Hóa ra người đó họ Diệp, Kiều Duyệt Nhiên cảm thấy anh ta rất đẹp trai, so ra thì tuổi tác cũng xấp xỉ Tống Dương.
“Cô chính là thực tập sinh mà Tống gia lão nhị tìm?” Ánh mắt của Minh Sùng Luân lúc này mới nhìn về phía tiểu Kiều.
Sau đó, ông kinh ngạc một hồi, “Cô và con trai tôi rất giống nhau.”
Kiều Duyệt Nhiên tạm thời không nghĩ ra con trai của Minh tổng là ai, chỉ nhớ là Tống Dương đã nói, anh chính là gia sư của con trai Minh tổng, vì vậy, bản năng cô cho rằng con trai Minh tổng còn nhỏ, Minh tổng nhìn có vẻ như bốn mươi năm mươi tuổi rồi, chỉ là, người hiện tại có sự nghiệp thì có con trễ là chuyện bình thường, hơn nữa, nói không chừng Minh tổng có đến mấy đứa con trai.
Kiều Duyệt Nhiên cười cười, “Sao tôi có thể giống một đứa trẻ chứ?”
“Đứa trẻ?” Minh Sùng Luân không hiểu.
Tống Dương quay đầu lại giải thích cho Kiều Duyệt Nhiên biết. “Con trai Minh tổng tự học ở nhà! Năm nay bằng tuổi cô.”
“Tự học ở nhà?” Kiều Duyệt Nhiên đặc biệt kinh sợ.
Những lời còn lại, Tống Dương không nói, Minh tổng cũng ngại ngùng.
Có thể đây là người ta.
Ấn tượng của Minh tổng đối với Tiểu Kiều rất tốt, có thể là do cái duyên do cô và con trai ông giống nhau.
Sắp xếp cô đến phòng hóa nghiệm đá nguyên chất, về đá nguyên chất, Kiều Duyệt Nhiên đã từng học qua trước kia, nhưng có thể là do rất nhiều bài còn chưa học, rất nhiều kiến thức về hóa học không hiểu lắm, cô học cũng rất là nghiêm túc, cũng chịu khó, từ trước đến nay đã có thói quen tốt này rồi.
Mặc dù lương của thực tập sinh so với nhân viên chính thức thấp hơn nhiều, nhưng đối với Kiều Duyệt Nhiên mà nói là đủ rồi.
Cuộc sống của cô ở đây tạm thời vô cùng đầy đủ, buổi tối nằm lên giường liền ngủ.
Tống Dương đã về Mỹ!
Vừa về, Tống Dương liền nhận được điện thoại của Miêu Doanh Đông, muốn tìm anh nói chuyện.
Hai người hẹn gặp nói chuyện ở nhà hàng mà Kiều Duyệt Nhiên và Tống Dương cùng ăn cơm, ở trên chiếc bàn mà Tống Dương và Tiểu Kiều ăn cơm.
Tống Dương đã hiểu ý của Miêu Doanh Đông, có thể lần trước anh và Kiều Duyệt Nhiên ăn cơm ở đây đã bị Miêu Doanh Đông nhìn thấy rồi.
Nhìn thấy rồi thì làm sao?
“Trước tiên tới AAK phỏng vấn, nhưng lại không có ý làm việc, sau đó lại để Kiều Duyệt Nhiên xuất ngoại! Cậu rốt cuộc là có ý gì? Đến AAK rốt cuộc là muốn làm gì?” Miêu Doanh Đông trực tiếp hỏi Tống Dương.
“Phải nói thẳng ra hay sao? Hay là uyển chuyển một chút?” Tống Dương nói.
Anh cố ý nói vậy với Miêu Doanh Đông.
Cũng giống như Minh Nguyên không biết Minh Dương một mình đến AAK phỏng vấn vậy, Minh Nguyên cũng không biết Tống Dương có ý với Kiều Duyệt Nhiên.
“Tôi rất bận, nói thẳng!”Miêu Doanh Đông khoanh hai tay trước ngực, nhíu mày nhìn người trước mắt.
Mấy ngày nay anh phái người đi điều tra Tống Dương này.
Xuất thân từ thư hương thế gia, trong nhà cũng rất là tốt, cách làm người có tu dưỡng, là gia sư tại nhà của con trai Minh gia.
Đến AAK ứng tuyển đúng là làm điều thứa, vì vậy, Miêu Doanh Đông mới nghĩ tới Tống Dương còn có mục đích khác.
