Miêu Doanh Đông nghĩ ngợi một lát, nói, “Đây là tên của một loại thức uống, không có ý nghĩa gì đặc biệt! Qua đây ngồi!”
“Hửm?”
“Qua ngồi kế bên tôi, tay tôi bị thương rồi, không cách nào ăn cơm được!”
Kiều Duyệt Nhiên nghĩ, cũng đúng, đến ngồi bên cạnh Miêu Doanh Đông, yêu cầu phục vụ một đôi đũa dùng chung, lúc ăn cơm, quả nhiên chính là cô đút từng miếng từng miếng cho Miêu Doanh Đông.
Về nhà, Miêu Doanh Đông cũng không tắm được, anh mỗi ngày đều tắm, một ngày không tắm liền khó chịu.
Chuyện tắm rửa, anh rất thản nhiên nhờ Kiều Duyệt Nhiên.
“Tôi? Nam nữ khác biệt đó, anh Miêu!” Kiều Duyệt Nhiên nói.
Miêu Doanh Đông cười đắc ý một cái, “Có khác biệt sao? Chuyện như thế này, một lần và một trăm lần hiệu quả là như nhau cả, hoặc là, cô vẫn trông mong đời này cùng người đàn ông đó của cô xảy ra chuyện gì! Anh ta không được rồi.”
Ý trong câu nói là, đời này của cô chỉ có Miêu Doanh Đông là người đàn ông duy nhất, không sao cả, cô cũng không phải bắt cá hai tay.
Vả lại, “Anh ta không được rồi” câu nói này sao làm tổn thương trái tim của Kiều Duyệt Nhiên như vậy.
Kiều Duyệt Nhiên im lặng, đích thật, cô và Hứa Thế An đời này hình như không có hy vọng rồi.
Thân dưới của Kiều Duyệt Nhiên mặc quần jean, thân trên mặc áo cũng không trong suốt, cho dù ở trong phòng tắm, cũng không sao.
Nếu anh ta muốn trước mặt mình khỏa thân, cô không quản được, có điều cô....
Trong lòng cô vẫn có khúc mắc.
Kiều Duyệt Nhiên mặc rất dày, trong bồn tắm cọ rửa thân trên cho Miêu Doanh Đông, mệt đến mồ hôi mẹ mồ hôi con chảy ra, lại thêm trong phòng tắm hơn nước nhiều, tóc cô đều bết lên trên mặt, bộ dạng rất điềm đạm đáng yêu.
Miêu Doanh Đông cảm thấy bản thân rất biến thái, anh rất thích bộ dạng này của Kiều Duyệt Nhiên, khí chất mặc người chà đạp.
Tắm xong, Miêu Doanh Đông từ bồn tắm đứng dậy, tiếng nước tí tách, cả người trần như nhộng, kích thước của dương vật, phút chốc kích thích con ngươi của Kiều Duyệt Nhiên.
Kiều Duyệt Nhiên vội vã quay lưng lại, tay cầm khăn lông, miệng lắp bắp, lại không biết đang nói gì, trong đầu chỉ một khoảng không trống rỗng.
Quan hệ của cô và Miêu Doanh Đông đã kết thúc rồi!
Từng nhìn qua, không có nghĩa là sau này cô cũng có thể nhìn.
Miêu Doanh Đông từ bên cạnh lấy một chiếc khăn tắm, quấn quanh người, vô ý nói, “Không dám nhìn? Chuyện ghê hơn chuyện này đều làm qua rồi, lúc này, lại giả ngây thơ rồi?
Anh một bước bước ra khỏi bồn tắm, mang dép, đi hướng về phòng ngủ của mình.
Để lại một câu nói: “Mấy ngày nay cứ ở đây, tôi sẽ không làm gì cô đâu.”
Kiều Duyệt Nhiên thở một hơi dài, ở trong nhà vệ sinh tắm một cái, cũng quay về phòng rồi.
Anh Miêu nói lời giữ lời, trước nay nhất ngôn cử đỉnh.
Ngày hôm sau, Miêu Doanh Đông không đi làm, tay bị thương rồi, không lái xe được, chuyện công ty, anh có thể chỉ huy từ xa.
Ăn xong cơm trưa, Kiều Duyệt Nhiên nói với Miêu Doanh Đông, buổi chiều muốn đến trường một lát, dù sao trong nhà cũng không có gì làm rồi, cô mãi không đến trường cũng không tốt, trước cơm chiều quay về, chuẩn bị cơm.
