Rất Yêu, Rất Yêu Em

Chương 546: Chương 546: Chương 538




Tối mai, có một hoạt động, cô ta nhờ quan hệ của bạn học mới tìm được đó.

Có một buổi tiệc tối rất thịnh soạn, cần người giúp việc, vốn dĩ bạn học đó đã đặt sẵn rồi, nhưng cô ta vừa mới có việc, thì nhờ Kiêu Duyệt Nhiên đến đó.

Loại trường học của Kiều Duyệt Nhiên, xưa nay tìm việc làm đều trắng trợn và đa dạng.

Từ nhà của Tam Nhi về, Kiều Duyệt Nhiên đã thay xong quần áo, thì đi đến đó.

Những người tham gia buổi tiệc đều là người trong tầng lớp cao cấp, công việc của Kiều Duyệt Nhiên chính là bưng rượu cho khách mời.

Bởi vì trong buổi tiệc rất đông người, tình cờ khi bước ra ngoài, cô ta đã đổ trúng rượu vào người của một công tử ăn chơi, là một người Mỹ.

Người Mỹ đó luôn vướng víu yêu cầu Kiều Duyệt Nhiên phải đền tiền, nói là nếu không có tiền đền, thì ngủ với anh ta một đêm.

Kiều Duyệt Nhiên luôn nhẹ tiếng nói “Xin lỗi!”

Người Mỹ nhìn thấy bộ dạng nhẫn chịu của Kiều Duyệt Nhiên, rất dễ ăn hiếp, khí chất này đã kích thích trái tim của những người phụ nữ yếu đuối trong lòng người Mỹ.

Kiều Duyệt Nhiên luôn lùi về sau.

Gần đến gốc tường, cô ta lảo đảo, kéo lại áo của một người, một bộ áo vest màu đen.

Miêu Doanh Đông quay đầu, mới nhìn thấy thì ra là cô ta xảy ra tranh chấp với người khác.

Anh ta lúc nãy đang trao đổi với Mộc Quốc Trụ, bước tiếp theo của việc đầu tư, rõ ràng không để ý đến những chuyện nhỏ này, anh ta vốn dĩ không phải người trong trần thế, luôn sống trên cao, cuộc sống của người phàm, anh ta không nhìn thấy.

Kiều Duyệt Nhiên cũng nhìn thấy anh ta, cô ta vội vàng buông ra quần áo của Miêu Doanh Đông, Miêu Doanh Đông vẫn còn quay lưng lại, giống như chuyện gì cũng không có xảy ra vậy.

Quần áo vốn dĩ bị kéo chặt lại, hiện nay đột ngột buông ra.

Kiều Duyệt Nhiên không muốn trước mặt công chúng, xảy ra xung đột với người Mỹ này, chỉ là nói, “Sorry. Sorry!”

“Sorry đáng giá bao nhiêu tiền! Gương mặt này xinh như hoa thủy tiên vậy, ngủ với tôi một đêm, chuyên này thì có thể cho qua!” Miêu Doanh Đông vẫn còn đang quay lưng đang cười nói vui vẻ.

Nếu như Kiều Duyệt Nhiên có tiền, cũng có thể làm như sống lớn cũng không sợ, nhưng cô ta không có tiền!

Không có tiền thì phải đối mặt với hoàn cảnh khó khăn này.

Người Mỹ đó đã ép Kiều Duyệt Nhiên vào trong gốc tường, vừa muốn khều chiếc cằm của Kiều Duyệt Nhiên, Miêu Doanh Đông liền quay lưng, “Mike, nơi đây là nơi công chúng, động tay động chân với một cô gái, mồ mả của lão gìa nhà anh cũng không được an nghỉ đâu!”

Rõ ràng là một câu nói tiếng hoa, nhưng Miêu Doanh Đông lại nói bằng tiếng Anh, đặc biệt có khí thế, mang theo thái độ cười cười nói nói, còn có năng lực đùa giỡn và chế nhạo.

Đều là người hoa trong giới thượng lưu, quen biết lẫn nhau cũng không kỳ lạ.

“Ethan!” Mike nhìn thấy Miêu Doanh Đông, trong thấp thoáng khí thế đã giảm đi một nữa.

“Chiếc áo này bao nhiêu tiền? Tôi đền cho anh.” Miêu Doanh Đông bắt đầu lấy ví tiền ra.

Mike hoảng hốt nói, “Không cần đâu, tôi chỉ đùa giỡn với cô ta thôi?”

“Ờ? Đùa giỡn ở nơi này sao, mất thân phận của anh đó.” Miêu Doanh Đông đã cất giữ lại ví tiền, trong tay đang lắc ly rượu vang.

