Rất Yêu, Rất Yêu Em

Chương 579: Chương 579: Chương 571




Hôm sau, Kiều Duyệt Nhiên đến aio đợi Hứa Thế An tan ca, cô vẫn phải đi qua con đường nhỏ kế bên, lúc đi ngang toà nhà aio, cô nhìn thấy Khánh Du đi vào toà nhà aio, chắc chắn là cô ta đến tìm Miêu Doanh Đông rồi.

Kiều Duyệt Nhiên đứng tại chỗ, nhìn đôi chân của mình.

Nhưng không ngờ, đúng lúc, Miêu Doanh Đông từ trên lầu đi xuống, anh chào hỏi Khánh Du.

Trong lúc Kiều Duyệt Nhiên ngẩn người ra, thì Miêu Doanh Đông đã nhìn thấy cô.

Miêu Doanh Đông và Khánh Du có lẽ hai người họ phải ra ngoài, gặp được nhau dưới lầu.

Miêu Doanh Đông từng bước tiến về phía Kiều Duyệt Nhiên, thấy cô hồn bay phách lạc anh mới hỏi “Sao vậy? Bây giờ người ghen tuông lại là em sao?”

“Em không có!” Kiều Duyệt Nhiên buộc miệng phản bác, cô ức đến nỗi đỏ cả mặt, cô rất muốn phản biện, nhưng lại không nói ra được câu nào.

Miêu Doanh Đông nở nụ cười chế nhạo cô, đã cùng Khánh Du đi khỏi.

Suy nghĩ lại, cô cảm thấy không đúng, sao anh ấy nói “Lại”, anh ấy nhìn thấy mình đứng đợi Hứa Thế An tan ca khi nào vậy?

Sau khi Hứa Thế An tan ca, Kiều Duyệt Nhiên và anh cùng về nhà của anh.

Hôm nay mẹ của Hứa Thế An không có ở nhà, nên Kiều Duyệt Nhiên nấu cơm cho anh ăn, bởi vì trong Hứa gia còn có mẹ của anh, nên việc tới phiên cô nấu cơm là việc rất hiếm hoi.

Lúc về nhà, cô mua rất nhiều thức ăn, cô muốn làm món hàu sữa chiên cho Hứa Thế An, còn làm bánh tam giác đường, bánh gạo nếp cho anh.

Lúc Hứa Thế An bước vào xem, rất trầm lặng, chỉ đợi đến lúc ăn cơm xong, anh hỏi Kiều Duyệt Nhiên “Đây đều là những món mà anh ta thích ăn phải không?”

“Ai?” Kiều Duyệt Nhiên buộc miệng hỏi.

“Em nói là ai?”

Lúc này Kiều Duyệt Nhiên mới hiểu, người anh đang nhắc đến là Miêu Doanh Đông, cô mới vỡ lẽ nhận ra rằng, những món mà cô làm cho Hứa Thế An, đều là những món mà Miêu Doanh Đông thích ăn.

“Là hôm trước em đã đến nhà anh ta, làm món hàu sữa chiên cho anh t a. Do nhất thời cũng không biết nên nấu gì cho anh ăn, nên mới làm món này!” Kiều Duyệt Nhiên đang viện lí do.

“Hôm trước em lại đến nhà ông ấy nữa à? Hôm trời mưa lớn ấy.” Hứa Thế An nói.

Ý câu nói này là, đó ngày một ngày trời muốn giữ người ở lại.

“Em không có, em đến nấu cơm cho anh ta xong đã rồi về!” Kiều Duyệt Nhiên lớn tiếng bác bỏ.



Câu nói lừa người dối mình rất vang.

Hứa Thế An thở dài.

“Nếu em có lòng một chút, em sẽ biết được, chỉ cần một tô mì bò, anh cũng đã rất vui rồi! Duyệt Nhiên, sau này, em đừng đến đón anh nữa, nếu để anh ta nhìn thấy, anh ta sẽ không vui đâu! Nếu em đã thích anh ta, thì em cứ đi tìm anh ta đi! Sau này chúng làm anh em, lúc nhỏ chúng ta cũng xem nhau như anh em mà.” Hứa Thế An nói.

Kiều Duyệt Nhiên nằm trên ghế sofa òa khóc lên.

Cô không muốn đối mặt với những tâm sự trong lòng mình.

Có một số chuyện, nếu đối diện với nó sẽ vô cùng đau khổ.