“Đi đi, tôi phải ngủ trưa rồi.” Miêu Doanh Đông nói.
Cuộc sống của anh thật sự rất theo nguyên tắc, giống như người già vậy, còn ngủ trưa!
Kiều Duyệt Nhiên rất vui, liền đi rồi.
Sau khi lên xe buýt, cô lại bắt đầu buồn bã, thận của Hứa Thế An có cần thay nữa không, vấn đề này, nhưng cô thật sự một cắc cũng không có nổi nữa rồi.
Lúc xe buýt chạy, ánh mắt cô dửng dưng nhìn những tòa nhà bên ngoài cửa sổ.
Có một nhà đấu giá rất lớn, lúc trước cũng thường nhìn thấy, có điều lúc đó thật sự là nhắm mắt làm ngơ, bởi vì trong tay cô căn bản không có hàng hóa gì có thể đem ra bán, ngay cả bản thân cô cũng không đáng tiền.
Cô nghĩ ra cái gì đó, từ túi xách lấy ra một miếng ngọc hôm đó Hứa Thế An cho cô, miếng ngọc này, cô thật sự không nhìn ra được có chổ nào đặc biệt, có điều bây giờ, thôi đành thử lần cuối vậy.
Vả lại, trên miếng ngọc này viết một chữ “Khưu”, hy vọng người ta đừng coi cô là kẻ trộm.
Có điều, cô lại cười, sao có thể chứ, có lẽ đây là một miếng nhựa, người ta nhìn thấy sẽ lập tức ném cô ra ngoài.
Đường cùng rồi, thử một cái cũng không mất miếng thịt nào, sợ gì chứ?
Kiều Duyệt Nhiên đi vào nhà đấu giá.
Nhân viên là một tên nhóc rất trẻ, anh ta cầm kính phóng đại tỉ mỉ xem, rất không dám xác định, lại đi vào trong tìm người có tiếng nói, hình như người có tiếng nói này cũng không xác định được, lại vào trong một lát, tìm một người khác.
Kiều Duyệt Nhiên trong lòng nghi ngờ, tên nhóc đó nói với Kiều Duyệt Nhiên, “Chị đợi một lát, có một vài thứ nhìn không chuẩn, cần phải hỏi lại giám định”
Kiều Duyệt Nhiên không hiểu là ý gì, bèn ngồi trên ghế tiếp tục đợi, máy lạnh rất mát, rất thoải mái.
Người giám định bên trong nhìn thấy miếng ngọc, xem tỉ mỉ, lại từ bên trong ngăn tủ có khóa, lấy ra một tờ giấy, chắc có mấy năm rồi.
Trên trang giấy đó, vẽ hai miếng ngọc, ông ta đối chiếu từng chút một, cuối cùng phát hiện, cái mặt dây chuyền mang chữ “Khưu” này, là thuộc về ngọc Lân.
Tờ giấy này, mười năm trước bà Khưu gửi cho mỗi tiệm cầm đồ, nếu có ai nhìn thấy, lập tức thông báo cho bà Khưu.
“Cầm cho cô ấy, cầm đứt! Ngoài ra, xem kĩ người đến cầm!” người giám định nói với nhân viên.
“Được!”
Tên nhóc nhân viên ra ngoài thập thò nhìn Kiều Duyệt Nhiên mấy lần, sau đó nói, “Tám chục nghìn, cầm đứt!”
Kiều Duyệt Nhiên kinh ngạc không nói nên lời, tám chục nghìn, vậy bệnh của Hứa Thế An có thể cứu rồi.
Cô tuyệt đối không nghĩ đến, miếng ngọc này lại đáng tiền như vậy.
Sớm biết, cô còn bán thân làm gì?
Miếng ngọc này đích thật là món hời lớn trên trời rơi xuống, đến cứu Hứa Thế An.
Cô vô cùng vui mừng, không cần biết cái gì gọi là cầm sống cầm chết, lập tức đồng ý.
Dù sao tám mươi vạn này cũng giống như nhặt được vậy.
Đối phương đưa cho cô hóa đơn, miếng ngọc này không thuộc về Kiều Duyệt Nhiên nữa rồi.
Có điều có thể cứu được bệnh của Hứa Thế An, sao cũng được!
Hôm nay cô cũng không đi học, lên xe buýt, đến bệnh viện báo tin tốt cho Hứa Thế An.
Giám định liền lập tức gọi điện cho bà Khưu.