Rất Yêu, Rất Yêu Em

Chương 667: Chương 667: Chương 659




Khâu Đông Duyệt ở dưới người của Miêu Doanh Đông cười, vì cô biết Miêu Doanh Đông không nhìn thấy cô, nên cô cười rất rạng rỡ.

Miêu Doanh Đông cũng đang cười.

Hình như là nụ cười từ trong tim, nhưng mà rõ ràng là Miêu Doanh Đông không nhìn thấy cô cười, tại sao anh cũng cười lên?

Đây là lần đầu tiên Khâu Đông Duyệt nhìn thấy nụ cười dịu dàng như vậy của Miêu Doanh Đông, rất ấm áp.

Trong những ngày bình thường, Khâu Đông Duyệt sẽ tắm cho Miêu Doanh Đông, đưa quần áo cho anh.

Anh đi nhà vệ sinh, cô sẽ đi cùng.

Dù sao đi vệ sinh việc như vậy, Miêu Doanh Đông và Khâu Đông Duyệt đã có một bắt đầu “không có tôn nghiêm” rồi, vì vậy, sau này có đi vệ sinh, Miêu Doanh Đông cũng đã miễn dịch với việc này rồi, anh đi vệ sinh, Khâu Đông Duyệt muốn đi theo thì cứ theo.

Khâu Đông Duyệt sẽ rất nhẹ nhàng cắt móng tay cho Miêu Doanh Đông, có khi còn lau tay cho anh.

Tuy rằng hai người đã từng ở bên nhau thời gian rất dài, nhưng mà cũng chưa từng có những tiếp xúc hòa quyện vào nhau như vậy.

Dường như tất cả cơ thể sức lực của Miêu Doanh Đông đều đã ủy thác cho Khâu Đông Duyệt hết rồi.

Mặc dù giữa hai người, ban đầu chi là hạt giống chưa nảy mầm, bây giờ đã phát triển đến mức không gì ngăn cản được nữa rồi.

Có khi lúc Khâu Đông Duyệt đang cắt móng tay cho Miêu Doanh Đông, sẽ hỏi anh có đau không.

Miêu Doanh Đông sẽ nói, “Không đau!”

“Vậy thì em cắt dài thêm chút hay là ngắn thêm chút cho anh nhỉ?”

“Tùy ý em, không ngắn không dài!”

Trước đây Khâu Đông Duyệt đã thấy qua móng tay của Miêu Doanh Đông, rất khỏe khoắn, mang theo màu hồng của da thịt và sự lôi cuốn của đàn ông.

Có một lần, Miêu Doanh Đông hỏi cô, “Em có sở thích gì?”

Động tác của Khâu Đông Duyệt ngừng lại một lúc, suy nghĩ rất nghiêm túc, “Cũng không có sở thích gì, lúc nhỏ thì thích may quần áo,nấu ăn, kiến thức có hạn, sở thích cũng có hạn. Còn anh? Có sở thích gì?”

“Anh? Lúc trẻ thích đi châu Nam Mỹ bơi lội, sau này thường đi Thụy Sĩ trượt tuyết, việc thường làm nhất là đi nghỉ mát ở một hòn đảo nhỏ nào đó ở Nam Thái Bình Dương!” Miêu Doanh Đông nói với giọng đặc biệt bình thường.

Khâu Đông Duyệt ho nhẹ một tiếng, “Hết chuyện để nói rồi sao! Không có gì đáng nói! Sở thích của anh đều là ra nước ngoài, động một cái là tiêu mấy trăm ngàn mấy triệu bạc, sở thích của em đều không tốn tiền.”

Miêu Doanh Đông cười nhẹ, “Sở thích chung cũng có thể bồi đắp mà, không tốn tiền như –“

“Oẳn tù tì?” Khâu Đông Duyệt ngước mặt lên, rất hào hứng nói với Miêu Doanh Đông, nhưng mà được một lúc, lại buồn bã nói, “Mắt anh cũng không nhìn thấy! Không biết được thắng thua!”

“Không sao, anh không biết được thắng thua, nhưng em biết, em nói cho anh biết là được, anh đoán em sẽ không lừa anh đâu!” Miêu Doanh Đông cười điềm đạm.

“Được đó! Dù sao ngày tháng còn dài, hai chúng ta cũng không có việc gì, chơi một chút cũng khá hay. Chơi nhé?” Nói xong Khâu Đông Duyệt liền cất kiềm cắt móng vào hộp lưu trữ, hai người ngồi bắt chéo chân ở phòng khách, bắt đầu chơi oẳn tù tì.

