Rất Yêu, Rất Yêu Em

Chương 541: Chương 541: Chương 533




Những chiếc áo này tạm thời không làm kịp, Kiều Duyệt Nhiên liền để ở kí túc, lúc nào có thời gian rảnh lại làm.

Cô vẫn thường đến bệnh viện thăm Hứa Thế An.

Hôm đó, cô ngồi ở bên chiếc ghế bên cạnh giường Hứa Thế An, một bên nói chuyện với Hta, Hta dựa vào đầu giường.

“Duyệt Nhiên, em gần đây ốm đi rồi!” Hta nói.

“Vậy sao?” Kiều Duyệt Nhiên cười, đưa một múi quýt cho Hta.

Hta bây giờ chắc không xuất viện được rồi, bác sĩ nói rồi, Hta bây giờ như đèn cạn dầu, chỉ đợi giây phút đó thôi!

Kdm cảm thấy, từ nhỏ, cô và Hta dựa vào nhau mà sống, cô không cha mẹ, lúc nhỏ chỉ cần Hta có đồ ăn thì đều sẽ chia cho cô một nửa, những khó khăn đó, người khác không hiểu, bởi vì bọn họ chưa từng trải qua, nhưng Hta hiểu.

Lúc nhỏ, nhà Hta ở bên cạnh cô nhi viện, Kiều Duyệt Nhiên lúc nhỏ ở trong cô nhi viện thường không dành được so với những đứa lớn hơn, cô nhi viện, đây chính là kính chiếu yêu của xã hội, bạn có thể nhìn thấy tất cả khó khăn, cô đều đã trải qua.

Hta đại khái là thấy khổ cực bơ vơ, rất đáng thương, vì vậy, luôn âm thầm tiếp tế cho cô, nhà cậu cũng rất nghèo, nhưng anh cho Kiều Duyệt Nhiên ánh sáng của cuộc đời.

Nếu như nói, còn có một chút dũng khí để sống tiếp thì Hta là người ban cho cô.

Những thứ này, những người ở tầng lớp thượng lưu mãi mãi không thể trải nghiệm được, cũng mãi mãi không hiểu được!

Những người đó chỉ có thể dùng tiền để chà đạp lên bọn họ.

Ở trong mắt những người đó, người nghèo không xứng đáng có được sự tôn nghiêm, chỉ nhìn thấy tiền!

Những thứ này Ktn không muốn nói ra, vì vậy, từ trước đến nay không bao giờ nói những thứ này bên ngoài.

Không muốn tranh thủ lòng thương hại.

Có người vốn sinh ra đã ở La Mã, điều này đúng là hết cách.

Sau này, Ktn thi vào được vài trường đại học tốt, cũng có trường đại học tốt hơn tuyển cô vô, nhưng mà cô chọn vào trường đại học có mức học phí thấp hơn.

Hta luôn là trụ cột trong cuộc đời cô!

“Duyệt Nhiên, nếu như có một ngày anh đi, em phải sống thật tốt!” Hta xoa đầu Kiều Duyệt Nhiên nói.

Trên thế gian này chỉ có một mình Hta xoa đầu Kiều Duyệt Nhiên như vậy.

Rất bình đẳng, rất ấm áp!

Cánh tay đang bóc quýt cuta Kiều Duyệt Nhiên đứng im, nước mắt tí tách rơi xuống, “Không cho phép anh nói lời này!”

“Nếu như bây giờ anh không nói sợ là mãi mãi không có cơ hội nói nữa! Từ đó, một mình em, anh hi vọng em tìm được một người tốt hơn! Còn nữa, anh đi rồi, không được nhớ anh!” Hta nói một câu.

Kiều Duyệt Nhiên một mực không nói, nhưng nước mắt cứ tí tách rơi.

Lúc Kiều Duyệt Nhiên ra khỏi bệnh viện, đến cô nhi viện, cô giúp các em nhỏ làm vài bộ quần áo, dùng quần áo của Miêu Doanh Đông sửa lại, sửa lại thành mười bộ, kiểu dáng của mấy chiếc áo sơ mi nhỏ cũng giống như cũ.

Ktn đem những bộ quần áo này cho giáo viên ở cô nhi viện, cô ngồi ở vườn nhìn đám trẻ đang chơi đùa.

Lúc còn nhỏ, cô thường ngồi xổm ở góc tường, thường xuyên đói bụng, nhìn lên bầu trời phát ngốc.

Bây giờ, những ngày ở cô nhi viện càng ngày càng tốt hơn1

Hôm nay thứ sáu, Kiều Duyệt Nhiên gọi điện thoại cho Tam Nhi, nói xin nghỉ phép thứ hai, nếu như ngày mai tiện thì cô muốn bù phép cho ngày thứ hai, suy cho cùng Tam Nhi đưa cho cô nhiều tiền như vậy, nếu như cô ăn bớt ăn xén thì đây chính là lười biếng rồi.

