Kiều Duyệt Nhiên ở một mình trên lầu, cắn môi suy nghĩ rất lâu.
“Là em tự buông bỏ bản thân mình ý là: anh vốn không bỏ rơi cô?
Cho nên, cô lau nước mắt, đi xuống ăn cơm.
Miêu Doanh Đông đang ở dưới lầu ăn cơm với Từ Thiến, Miêu Chánh Đào hôm nay không ở nhà, hình như đi nước ngoài rồi.
Kiều Duyệt Nhiên đi xuống lầu, Miêu Doanh Đông bề ngoài ra vẻ không để ý.
Kiều Duyệt Nhiên ngồi bên cạnh Miêu Doanh Đông, len lén nhìn anh một cái, anh không thèm để ý cô.
Cô ngấm ngầm dưới bàn ăn kéo kéo quần áo của anh.
Anh không phản ứng, vẫn đang cùng với Từ Thiến nói chuyện kinh doanh.
Kiều Duyệt Nhiên oan oan ức ức, liếc mắt nhìn theo ánh nhìn của Miêu Doanh Đông, nhưng vẫn không thể thoát được sự yên lặng của Từ Thiến ngồi đối diện.
Nhưng mà, Từ Thiến chỉ cười một cái, không nói gì hết.
Kiều Duyệt Nhiên tiếp tục kéo quần áo của Miêu Doanh Đông, Miêu Doanh Đông và Từ Thiến nói chuyện rất lâu, mới quay đầu lại, hỏi Kiều Duyệt Nhiên: “Sao vậy?”
Kiều Duyệt Nhiên tiếp tục dùng biểu cảm của con nít nhìn Miêu Doanh Đông, sao đó nói:”Xin lỗi, em quá kích động rồi!”
“Đi viết một bản kiểm điểm! Không được ít hơn một vạn chữ!” Miêu Doanh Đông chau mày nói, dáng vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
“Còn —còn viết kiểm điểm nữa hả? Em từ nhỏ chưa viết qua!”
“Để em luyện tập, sau này cơ hội viết kiểm điểm có thể rất nhiều, cách thức, thái độ xin lỗi, khẩu vị của anh, em phải ——nắm rõ!” nói xong, Miêu Doanh Đông lại cúi đầu ăn cơm.
Kiều Duyệt Nhiên nuốt cơm không nổi nữa, kiểm điểm một vạn chữ, vậy phải viết bao lâu?
Còn bản kiểm điểm này nữa cô cần kiểm thảo gì đây chứ?
Là kiểm thảo bản than phạm sai lầm ở Minh Thị, hay là cô chí mạng thốt ra hai chữ “chia tay”?
Kiều Duyệt Nhiên nghĩ, chắc là do hai chữ “chia tay”, tuy là mối quan hệ này là Miêu Doanh Đông đồng ý, vậy thì lời mà anh nói ra, nhất định không phải trò đùa, cho nên, chắc là do hai chữ “chia tay”.
Ăn xong, Miêu Doanh Đông liền đi, không nói thêm gì với Kiều Duyệt Nhiên.
Kiều Duyệt Nhiên một mình đi lên lầu viết kiểm thảo.
Có thể buổi tối linh cảm tốt hơn, cho nên viết trôi chảy hơn, trọng tâm nằm ở một câu, cô nói ra tự đáy lòng: sau này không dễ dàng nói chia tay, cô phải là một bông hoa hướng dương chăm chỉ.
Sau đó một vạn chữ thực sự là viết không hết, chắp vá lung tung được vài câu.
Gửi cho Miêu Doanh Đông.
Miêu Doanh Đông không trả lời.
Kiều Duyệt Nhiên nghĩ trong lòng: không có tin tức gì chính là tin tốt, ít ra không có phản công.
Không ngờ, lúc nửa đêm, anh trả lời cô một câu: sau này bớt đi nha!
Mặt của Kiều Duyệt Nhiên nóng bừng bừng, kiểm tra qua loa mà anh cũng nhìn ra sao?
Bây giờ là nửa đêm, lẽ nào anh mới xem xong?