“Nghe nói Duyệt Nhi trước kia có quan hệ khác lạ với anh, vì vậy, tôi mới đến xem anh thử, tìm hiểu tình địch một chút! Ngoài ra, tôi biết Duyệt Nhi đã rất lâu rồi, thích cô ấy cũng lâu rồi, tôi vẫn luôn ở bên trong bóng tối mà cô ấy không biết, mấy hôm trước tôi mới thổ lộ với cô ấy! Ethan, anh có nhiều tiền như vậy, có kiểu phụ nữ như thế nào mà anh không tìm được, đừng tranh giành với tôi nữa!” Ánh mắt Tống Dương quang minh lỗi lạc, không dài dòng dây dưa chút nào.
“Duyệt Nhi?” Miêu Doanh Đông hỏi.
“Ừ, đây là tên thân mật của Duyệt Nhiên! Tôi vẫn luôn quan tâm cô ấy, một triệu lần trước là do tôi gửi cho cô ấy! Tin nhắn cũng do tôi gửi cho cô ấy. Cô ấy đang ở trong vòng an toàn của tôi, đi Venezuela! Được rồi, những gì anh muốn biết tôi đều nói với anh tồi! Tạm biệt.” Tống Dương đứng dậy rồi đi.
Chuyện Minh Nguyên chuyển tiền cho Kiều Duyệt Nhiên đã bàn bạc với Tống Dương, Tống Dương biết chuyện này.
Để Miêu Doanh Đông một mình ở lại, ngồi yên ở trên chiếc ghế đó.
Trong miệng anh lẩm bẩm hai tiếng “Duyệt – Nhi!”
Người theo đuổi Kiều Duyệt Nhiên cũng thật nhiều! Anh cắn cắn răng!
Kiều Duyệt Nhiên từ trước đến nay không biết tiêu tiền như thế nào, vì vậy so với một triệu của Tống Dương mà nói, tấm thẻ anh đưa cho cô không tính là gì cả!
Bởi vì thẻ của anh là thẻ tín dụng, chỉ cần không mua cái gì thì chẳng tính là cái gì.
Chuyện Kiều Duyệt Nhiên muốn ra nước ngoài, không trực tiếp nói với anh, anh cho là Tam Nhi chỉ đang trêu anh.
Luôn mồm nói là thích anh, thích anh.
Nhưng mà kiểu thích bỏ cuộc giữa chừng của mấy cô gái, hôm nay thích người này, ngày mai thích người khác.
Hôm qua là Hứa Thế An, bởi vì Hứa Thế An cũng có thể từ bỏ tính mạng.
Hôm qua thích anh, nhưng cô đã làm gì cho anh? Nấu cơm?
Anh cười khổ một hồi.
Hôm nay người cô thích là Tống Dương, vì Tống Dương mà đến Venezuela.
Không thể nói cô không thâm tình, đối với mỗi đoạn tình cảm cô đều vô cùng trân trọng.
Chỉ là yêu không đủ bền!
Chỉ là một cô gái nhỏ mà thôi!
Miêu Doanh Đông về nhà, nhìn thấy nhà bếp núc lạnh tanh, tâm trạng càng phiền muộn, anh về Miêu gia.
Tiểu Cửu vẫn chưa quay lại, đại khái là đang ở cùng Cố Nhị ở Hải Thành, vui quên trở về!
Từ Thiến nhìn ra tâm trạng của Miêu Doanh Đông không tốt lắm.
Bà đoán chắc là liên quan đến Kiều Duyệt Nhiên.
“Con và Kiều Duyệt Nhiên chia tay rồi sao?” Từ Thiến hỏi một cách dè dặt.
“Căn bản chưa từng ở bên nhau sao có thể nói là chia tay được!” Miêu Doanh Đông ngồi trên sopha, hai chân tách ra, tay đặt trên đầu gối, cúi đầu.
“Vậy xem ra là con thực sự bao nuôi cô ấy rồi. Tách ra thì tốt, cắt đứt sạch sẽ, như vậy, sau này cô ấy có tìm lại cũng không có gì ảnh hưởng. Đừng làm lỡ dở cô ấy. Con không thể bạc tình với người ta, bị con..... thôi cứ đưa cho cô ấy thêm ít tiền, mẹ cảm thấy cô gái này cũng không hoàn toàn là vì tiền, con xem xem cô ấy có cần gì không, hi vọng sau này cô ấy không bị ảnh hưởng gì, tìm một người tốt gả đi!” Từ Thiến ní.
Miêu Doanh Đông vẫn cứ nhìn chằm chằm khoảng đất phía trước, rất lâu sau, anh nói một chữ: “Dạ!”