Khâu Đông Duyệt tuy là ngoài miệng không nói ra, nhưng mà cô khá thật thà, vậy còn không dễ dàng sao? Dù sao anh ta cũng không nhìn thấy!

“Chơi không, cũng phải đánh cược gì chứ, nếu không, như vậy không thú vị lắm, đánh cược một tí, cũng có chút áp lực!” Miêu Doanh Đông bắt chéo chân, khuỷu tay đặt lên chân mình, vuốt ve cằm.

“Vậy anh muốn cược cái gì nào?” Khâu Đông Duyệt hỏi Miêu Doanh Đông một cách ngây thơ.

“Cược – Thế này, cược ai thua rồi, sẽ cởi một món đồ ra, dù sao anh cũng không nhìn thấy, ở đây cũng không có người khác, em cũng không bị thiệt thòi!” Miêu Doanh Đông nói rất nghiêm túc, nhưng mà tuy khẩu khí nghiêm túc, nhưng mà do giọng của anh trầm thấp, vì vậy, nói ra những lời này, lại có chút mùi trêu ghẹo.

Khâu Đông Duyệt trợn mắt nhìn anh, ngơ người cả nửa ngày trời, nói, “Em không nghĩ anh lại là một người xấu xa như vậy! So với anh ngày thường hình như là hai con người!”

“Đây là lần đầu tiên trong đời có người nói anh xấu xa, anh là nghĩ cho em, rốt cuộc anh xấu xa ở chỗ nào? Hử?” Miêu Doanh Đông lại đưa tách trà lên uống, lúc anh sờ lấy tách trà, Khâu Đông Duyệt luôn nhìn theo anh, xác định anh không nhìn thấy gì!

“Không thể có cách đánh cược khác sao?” Khâu Đông Duyệt hỏi với vẻ đầy đáng thương.

“Em có cái gì? Ngoài bản thân em ra, em còn có gì để đặt cược chứ?” Miêu Doanh Đông chậm rãi nói.

“Em—“ Khâu Đông Duyệt định bác bỏ, nhưng mà cuối cùng cũng không nói được gì.

Cũng đúng, cô quả thật không có gì, so với Miêu Doanh Đông, cô quả thật không là gì.

“Cược thì cược!” Khâu Đông Duyệt đã đồng ý.

Ván thứ nhất, Khâu Đông Duyệt ra bao, Miêu Doanh Đông ra đục.

Khâu Đông Duyệt lập tức hớn hở nói, “Em thắng rồi, em thắng rồi! Anh cởi đi.”

“Có chơi có chịu.” Miêu Doanh Đông ở nhà ăn mặc rất giản dị, chỉ mặc chiếc áo thun cổ tròn.

Trên người anh chỉ còn một chiếc quần vải lanh màu be.

Anh đã cởi áo trên của mình, để lộ ra khuôn ngực vạm vỡ của mình, bên trong không mặc gì cả!

Khâu Đông Duyệt nhìn anh, ngại ngùng cúi đầu xuống, nói, “Tiếp tục nào.”

Một ván nữa, Khâu Đông Duyệt thua rồi.

Cô ra bao, Miêu Doanh Đông ra kéo.

Điều này làm Khâu Đông Duyệt cực kì xấu hổ, vì hôm nay lúc thức dậy cô không mặc áo lót.

Trời nóng thế này, mặc thêm áo lót, toàn thân đều là mồ hôi, cực kì không thoải mái, hơn nữa, Miêu Doanh Đông cũng không nhìn thấy, vậy cô còn câu nệ gì chứ?

Nếu như cởi áo ngoài ra, thì cô không mặc gì cả, hoàn toàn trơ trọi --

Như vậy rất xấu hổ!

Phía dưới cô mặc chiếc váy nửa người, cô có mặc quần lót, nghĩ một lúc, so với khỏa thân đối diện với anh, vẫn còn chút che giấu, làm cô càng có cảm giác an toàn.

Cô đứng lên, cởi chiếc váy của mình ra, ném qua một bên, ít ra phía dưới vẫn còn quần lót che lại.

Lúc cô cởi đồ ra, Miêu Doanh Đông luôn giữ nguyên động tác lúc nãy, khuỷu tay tựa lên chân, tay vuốt phía dưới, mặt hướng về phía Khâu Đông Duyệt, hình như là đang nhìn Khâu Đông Duyệt, tuy biết anh không nhìn thấy, nhưng trong lòng Khâu Đông Duyệt, vẫn cảm thấy khá sợ sệt.