“Được đó.” Tam Nhi nói.

Thứ bảy hôm đó, trời mưa nhỏ.

Hai đứa nhỏ của Tam Nhi đang ở dưới lầu, đang được bảo mẫu đang ôm.

Miêu Doanh Đông đến rồi, cuối tuần anh thường buồn chán nên hay đến tìm Tam Nhi và Nam Lịch Viễn.

Nhà của Nam Lịch Viễn lúc trước là loft, diện tích không nhỏ, nhưng cũng không quá lớn, nếu như anh ở dưới lầu, sẽ có thể nhìn thấy Tam Nhi đang nghỉ ngơi ở trên lầu, không tiện.

Từ lúc mua biệt thự, tiện lợi hơn nhiều, anh cũng thường tới hơn.

Dưới lầu bảo mẫu đang ôm hai đứa nhỏ cho bọn chúng uống sữa bột, tiếng khóc của đám trẻ rất ồn.

Vì vậy, Miêu Doanh Đông và Nam Lịch Viễn đang ở phòng khách trên tầng đánh cờ.

Tam Nhi đang ở ban công phòng khách, nằm trên ghế hưởng thụ sự mát mẻ của bên ngoài, trên người cô đắp một tấm chăn mỏng.

Sắp ngủ rồi.

Miêu Doanh Đông đến, trước giờ chưa từng nói trước với cô, nhưng mà tiểu Kiều muốn đến, cô lại biết.

Tam Nhi cũng biết hai người có khoảng cách giàu nghèo, nhưng mà Tam Nhi lại nghĩ, hoàng tử cũng có thể lấy thường dân, Miêu Doanh Đông cũng không phải là hoàng thân quốc thích, chỉ là có chút tiền mà thôi, vậy tại sao anh ấy và tiểu Kiều không thể chứ?

Nếu như thực sự không được, trong lòng Tam Nhi có một cách, nhưng mà, cách này, nếu như không phải vạn bất đắc dĩ, cô tuyệt đối sẽ không dùng đâu.

Sau khi Tiểu Kiều đến nhà Tam Nhi, bảo mẫu nói Tam Nhi ở trên lầu.

Kiều Duyệt Nhiên nhớ tới lần trước, anh Nam ôm hôn Tam Nhi, cười nhẹ một chút, trong lòng lại nghĩ, không lên nữa, đỡ tránh khỏi không tiện, cô trực tiếp làm xong cơm rồi đem lên lầu là được rồi.

Ban công chỗ Tam Nhi ngồi và chỗ Miêu Doanh Đông ngồi cách nhau rất gần, bởi vì Miêu Doanh Đông ngồi ở gần chỗ cửa kính, cửa kính không lớn, vừa khéo Miêu Doanh Đông ngồi ở ngay cánh cửa, cửa kính mở ra nói chuyện cũng tiện.

“Tam Nhi, anh nghe nói anh ba em chơi cờ không tệ, hơn nữa, cờ gì cũng biết chơi, lúc nào hẹn thời gian, anh và cậu ta cùng so một ván?” Miêu Doanh Đông và Tam Nhi trò chuyện vui vẻ.

“Anh ba em chơi cờ đích thực không tệ, lúc nhỏ cũng đoạt được quán quân cờ vậy, cờ vua quốc tế các anh đang chơi, còn có cờ tướng, anh ba em đều biết chơi! Lúc còn nhỏ em có tặng cho anh ba một cái biệt hiệu, là ‘Thần cờ’.” Tam Nhi thay anh ba mình tự hào.

Nhưng cô không hiểu, tiểu Cửu sao lại biết anh ba là Phong Quá Vô Hằng, thực sự là duyên phận sao?

Trong dòng người mênh mông, người chơi nick phụ mà cô xem trọng lại là người mà cô thích.

Tam Nhi cười cười.

“Lúc nào em sắp xếp cho anh và anh ba em đánh một ván đây? Hả, Tam Nhi?” Miêu Doanh Đông đang chọc Tam Nhi.

“Anh muốn đánh một ván với anh ấy sao phải cần em sắp xếp chứ? Anh cả anh đừng chỉnh em nữa! Còn nữa, anh ba em có thể đến Mỹ hay không không phải em nói là được. Còn phải xem ý cô thế nào nữa. Anh cả, anh không nói những điểm tốt cho anh ba em đấy chứ?” Tam Nhi có chút không phục.

Con cờ của Miêu Doanh Đông đặt xuống bàn cờ, “Tam Nhi bắt đầu nói khích anh rồi nhỉ?”

“Em không dám đâu!” Tam Nhi nhớ tới anh ba, liền cảm thấy chán nản, người nhà họ Cố cũng có một ngày lại bị người khác quản chế.

Ba làm sao có thể nhịn xuống chứ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.