Rất Yêu, Rất Yêu Em

Chương 613: Chương 613: Chương 605




Hôm nay là thứ 7, kí túc xá của cô chẳng có một ai, chỉ có một mình cô, người khác nếu không về nhà thì cũng đi đến nhà bạn trai.

“ Cùng đi ăn cơm chứ?” Miêu Doanh Đông hỏi.

Kiều Duyệt Nhiên đồng ý.

Từ bé đến lớn, số lần Miêu Doanh Đông ăn cơm ở nhà ăn là rất ít, lần trước ăn cơm tại trường nơi Cố nhị huấn luyện là ngoại lệ, nhưng mà đó là nấu ăn dành riêng cho chủ tịch, đồ ăn ở trường của Kiều Duyệt Nhiên đương nhiên không thể so sánh.

Miêu Doanh Đông thực sự nuốt không nổi.

“Nuốt không nổi sao?” Tiểu Kiều hỏi anh.

“Đúng!”

“Bảo anh về nhà, anh không về. Nhất quyết ở lại đây.” Kiều Duyệt Nhiên vừa cúi đầu ăn cơm vừa lẩm bẩm.

“Sao em có thế nuốt nổi chứ?”

“ Em? Em từ nhỏ là trẻ mồ côi mà, em sớm đã quen rồi, cái gì ăn cũng được!” Kiều Duyệt Nhiên nói một cách hợp lẽ tự nhiên.

Ăn xong cơm, Tiểu Kiều thu dọn khay cơm, chầm chậm bước đi cùng Miêu Doanh Đông trên con đương mòn rợp bóng mát của trường học.

Bọn họ mạnh ai nấy đi, Tiểu Kiều cũng không nắm lấy tay anh.

Bởi vì hai người trước giờ chưa từng cùng nhau ở bên ngoài, và cũng chưa bao giờ có hành động quá thân mật.

Chỉ đến khi lên giường, hai người họ mới dính như keo.

Lá mùa thu đang bay trên mặt đất, buổi chiều tà của mùa thu.

“Lúc còn nhỏ anh rất thích mùa thu, em biết không?” Miêu Doanh Đông hỏi.

“Anh chưa nói qua, em đương nhiên không biết.” Kiều Duyệt Nhiên đứng ở chỗ cách anh hai bước chân nói.

Bước đi của Miêu Doanh Đông rất chậm, giống như trong cuộc đời chưa từng có thời khắc như vậy.

Anh quay đầu nhìn Kiều Duyệt Nhiên một cái, đôi tay của Kiều Duyệt Nhiên đặt ở phía sau, cô chậm chạp bước từng bước, nhìn thấy Miêu Doanh Đông đang nhìn cô, cô đỏ mặt một chút, nghiêng đầu một chút.

Đến kí túc xá.

Miêu Doanh Đông không nói gì, đã 9 giờ tối rồi, anh cũng không rời đi.

“Anh vẫn chưa đi sao?” Kiều Duyệt Nhiên hỏi anh.

“ Anh định là tối hôm nay sẽ ở lại đây.” Anh nói.

Kiều Duyệt Nhiên trừng mắt á khẩu nhìn anh, “ Nhưng chỗ của em ở chỉ có một cái giường đơn thôi, sao mà ở được? Giường của bạn học, em đương nhiên không thể ngủ được.”

“ Ngủ chung một giường, có sao đâu? Em trên anh dưới.” Miêu Doanh Đông nói xong, thì bắt đầu cởi áo khoác ngoài.

Ngày mai là chủ nhật, tuy là bạn học sẽ không có ai quay về, nhưng mà Kiều Duyệt Nhiên cảm thấy hai người ngủ ở nơi công khai như này, thật không hợp.

Mười giờ, Miêu Doanh Đông đã nằm trên giường rồi.

Nói thật, giường của kí túc xá, rất lạnh, cũng có thể do Kiều Duyệt Nhiên lạnh lẽo quen rồi, cho nên không thấy sao cả, nhưng mà đối với Miêu Doanh Đông mà nói, có chút khó chịu.

Xem ra tối nay Miêu Doanh Đông sẽ không về.

May thay, giường của Kiều Duyệt Nhiên quây bốn bên, có một tấm rèm, mỗi nữ sinh đều sẽ có một tấm rèm vải như vậy, che hết những bí mật ở bên trong.

Kiều Duyệt Nhiên khóa cửa kí túc xá, kéo xong rèm, bắt đầu cởi quần áo.

Miêu Doanh Đông đã đi nằm, khoảng cách của hai người gần đến mức không thể nào gần hơn.

Đèn lớn của kí túc xá đã tắt, bật cái đèn ngủ ở đầu giường.

Chưa bao giờ có khoảng cách gần như vậy.