Cái này thật là không phù hợp với tác phong của quy luật làm việc và nghỉ ngơi của anh.
Ngày hôm sau, lúc Kiều Duyệt Nhiên đi làm, Quý Hồng liền đến xin lỗi cô!
Kiều Duyệt Nhiên không ngờ, Quý Hồng sẽ đến tìm cô.
Kiều Duyệt Nhiên đoán, chuyện này chắc là Khâu Minh Hạc biết rồi. Sợ việc hợp tác không thành, cho nên, mới để Quý Hồng đến xin lỗi Kiều Duyệt Nhiên.
Quý Hồng xin lỗi Minh Quyên trước, thừa nhận bản thân vô cớ làm loạn, sau đó lại đi tìm Kiều Duyệt Nhiên, xin Kiều Duyệt Nhiên tha thứ, cô bị sự đố kị làm lu mờ đầu óc, còn xin Kiều Duyệt Nhiên nói tốt với Miêu Doanh Đông.
Kiều Duyệt Nhiên cứ ngồi gõ máy tính, không nói với cô ta câu nào.
Quý Hồng uất ức rời đi, nghĩ trong lòng: nếu không vì mấy đồng tiền của nhà lão Khâu, tôi thèm xin lỗi cô chắc?
Mình Quyên cũng coi như không có lý do khai trừ Kiều Duyệt Nhiên, mặc dù tuổi của cô lớn rồi, cũng biết rằng chuyện này không thể làm lớn chuyện, dù gì Miêu Doanh Đông, đâu phải người có thể tuỳ tiện động đến.
Chuyện này, nhờ vào sự kín mồm kín miệng của Minh Quyên mà kết thúc, nhung mà bởi vì chuyện này, cô càng tăng sự nghi ngờ với Minh Nguyên, một người từ nhà chạy đến công ty, mục đích rõ ràng là muốn đánh người.
Cho nên, Minh Quyên hiện tại đang xem chừng!
Chuyện hôm nay Quý Hồng đến xin lồi Kiều Duyệt Nhiên, Kiều Duyệt Nhiên nói cho Miêu Doanh Đông rồi, cô chỉ tự thuật lại chuyện xảy ra, hoàn toàn không có ý thay Khâu Minh Hạc cầu xin tha thứ.
“Biết rồi.” Miêu Doanh Đông ở trong văn phòng công ty aak trả lời.
Mỗi lần trả lời của anh đều lạnh nhạt đến mức muốn đòi mạng.
Kiều Duyệt Nhiên không cam tâm, hỏi tới, “có thể tìm cho em một ít tài liệu để giảm áp lực xem được không? Là người của công ty áp lực đều rất lớn, anh chắc biết làm thế nào để giúp nhân viên giảm áp lực?
“Em không cần thiết!” đầu bên kia trả lời.
“Vậy lúc em áp lực lớn, e cần làm gì?” Kiều Duyệt Nhiên hỏi.
“Tìm anh, khóc!”
“Nhìn ba chữ này, hai cái kí hiệu chấm câu, Kiều Duyệt Nhiên không nhịn được cười.
Kiều Duyệt Nhiên vẫn cứ không biết anh cần người phụ nữ như thế nào, khóc nhìn rất đẹp sao? Không phải để người khác cảm thấy rất vô dụng sao?
Cô bây giờ bắt đầu dần dần hiểu Miêu Doanh Đông, dựa theo sự hiểu biết mơ hồ và đơn giản của cô, đại ý là, anh ta đã gặp rất nhiều cô gái trên dây chuyền lắp ráp, dáng vẻ tinh tế mà kiên cường, anh muốn nhìn thấy dáng vẻ vốn dĩ của người phụ nữ, yếu đuối——
Cô nghĩ rất lâu, đại khái là như vậy.
Hai ngày sau, hình như là trong giới tư bản có một buổi trao giải, khích lệ những người mới.
Vừa đúng ban tổ chức đặt làm ngọc của Minh Thị.