Trong đêm sang trọng hào hoa, anh ta quý phái lay động lòng người.

Mike lén lén trốn đi.

Kiều Duyệt Nhiên dựa trên tường, suy nghĩ rất lâu, mới đứng dậy, đứng vào sau lưng của Miêu Doanh Đông và nói câu, “Cám ơn!”

Chú đẹp trai từng nói qua, Miêu Doanh Đông không muốn người khác biết được gia đình của anh ta, cho nên, anh ta ở bên ngoài xưa nay đều gọi tên tiếng Anh của bản thân, người bên ngoài, hầu như không ai biết được tên tiếng hoa thực sự của anh ta.

Cho nên, cô ta cũng không nói.

Miêu Doanh Đông vẫn còn quay lưng lại tiếp tục trò chuyện vui vẻ với người khác, giống như rõ ràng không nghe được lời nói của Kiều Duyệt Nhiên.

Kiều Duyệt Nhiên hậm hực bỏ đi.

Thứ sáu, bởi vì Nam Lịch Viễn dẫn Cố Tam Nhi ra ngoài chơi, cho nên, buổi chiều thì Kiều Duyệt Nhiên đã quay về.

Suy nghĩ lại, cô ta vẫn còn giữ lại chìa khoá nhà của Miêu Donah Đông, muốn đến đó trả lại cho anh ta, hơn nữa, cây dù của anh ta vẫn còn trong tay mình.

Đối với anh ta mà nói, cây dù này không đánh giá, nhưng đối với Kiều Duyệt Nhiên mà nói, đây là một khoảng chi tiêu rất lớn.

Anh ta không nhắc đến, cô ta không thể không tính được.

Điều Kiều Duyệt Nhiên suy nghĩ là, thừa lúc hôm nay anh ta còn đang đi làm, lén lén mang cây dù và chiếc chìa khoá để lại trong nhà của anh ta, sau đó, từ bên ngoài đóng cửa lại.

Sau khi để xuống, mới gửi một tin wechat nói với anh ta.

Hai giờ chiều, cô ta đến nhà của Miêu Doanh Đông.

Xoay chuyển chiếc chìa khoá.

Hôm nay Miêu Doanh Đông không có đi làm.

Cùng nhau hợp tác, khi nào đi làm đều do anh ta quyết định.

Nghe được tiếng chìa khoá đang chuyển động, anh ta vốn dĩ muốn đến phòng sách nhưng bước chân đã dừng lại, nhăn nhẹ chân mày.

Anh ta đã quên rằng trong tay Kiều Duyệt Nhiên vẫn còn đang giữ chìa khoá nhà của anh ta, cứ nghĩ là ăn trộm.

Cho nên, sau khi Kiều Duyệt Nhiên mở cửa vào, người đầu tiên lọt vào trong mắt - - Là anh ta.

Kiều Duyệt Nhiên ngạc nhiên há mồm, sao anh ta ở nhà vậy?

“Anh Miêu, hôm nay em không có việc, em vẫn còn đang giữ cây dù của anh, em mang qua cho anh đó!” Kiều Duyệt Nhiên cẩn thận nói.

“Tính là ‘Lén lén’ Mang qua sao?” Miêu Doanh Đông hỏi.

Kiều Duyệt Nhiên cúi đầu, “Không có!”

Trước mặt anh ta, Kiều Duyệt Nhiên không dám thở mạnh hơi thở nào cả.

Tuy là anh ta đã từng làm qua chuyện cầm thú đối với cô ta, nhưng trong mắt của Kiều Duyệt Nhiên, khí phách của anh ta, khí chất của anh ta, khẩu khí nói chuyện của anh ta, không thể khiến người khác nghĩ đến anh ta có liên quan đến “Chuyện cầm thú”.

“Cây dù của anh em đã rửa sạch rồi! Xếp lại gọn gàng, chìa khoá của anh, em không có làm một chìa mới! Trả cho anh đó!” Nói xong, Kiều Duyệt Nhiên mang hai thứ đồ này, đều để vào trên bàn.

Miêu Doanh Đông nhìn vào cây dù đó, đúng là có rửa qua, sáng bóng hơn trước đây, đặc biệt gọn gàng.

Ánh mắt trêu ghẹo của Miêu Doanh Đông, anh ta mở miệng hỏi, “Em xưa nay đều nói một là một, nói hai là hai sao?”

“Sống như vậy chẳng lẽ không đúng sao?” Kiều Duyệt Nhiên mở to đôi mắt, không hiểu nói.

“Nếu như đúng là sống tỉ mỉ như vậy, thì em nên biết, em còn một thứ vẫn chưa trả cho anh đó!” Miêu Doanh Đông ngồi trên ghế, nhìn vào cây dù và chìa khoá.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.