Buổi tối, Kiều Duyệt Nhiên không tài nào ngủ được, mơ thấy một giấc mơ, lại thấy cảnh tượng mình lên giường với Miêu Doanh Đông, mơ thấy cảnh tượng anh đưa cô về trường,

Mơ thấy cảnh anh trêu chọc, nổi giận, khiêu khích người khác.

Những ngày qua, quả thật Kiều Duyệt Nhiên không đến đón Hứa Thế An tan ca nữa, cô muốn yên tĩnh, tự hỏi lòng mình.

Không ngờ, vào hôm thứ sáu lúc đến nhà Tam Nhi, Miêu Doanh Đông cũng ở đó.

Cô cũng không hiểu sao anh lại rảnh rỗi như vậy, thứ sáu cũng không đi làm, đang chơi mạt chược cùng với Tam Nhi và hai người chăm đẻ.

Nam Lịch Viễn thì đang ở trên lầu dỗ con.

“Tiểu Kiều, cô có muốn chơi một ván không?” Tam Nhi hỏi.

“Các cậu cứ chơi đi, tớ không biết chơi!” Kiều Duyệt Nhiên nấu cơm xong thì đến ngồi cạnh Tam Nhi.

“Chúng ta chỉ chơi như vậy thôi thì không được, phải kiếm gì đó đặt cược mới được. Không được dùng tiền, nhưng có thể nghĩ ra trò gì đó mới mẻ.” Tam Nhi cười, cô nghĩ ra một kế sách.

Nam Lịch Viễn ôm con từ trên lầu đi xuống, nói “Tam Nhi, em đừng có nghĩ ra những trò quái gở đấy.”

Tam Nhi đang nghĩ gì, Nam Lịch Viễn đều biết, mục đích mà cô đang muốn nhắm chắc chắn đến là Tiểu Kiều.

Không chỉ có mình Nam Lịch Viễn nhìn ra, mà Miêu Doanh Đông cũng ĐÃ nhìn ra, nhưng anh đang xào bài, giả vờ không biết.

“Được đấy, em muốn đặt gì, anh theo!” Miêu Doanh Đông nói “Anh cược trước nhé, anh cược tối nay em sẽ bị Lịch Viễn thu phục, sáng mai không thể xuống giường nổi!”

Nam Lịch Viễn đã xuống lầu, ngồi trên ghế sofa khẽ cười.

“Anh hai, anh quá đáng rồi đó.” Tam Nhi đỏ mặt nói, rồi cô lén nhìn Nam Lịch Viễn một cái, “Vậy thì em sẽ cược, nụ hôn của Tiểu Kiều, nếu ai thắng ù ván này, Tiểu Kiều sẽ hôn người đó!”

Kiều Duyệt Nhiên lập tức đỏ mặt “Như vậy không được đâu.

Miêu Doanh Đông chỉ cúi đầu xếp bài, không lên tiếng.

“Tiểu Kiều, cô xem, ở đây chúng tớ có bốn người, chỉ có anh hai của tớ là đàn ông, chỉ có một phần tư khả năng phải hôn anh ấy, chúng tớ cùng cố gắng, nhất định không để anh ấy thắng, hơn nữa, những ván trước, số lần mà anh ấy thắng cũng rất ít. Cậu sẽ không xui xẻo vậy đâu! Cứ thoải mái đi!” Tam Nhi vỗ vai Kiều Duyệt Nhiên nói.

“Như vậy cũng không được!” Kiều Duyệt Nhiên mặt đỏ ửng cả lên.

“Anh hai cũng đã cược cả chuyện lên giường của tớ rồi rồi, còn cậu chỉ có mỗi nụ hôn thôi, có cần đỏ mặt đến vậy không?” Tam Nhi sợ Tiểu Kiều không đồng ý.

Tiểu Kiều không nói thêm gì nữa, nhưng cô suy nghĩ lại, vẫn thấy có gì đó không ổn.

Lí do mà mấy ván trước Miêu Doanh Đông không thắng, đó là bởi vì anh chỉ mới dùng bốn phần công lực của mình, chơi đùa với Tam Nhi mà thôi, nên tìm chuyện để tán dóc với cô, còn hai người phụ nữ trung niên, anh quả thật không cần dùng sức chút nào cả.

Ván này, anh đã dùng tám phần công lực của mình, Tam Nhi lại giả vờ cho anh một con “Tam Bính”.

Anh bỏ các quân bài lên bàn, “Ù rồi!”

Tiểu Kiều trợn mắt cực to, cô thấp thỏm lo âu nhìn Tam Nhi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.