Minh Thị ngoài việc cung cấp ngọc ra, còn phải phái nhân viên nữ tiếp tân.
Bởi vì Kiều Duyệt Nhiên dáng tương đối cao, bề ngoài cũng rất đẹp, bị lựa chọn là nhân viên nữ tiếp tân cũng là hợp lý.
Việc bị chọn làm nhân viên nữ tiếp tân, Kiều Duyệt Nhiên nói với Miêu Doanh Đông rồi.
Miêu Doanh Đông chỉ trả lời một chữ “uh” xong chuyện.
Lại để Kiều Duyệt Nhiên đứng ngồi không yên, nghĩ trong lòng: anh ta không rõ ý của mình hay sao?
Cuộc họp của giới tư bản, cô muốn hỏi anh có muốn tham gia hay không thôi?
Nhưng anh không nói, cảm giác câu hỏi của Kiều Duyệt Nhiên, có hay không cũng vậy.
Trên mặt Kiều Duyệt Nhiên có chút thoáng buồn.
Nhưng mà, cô đoán, anh có thể sẽ không đi, dẫu sao là giao giải cho người mới thôi mà.
Anh lại không phải là người mới.
Hôm đó Tống Dương và Minh Nguyên cũng đi, Minh Nguyên là đi cùng với Tống Dương.
Họ đến, rất dễ giải thích, bởi vì đây là chuyện của Minh gia mà, dù không phải là trao giải cho họ, nhưng cũng coi như là nhà cung cấp giải thưởng, tự nhiên được tính là nhân vật quan trọng.
Ở phía sau lễ đài, Kiều Duyệt Nhiên mặc bộ sườn xám, với những đóa hoa màu đỏ rực.
Minh Nguyên nhìn cô rất lâu rất lâu.
Bởi vì Minh Nguyên xem qua hình của mẹ anh, có một thứ gì đó gọi là——thừa hưởng.
Có thể Kiều Duyệt Nhiên không biết, cô di truyền rất nhiều phẩm chất từ mẹ, dáng vẻ bên ngoài và tính cách.
Tóc của cô búi ở phía sau, dùng cây trâm búi lại, bởi vì phải lên lễ đài, cho nên Kiều Duyệt Nhiên trang điểm, giống như người mẹ ở trong bức hình đó, đều như từ mưa bụi Giang Nam bước ra.
Minh Nguyên xúc động vô cùng.
Tùng Dương cũng nhìn Tiểu Kiều, anh cảm thấy Tiểu Kiều của lúc này thật sự rất giống so với tên gọi của cô—— Tiểu Kiều.
Lúc bắt đầu trao giải, Kiều Duyệt Nhiên đứng ở phía sau lễ đài, bởi vì cô lên lễ đài không chỉ có một lần, hầu như mỗi lần trao giải, cô đều phải bước ra, trao phần thưởng cho khách quý.
Lúc Kiều Duyệt Nhiên đứng phía sau lễ đài, hướng xuống phía dưới nhìn lướt qua, xem xem anh có đến không.
Vậy mà anh thật sự là có đến nè, ngồi ở ngay hang thứ nhất, lung dựa vào phía sau, ánh nhìn kiêu ngạo rất ung dung đối diện với lễ đài, giống như kiểu có nhìn mà như không nhìn, lại không biết anh đang nhìn gì nữa.
Kiều Duyệt Nhiên vừa nhìn thấy anh, tim đập nhanh hơn, giống như cô gái bé nhỏ thẹn thùng, cắn chặt bờ môi dưới.
Cô cười, anh đến rồi, cũng không nói với cô một tiếng.
Nhưng mà, phía sau anh, ngồi đó hình như là Khánh Du.
Kiều Duyệt Nhiên lại không vui rồi, Khánh Du theo đuổi anh rất lâu rồi, lại còn nấu cơm cho anh.
Bắt đầu trao giải rồi, mỗi lần Kiều Duyệt Nhiên lên lễ đài, khuôn mặt đều nở nụ cười hãnh diện, bởi vì người đàn ông ngồi bên dưới làm cô tim đập loạn nhịp, cho nên, mặt cô tươi như hoa đào, trong lành như nước.
