Rất Yêu, Rất Yêu Em

Chương 472: Chương 472: Chương 463




Mấy ngày sau đó, Cố Vi Hằng gửi tin nhắn wechat cho Miêu Doanh Cửu, hỏi cô đang làm gì, Miêu Doanh Cửu liền nói, cô ở văn phòng, lúc định đi ăn cơm bị Dịch Bá Thành chặn lại, bất đắc dĩ, đi ăn cơm cùng với anh ta, lát sau lại hiếu kỳ hỏi Cố Vi Hằng, nói sáng sớm nay em có nhận được một bó hoa hồng rất lớn, là anh đặt sao?

Còn chụp một tấm gửi cho Cố Vi Hằng.

Một bó hoa rất rất lớn.

Miêu Doanh Cửu thật sự không có ý lạt mềm buộc chặt, cô là lười nghĩ đến những chuyện này, vả lại, cô thật sự cho rằng bó hoa này là Cố Vi Hằng đặt.

Đương nhiên không phải Cố Vi Hằng.

Sau đó chân tướng đã phơi bày, là Dịch Bá Thành

Không nói Cố Vi Hằng cũng biết.

Đây chắc là lần thứ hai Miêu Doanh Cửu nhận được hoa tươi rồi, lần đầu tiên là do Cố Vi Hằng trộm cho cô.

Cố Vi Hằng đang làm việc, mạnh bạo quăng tất cả mọi thứ trong tay đi, lúc Dương Liễu đi vào, bất cẩn dẫm phải, làm chân cô đau.

Cô nhặt nó lên, mới thấy là một con dấu, bên trên chỉ có ba chữ: Tiểu Thập Bát

“Tiểu Thập Bát?” Dương Liễu nhẹ giọng đọc lên.

“Đem qua đây” Cố Vi Hằng lạnh lùng nói.

Dương Liễu đem đến, Cố Vi Hằng tỉ mỉ xem, rơi hỏng rồi, bể mất một góc, một phần chữ cũng bị thiếu mất rồi.

Anh tiện tay để vào trong ngăn kéo, cắn chặt răng.

Miêu Doanh Cửu nói cô gần đây phải đi Châu Hải họp, muốn ở lại Hải Thành ba tiếng, cô rất nhớ Cố Vi Hằng rồi, muốn gặp anh.

Cố Vi Hằng nói được, hỏi rõ khi nào cô đến, anh đến sân bay đón cô.

Cố Vi Hằng hôm đó cũng có một hội nghị rất rất quan trọng không thể bỏ đi, bảo Miêu Doanh Cửu sau khi ra khỏi hải quan thì đợi một lát.

Hôm đó, Triệu Thế Tổ cũng đến sân bay, anh phải đi nước ngoài đánh một trận gôn, vừa hay vô tình nhìn thấy Miêu Doanh Cửu.

Anh liền cảm thấy người con gái này rất quen, hình như trước khi lần trước trong điện thoại Cố Nhị nhìn thấy cô, anh đã nhìn thấy qua ở đâu rồi, nhưng chính là không nhớ ra, dù cho có nhìn thấy qua, cũng là nhìn thoáng qua.

Triệu Thế Tổ không biết quan hệ giữa Cố Nhị và người đẹp này, không tùy tiện bắt chuyện.

Sau khi Miêu Doanh Cửu nhìn thấy Cố Vi Hằng ở sân bay, hai tay bám lấy cổ anh, “Nhớ em chưa?”

Cố Vi Hằng cũng cúi đầu, nói, “Em nói xem?”

Sau khi lên xe, điện thoại Cố Vi Hằng reo lên, anh kết nối bluetooth trong xe, chỉ cần điện thoại reo, Miêu Doanh Cửu cũng có thể nghe thấy.

Điện thoại của Triệu Thế Tổ, không có gì không thể để Miêu Doanh Cửu nghe, anh mở bluetooth.

