Ăn cơm xong, Miêu Doanh Đông đưa Kiều Duyệt Nhiên về trường.
Đến Minh Thị làm việc, việc mà lúc trước đã nói với nhau rồi, Tống Dương cũng tích cực mời, Tiểu Kiều đồng ý rồi.
Thời gian trước, bởi vì Từ Thiến bảo cô đến Miêu gia sống, cô không sắp xếp được thời gian.
Bây giờ, cô muốn mỗi tuần ở công ty thực tập hai ngày, sau này lúc tìm việc cũng dễ có sự liên kết.
Ở công ty trang sức làm việc, những thứ khác không nói, nhưng danh tiếng cũng dễ nghe hơn là làm bảo mẫu, tuy là cũng là cách để kiếm tiền.
Công ty Minh Thị của Mỹ tuy rằng không lớn bằng Venezuela, nhưng cũng rất hoành tráng, Tiểu Kiều thực tập ở bộ phận Marketing, ở đây không có phòng thí nghiệm đá thô.
Bời vì lúc trước từng thực tập ở Venezuela một thời gian, lại thêm sự hậu thuẫn của Tống Dương, cho nên cô làm việc rất thuận lợi.
Minh Nguyên biết được Tiểu Kiều vào công ty rồi, rất muốn xem dáng vẻ lúc làm việc của cô.
Lần trước cùng ăn cơm, cũng chỉ nhìn sơ thôi mà dáng vẻ cực kì xinh đẹp thu hút ánh nhìn, cô em gái này, cho anh ấn tượng rất rất tốt, giống như hoa lan sinh trưởng trong vực sâu, rất quan tâm người khác, lúc ăn cơm, biết đem những món anh thích ăn chuyền đến trước mặt anh, biết chu đáo gắp thức ăn cho anh.
Em gái giống như nước chảy nhỏ giọt vậy, vốn dĩ là bảo vật vô giá trong lòng anh, bây giờ lại càng vô giá hơn.
Em gái cười lên cũng rất đẹp.
Minh Nguyên nghĩ đến dáng vẻ của em gái, không nhịn được liền cười rồi.
Anh muốn đến công ty một chuyến, có điều, công ty Mỹ, trước này đều do bà lão...Minh Quyên quản lí.
Mẹ làm việc ở một trung tâm nghiên cứu, công việc rất bận, không có chút liên quan gì đến trang sức.
Hôm đó, Minh Nguyên nói với Tống Dương rồi, muốn đi xem em gái làm việc như thế nào.
Tống Dương nói, Tiểu Kiều chắc làm việc rất tốt, những đứa trẻ từ nhỏ chịu nhiều cực khổ, trước giờ rất tôn trọng với những cơ hội làm việc.
Minh Nguyên không nói gì, “chịu khổ”
hai chữ này vẫn làm trong lòng anh chua chát.
Đó là ngày đầu tiên Tiểu Kiều đến Minh Thị làm việc, việc gia nhập của một thực tập sinh, Minh Quyên không biết, không cần thiết kinh động chủ tịch.
Công việc của Tiểu Kiều tương tự với nhân viên marketing nội bộ, chính là thống kê số liệu tiêu thụ hàng hóa.
Hôm đó, Minh Nguyên đến rồi, anh chỉ muốn len lén nhìn em gái một cái.
Không ngờ lúc đứng trong hành lang, Tiểu Kiều vừa quay đầu liền nhìn thấy anh rồi.
“Minh thiếu gia, anh đến rồi à?”
Tiểu Kiều đứng lên tiếp đón Minh Nguyên.
Không biết tại sao, mỗi lần vừa nhìn thấy Minh Nguyên, trong lòng Tiểu Kiều liền cảm thấy rất rất ấm áp, giống như là tìm thấy chỗ dựa vậy, loại ấm áp này, hình như vượt qua cả sự ấm áp lúc đối đãi với Miêu Doanh Đông.
Dù sao thì Miêu Doanh Đông đại đa số đối với cô rất lạnh nhạt, ấm áp chỉ là thỉnh thoảng.
Minh Nguyên này, là cô gặp anh lần đầu tiên, liền cảm thấy rất ấm áp.
Minh Nguyên rất ít nói chuyện, chỉ ngốc nghếch gật gật đầu, “Ừm ừm, làm phiền em làm việc rồi!”
“Sao có thể? Có điều hôm nay là ngày đầu tiên em đến Minh Thị làm việc đấy!”
Tiểu Kiều rất vui vẻ nói.
Tiểu Kiều trước giờ không biết, cô đi Venezuela, đến Minh Thị, toàn bộ đều là anh trai một tay sắp xếp! Minh Nguyên lại “ừm ừm”
gật đầu, “Trưa nay mời anh ăn cơm đó!”