Miêu Doanh Đông nhìn thấy rồi.
Dáng vẻ lần đầu tiên mặc sườn xám của cô, anh nhìn thấy rồi.
Nghi thức trao giao cuối cùng hoàn tất, Kiều Duyệt Nhiên đến sau lễ đài, thở phù một hơi dài, may mắn không có gì sai sót.
Cô dựa vào tường ở sau lễ đài, lấy điện thoại ra gửi Wechat cho Miêu Doanh Đông: Em nhìn thấy anh rồi, ạnh đến rồi!
Miêu Doanh Đông trả lơi: vậy thì sao?
Miêu Doanh Đông đã từ phía trước lễ đài đi ra phía sau, chuẩn bị đi tìm Kiều Duyệt Nhiên.
Tống Dương và Minh Nguyên vẫn cứ ở sau lễ đài, Tống Dương lựa chọn giải thưởng cuối cùng, Minh Nguyên đang chơi.
Tống Dương và Minh Nguyên bây giờ đang bao vây bên cạnh Tiểu Kiều, ba người nói chuyện.
Tiểu Kiều vừa gửi tin nhắn ứng phó: Lúc nãy em nhìn thấy Khánh Du ngồi phía sau anh.
Miêu Doanh Đông đứng ở chỗ cách Tiểu Kiều mười mét: Khánh Du có ở phía sau anh hay không, anh không biết, anh chỉ biết, đàn ông bên cạnh em không ít.
Ơ, anh ấy ở gần đây sao?
Kiều Duyệt Nhiên tìm kiếm xung quanh, mới nhìn thấy Miêu Doanh Đông đang bước về phía sau lễ đài.
Thông qua vai của Minh Nguyên và Tống Dương, Kiều Duyệt Nhiên tươi cười rạng rỡ nói với Miêu Doanh Đông, “anh đến rồi à?”
Cô cười tươi như hoa.
Miêu Doanh Đông bước đến bên cạnh Kiều Duyệt Nhiên, hỏi một câu, “đi chưa?”
“Em còn chưa thay đồ nữa!” Đôi tay Kiều Duyệt Nhiên kéo chặt tay của Miêu Doanh Đông, dáng vẻ vô cùng nũng nịu.
Cô gái đang yêu, thật sự trong mắt họ toàn bộ chỉ là màu hồng, mỗi ngày đều cười không ngớt.
“Không cần thay, bộ quần áo này rất đẹp!” Miêu Doanh Đông nói xong, thì xoay người đi rồi, Kiều Duyệt Nhiên theo phía sau.
Miêu Doanh Đông nhìn thấy Tống Dương và Minh Nguyên rồi, nhưng mà, anh vốn dĩ không để bụng hai người bọn họ.
Dù gì cũng không phải tay quyền anh có đẳng cấp..
Minh Nguyên khoanh tay lại, nói với Tống Dương,”tình địch a, tình địch, dự là anh cũng bỏ cuộc đi thôi!”
Tống Dương nhìn Minh Nguyên một cái, không nói gì, ánh mắt anh ấy nhìn theo bóng dáng của Tiểu Kiều và Miêu Doanh Đông phía trước.
Tiểu Kiều mặc sườn xám, bước đi không được tiện lắm, nhưng mà cô vẫn rất vui vẻ.
“Anh có biết phần thưởng trao tặng hôm nay được làm bằng ngọc gì không?”Kiều Duyệt Nhiên hết sức phấn khởi hỏi.
Đi giày cao gót đi bộ thật không thoải mái, cô kéo tay Miêu Doanh Đông, bước chân của Miêu Doanh Đông cũng chậm lại.
“Không biết!”Miêu Doanh Đông trả lời.
Kiều Duyệt Nhiên vô cùng kinh ngác,” vậy là còn có chuyện mà anh không biết a?”
“Anh có cần chuyện gì cũng đều phải biết sao?” Miêu Doanh Đông mở cửa xe.
Sau khi lên xe, anh lại liếc mắt nhìn Kiều Duyệt Nhiên một cái.