“Cố Nhị, hôm nay tôi ở sân bay nhìn thấy người con gái ngủ cùng với cậu rồi, tôi hình như trước đây đã thấy cô ấy ở đâu đó, nhưng lại không nhớ ra, rất đẹp và đoan trang!”

Cố Vi Hằng cúp máy, miệng chó không mọc được ngà voi mà.

Cố Vi Hằng không ngờ Triệu Thế Tổ sẽ đến sân bay, cũng không nghĩ anh ta sẽ thấy Miêu Doanh Cửu.

Càng không nghĩ đến câu nói thuận miệng của anh ta, sẽ làm Miêu Doanh Cửu nghe thấy.

Đầu Miêu Doanh Cửu đã xoay ra ngoài cửa sổ.

Rất có khả năng người mà người này đang nói là cô, bởi vì cô ban nãy ở sân bay.

Chỉ là ngủ cùng anh.

Trong mắt bạn bè anh, cô chỉ là ngủ cùng với anh thôi.

Từ Mỹ bay đến Trung Quốc, mười ba tiếng, ba tiếng ở giữa, cô đến thăm anh, chính là ngủ với anh.

Cố Vi Hằng rất phiền não, tay chống cằm, nếu nói người Triệu Thế Tổ nói là cô gái khác, có nghĩa là trước mặt Miêu Doanh Cửu nói anh lại trêu đùa với phụ nữ, nếu nói người đó là cô, cách nói này rất rất không tôn trọng người khác.

Lúc đó anh....

Rất phiền não.

Cho nên, lúc kẹt xe, anh không ngừng ấn còi.

Miêu Doanh Cửu chỉ nghiêng đầu nhìn anh một cái, không nói gì.

Miêu Doanh Cửu không có nhiều đồ đạc gì, rất nhiều quần áo của cô đã để ở nhà Cố Vi Hằng rồi.

Đến trang viên Sơn Thủy, đã sáu giờ tối rồi, trời tối rất sớm.

Vừa vào cổng, Cố Vi Hằng liền đè Miêu Doanh Cửu vào cửa, đang hôn cô.

Miêu Doanh Cửu có chút phản kháng, cô thong thả nói một câu, “Trong mắt anh, em chỉ là người con gái lên giường cùng anh sao?”

Câu nói này, làm Cố Vi Hằng tức giận.

Động tác của anh càng mạnh bạo.

“Đừng nghe cậu ấy nói bậy!”

“Nói bậy cũng không thể khi không mà nói” Miêu Doanh Cửu nói.

“Anh bảo em đừng nghe cậu ấy!” Cố Vi Hằng tức giận nói một câu.

Miêu Doanh Cửu bèn mặc anh muốn làm gì thì làm, hóc môn của đàn ông trẻ tuổi đều rất dồi dào.

Cố Vi Hằng dường như đang chiếm lấy đủ loại trên người Miêu Doanh Cửu, làm Miêu Doanh Cửu ngạt thở, làm cô khóc.

“Người gọi điện thoại là gì của anh?” Miêu Doanh Cửu hỏi

“Bạn”

“Rất thân sao?”

“Cũng tạm!”

Bạn thân cũng không nói ra thân phận của cô, cô không thể công khai ra sao?

Vốn dĩ hai người muốn cùng ăn cơm, nhưng thời gian trên giường dài rồi, thức dậy đã qua rất lâu rồi, Cố Vi Hằng đưa Miêu Doanh Cửu đến sân bay, cô đi Châu Hải, nói lúc quay về, trực tiếp từ Châu Hải đi, không đến Hải Thành nữa rồi.

Cố Vi Hằng “ừm” một tiếng.

Trên xe, Miêu Doanh Cửu nói, “Nếu anh có điều khó khăn, anh nói với em, em hy vọng hai người chúng ta có thể giao tiếp, khoảng cách xa, không nói chuyện, đợi chia tay!”

“Anh có thể có khó khăn nào chứ?” Cố Vi Hằng nói.

Miêu Doanh Cửu không nói gì, ánh mắt chuyển sang bên ngoài cửa sổ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.