“Được thôi!”
có thể ăn cơm cùng Minh Nguyên, Tiểu Kiều cũng rất vui.
Minh quyên hôm nay đến phòng bảo vệ, vừa hay từ camera nhìn thấy Minh Nguyên ở đó.
Cô liền thấy lạ, sao mà một thực tập sinh vừa vào công ty, Minh Nguyên liền đến rồi? Vả lại, lúc Kiều Duyệt Nhiên nói chuyện với anh, anh còn rất vui vẻ? Vẻ mặt này, ở trên người Minh Nguyên, không dễ gì mà thấy được.
Là trùng hợp hay là như thế nào? Tống Dương là giáo viên gia đình của Minh Nguyên, Minh Quyên trước giờ đối với Tống Dương ấn tượng rất tốt, Tống Dương có năng lực, có thực lực, ba mươi tuổi làm nên sự nghiệp, cũng xem là có chút thành tựu.
Cô gọi Tống Dương đến, hỏi tại sao Minh Nguyên lại đến? Đến thăm một thực tập sinh bé nhỏ.
Minh Quyên đã xem qua tài liệu của Kiều Duyệt Nhiên, biết được cô chính là bạn gái của Miêu Doanh Đông.
Gần đây giới truyền thông đang tuyên truyền chuyện này.
Với thân phận cô nhi, thân thế gia cảnh không có gì cả, lên chức làm bạn gái, tốc độ lên chức này....
Ngay cả Minh Quyên cũng không dám tin! Vả lại tuổi tác của hai người, cũng khác biệt rất nhiều, kém cả một con giáp! “Minh Nguyên tại sao lại đến thăm cô ta? Lúc trước quen biết?”
Tống Dương biết bà lão đang hoài nghi điều gì, liền nói, “Tôi rất thích Tiểu Kiều, lúc cô ấy ở cô nhi viện, tôi đã quan tâm cô ấy, lúc đi học càng quan tâm hơn, là tôi đề nghị Minh tổng để cô ấy đi Venezuela thực tập, tôi thường hay trước mặt Minh tổng nhắc đến Tiểu Kiều, cho nên, anh ấy cũng biết về Tiểu Kiều, hôm nay là tôi đưa Minh Nguyên đến công ty chơi.
Minh Nguyên trước nay không thích người lạ, cho nên, tìm Tiểu Kiều chơi!”
“Thì ra là như vậy!”
Minh Quyên dựa lưng vào ghế, “Cậu thích cô ta, nhưng cô ta là bạn gái Miêu Doanh Đông, Miêu Doanh Đông là một đối thủ....rất rất mạnh”
“Hai người họ không hợp! Tiểu Kiều sớm muộn cũng là của tôi.”
Minh Quyên dựa lưng vào ghế, bà đã sáu mươi lăm tuổi rồi, theo lí mà nói, gần đất xa trời.
Nhưng bà luôn cảm thấy Minh Nguyên đang làm bộ làm tịch, muốn nuốt trọn tất cả tài sản của Minh gia.
Minh Nguyên là người ngoài họ, không phải con cháu Minh gia, anh ta dựa vào đâu có dã tâm này? Tài sản của Minh gia, là rất rất nhiều.
Hầu như có thể sánh ngang với Miêu gia rồi! “Tiểu Kiều chẳng qua chỉ là một con nha đầu, đoán là ai đối tốt với cô ta, cô ta liền đi theo người đó! Bây giờ tôi giúp cậu có được cô ta, cậu có muốn không?”
Minh Quyên nói.
Câu nói này của Minh Quyên là đang thăm dò, bà cảm thấy Tống Dương là đến bao che cho Minh Nguyên.
Rõ ràng Tiểu Kiều là liên quan đến Minh Nguyên, Tống Dương lại ôm vào mình, bà là muốn xem xem Tống Dương là thật sự thích Tiểu Kiều hay chỉ giả vờ thích Tiểu Kiều.
Nếu không phải liên quan đến Tống Dương, vậy Minh Nguyên luôn tiếp cận Tiểu Kiều lại là tại sao? Cho dù bà có thông minh cỡ nào, cũng tuyệt đối không nghĩ đến, Minh Nguyên và Tiểu Kiều là sinh đôi! Xác suất thai long phụng, là rất ít lại càng ít, xác suất sinh ra một cặp sinh đôi lại bị thất tán, e rằng xách lồng đèn đi tìm cũng không tìm thấy! Vậy mà loại xác suất này, vừa hay gia đình anh ta đã gặp phải.
“Muốn!”
Tống Dương nói như đinh đóng cột.