“Em cứ nghĩ anh cái gì cũng biết.”
Miêu Doanh Đông chỉ cười nhẹ một cái, không nói gì, lái xe đưa Kiều Duyệt Nhiên về nhà mình.
Kiều Duyệt Nhiên sau khi cởi giày ra, không lập tức đi thay dép lê, cô muốn để chân thoải mái một chút.
Miêu Doanh Đông đã ngồi trên sofa.
Tay của Kiều Duyệt Nhiên đưa tay đến mái tóc phía sau, nhẹ nhàng rút cây trâm ra, mái tóc cô buông xuống như dòng thác.
Cô lại lắc nhẹ mái tóc của mình.
Miêu Doanh Đông cứ nhìn cô, anh cảm thấy động tác này thật đẹp, làm tim anh thật bình lặng.
“Lại một lần nữa!” anh nói.
“Cái gì?” Kiều Duyệt Nhiên đến bên cạnh anh, hai tay vịnh vào đầu gối của anh, mắt sáng lấp lánh.
“ Cái động tác thả tóc lúc nãy, làm lại lần nữa.”
Kiều Duyệt Nhiên bật cười, cười rất là vui vẻ, “cái động tác đó, anh chưa nhìn thấy bao giờ sao?”
“Chưa thấy qua, cho nên, để em làm lại lần nữ.” Miêu Doanh Đông một tay xoa cằm, âm thanh nhẹ nhàng mà gợi cảm.
Kiều Duyệt Nhiên ngẩn ra một lúc, rồi đứng dậy, lấy cây trâm búi lại tóc một lần nữa, tiếp theo cô lại rút cây trâm ra, một lần nữa hất hất tóc.
“Được chưa vậy?” cô lại lần nữa ngồi trước mặt Miêu Doanh Đông, và hỏi.
“Cởi cho anh xem!” Anh nói.
“Cái gì?” Kiều Duyệt Nhiên chau nhẹ lông mày hỏi.
“Từng cái từng cái, từ trong ra ngoài, cởi cho anh xem!”
Mặt của Kiều Duyệt Nhiên trong nháy mắt đỏ ửng lên, nhất thời, một chữ cũng không thốt ra nổi.
Sắc đỏ dần dần chạy lên mặt cô, lên tai cô, vô cùng thẹn thùng dễ thương.
“Không cởi hả?” Miêu Doanh Đông hỏi.
Sao lại không cởi?
Hai người đều ngủ với nhau bao nhiêu lần rồi, chẳng qua chỉ là cởi đồ, thực ra chẳng có đáng ngại.
Nhưng cởi đồ dưới sự chú ý quan sát của anh, thì đây là lần đầu tiên.
Nghĩ một lúc, Kiều Duyệt Nhiên đứng dậy, đầu tiên bắt đầu từ tất lưới, đùi của cô lộ ra rất rõ ràng.
“Vẫn——vẫn cởi nữa chứ?” Kiều Duyệt Nhiên hỏi anh.
“Cởi.”
Tay của Kiều Duyệt Nhiên cố định lại, tay vòng qua một bên cởi nút của sườn xám.
“Lại đây.” Anh nói với Kiều Duyệt Nhiên.
Kiều Duyệt Nhiên để lộ ra bộ nội y nhỏ nhắn bước đến trước mặt anh, Miêu Doanh Đông nhanh chóng tách hai chân của cô sang hai bên hông người mình, ở trước ngực cô, hôn cô dữ dội.
Kiều Duyệt Nhiên cảm thấy toàn thân ngứa ngáy, trống rỗng.
Rất muốn để anh tiến vào.
Miêu Doanh Đông đứng dậy, ôm Kiều Duyệt Nhiên đặt lên giường, hai người họ mây mưa một trận vô cùng kịch liệt.
Kiều Duyệt Nhiên thật sự rất mệt, nằm trên giường thiếp đi.
Miêu Doanh Đông gọi điện thoại cho Từ Thiến, nói tối hôm nay Tiểu Kiều không qua đó