Tay của Miêu Doanh Đông đặt phía sau ngực, ngắm nhìn cô cởi quần áo.

Chỉ còn lại bộ đồ lót trắng, Kiều Duyệt Nhiên suy nghĩ, vốn dĩ muốn cởi rồi, nghĩ nghĩ rồi thôi, không cởi nữa.

“Sao không cởi nữa?” Miêu Doanh Đông hỏi.

Kiều Duyệt Nhiên nằm vào trong chăn, mặt hướng về phía tường, ung dung nói, “ Không muốn cởi!”

Miêu Doanh Đông một tay ôm lấy vong eo nhỏ nhắn của cô, nói bên tai cô, “Tại sao không cởi?”

“Ngủ ở trong kí túc xá, ai lại cởi hết chứ?” Nửa bên mặt của Kiều Duyệt Nhiên đỏ rần rần, âm thanh dịu dàng, êm ái.

Tim đập thình thịch.

“Vậy anh ngủ lại trong kí túc xá của em em còn không sợ, vậy mà sợ cởi đồ?” Miêu Doanh Đông tiếp tục nói bên tai cô.

Miêu Doanh Đông một tay rờ bộ ngực cao vút của cô, bởi vì mặc áo ngực, cho nên, ngực của Duyệt Nhiên rất cao, rất cao.

Kiều Duyệt Nhiên muốn cựa quậy, nhưng mà không gian có hạn, vừa cựa mình, toàn thân cô liền dính lấy Miêu Doanh Đông.

Tuy là không gian giữa hai người họ sớm đã là khoảng cách âm, nhưng mà trước giờ chưa có thử như thế này, không gian ấm áp dần, cái cảm giác chật chội, lại kích thích như này, lại vì đây là khuôn viên trường học, nên mang lại cảm giác tươi mới.

Miêu Doanh Đông đã từng nghĩ qua, bản thân anh đã hơn ba mươi tuổi rồi, sẽ không còn cái nhuệ khí của cậu nhóc hai mấy tuổi nữa.

Nhưng mà hiện tại, anh đã quay lại cái lúc hai mươi mấy tuổi, là cái cậu nhóc lúc mới biết yêu, gặp được cô gái mà cậu ấy động lòng.

Đèn ngủ đầu giường của Kiều Duyệt Nhiên vẫn mở, chưa tắt, rất tối rất tối, tay cuả cô vắt trên trán, đôi mắt nhắm hờ.

Cảm giác của hôm nay thật kì lạ, lúc trước, cô luôn cảm giác cô và anh ở bên nhau, chỉ là vì nghĩa vụ mà làm, nhưng mà hôm nay, là bởi vì cảm giác ham muốn mà làm, loại cảm giác này, giống như là bay bổng, và cũng vô cùng đẹp đẽ.

Giống như hai người đang yêu nhau.

Miêu Doanh Đông nhìn khuôn mặt thiếu nữ nhỏ nhắn, nhẹ nhàng hôn lên mặt cô một cái.

Kiều Duyệt Nhiên giống như bị mạo phạm, muốn lùi về sau, nhưng mà, cô nằm bên trên gối, có thể lùi đi đâu chứ?

Chỉ là trong phạm vi độ đàn hồi của cái gối, thụt xuống dưới để dựa vào.

Đôi môi cô thì đã bị Miêu Doanh Đông ngậm chặt.

Tay của anh vẫn đặt bên trên ngực cô, bây giờ người giúp cô cởi đồ, lại là anh.

Mây mưa trong kí túc xá thật là kích thích, không tiện giống như ở nhà, nhưng mà sự bất tiện này, ngược lại càng hưng phấn, Kiều Duyệt Nhiên kêu không lên tiếng, tất cả âm thanh đều nghẹn lại trong cổ họng.

Cô cuộn tròn người lại thiếp đi trong vòng tay của Miêu Doanh Đông, ngủ mà toàn thân ê ẩm.

Ngày hôm sau thức dậy, Miêu Doanh Đông không nằm cạnh cô, điện thoai của anh vẫn để đây.

Kiều Duyệt Nhiên nào giờ chưa xem qua điện thoại của người khác.

Cô nằm trên giường và nghĩ, ngày trước toàn là Miêu Doanh Đông gọi cô đến là đến, lần này, cô không gọi, anh lại đến.

Cô như này có gọi là lật lại tình thế không?

Ít nhất trong mối quan hệ giữa anh và cô, cô không phải là một người đang yêu đơn phương.

Điện thoại của anh cứ rung trên gối, Kiều Duyệt Nhiên cảm thấy rất khó chịu, cô muốn tắt nguồn điện thoại của anh.

Thực ra Kiều Duyệt Nhiên cũng không kiềm chế được sự hiếu kì trong lòng, lúc đang tắt nguồn điện thoại, liếc nhìn một cái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.