Khâu Đông Duyệt đã cởi ra, lại ngồi xuống đất, nói, “Vậy thì cũng không thể không có giới hạn được, quần áo trên người cũng có lúc cởi ra hết, không một mảnh vải che thân không văn minh, chơi thêm một ván rồi thôi nhé!”

“Được.” Miêu Doanh Đông nhếch môi, cười nhẹ.

Khâu Đông Duyệt dốc hết sức chơi ván cuối, lần này tuyệt đối không được thua.

Mạnh dạn ra đục, nhưng mà, lầy này Miêu Doanh Đông đã ra bao.

Khâu Đông Duyệt có một cảm giác mơ hồ, anh ta đang cố ý.

Nhưng chẳng phải anh không nhìn thấy sao?

“Em thua rồi!” Trong giây phút Khâu Đông Duyệt suy nghĩ, Miêu Doanh Đông đã thốt ra câu nói này.

Khâu Đông Duyệt đưa tay lên, lắc lư trước mắt Miêu Doanh Đông, Miêu Doanh Đông không có bất cứ phản ứng gì.

“Anh không nhìn thấy, làm sao anh biết là em thua?” Miêu Doanh Đông mạnh miệng bác bỏ.

“Nếu như em thắng, sẽ nhảy lên nói thắng rồi ngay lập tức, nếu như phản ứng không mãnh liệt như vậy, chứng tỏ em thua rồi!” Miêu Doanh Đông cười rồi nói.

Khâu Đông Duyệt cắn chặt răng, tại sao hành động nhỏ nhặt như vậy của cô cũng bị con người này nhìn ra chứ?

Quả nhiên như anh Nam nói, anh ta rất khỏe mạnh, vốn không cần chăm sóc.

Khâu Đông Duyệt đang nghĩ, rốt cuộc là nên cởi áo trên, hay là cởi quần lót.

Bất luận cởi cái nào, cô cũng vô cùng xấu hổ.

Tuy rằng Miêu Doanh Đông không nhìn thấy, nhưng anh ta vẫn đang ở đây!

Hơn nữa, Khâu Đông Duyệt cứ cảm thấy hình như anh có thể nhìn thấy.

Nếu không thì là anh ta hiểu rõ, cô ở trước mặt anh, không trốn đi đâu được cả!

Sắc mặt Khâu Đông Duyệt cực kì khó xử, cởi áo trên hay là cởi quần lót, đây là cả một vấn đề!

Nghĩ một hồi, cởi áo trên, dù sao, phía dưới càng xấu hổ hơn.

Cô ngồi ở đó, cởi rồi.

Hai cánh tay cô ôm lấy đôi vai của mình, che lại.

“Dìu anh về phòng!” Miêu Doanh Đông đứng lên, nói với Khâu Đông Duyệt một cách bình thản.

“Em –“ Khâu Đông Duyệt bây giờ, thật sự là ngậm đắng nuốt cay.

Anh ta cố ý, tuyệt đối là cố ý!

Nhưng anh không nhìn thấy, chắc chắn cũng là thật.

“Sao vậy? Không đi.” Miêu Doanh Đông hỏi.

“Không có gì!” Khâu Đông Duyệt đứng lên, dìu Miêu Doanh Đông vào phòng ngủ.

Cả người cô đều cách anh ra xa, để lộ phần thân trên --

Khâu Đông Duyệt đứng bên phải của Miêu Doanh Đông, cách anh ra xa xa!

Không biết Miêu Doanh Đông là cố ý hay là vô ý, anh đụng vào ngực của Khâu Đông Duyệt.

Rất mềm mại.

Khâu Đông Duyệt bỗng đứng lại, trợn mắt lên hỏi, “Anh làm gì vậy?”

“Không mặc à? Anh tưởng ít ra em cũng có mặc áo lót!” Giọng điệu hả hê, là giọng điệu đã nắm được thóp của Khâu Đông Duyệt trong tay anh.

“Miêu Doanh Đông, anh không biết xấu hổ! Đánh cược cởi quần áo đã đủ xấu xa rồi, bây giờ anh lại còn – thừa nước đục thả câu!” Khâu Đông Duyệt hất mặt lên, phản biện lại với Miêu Doanh Đông.

Miêu Doanh Đông lại không tức giận, “Những câu chửi rủa này của em càng ngày càng nâng cấp rồi! Người mù rồi, sẽ phải chịu sự ngược đãi và sỉ nhục của em như vậy, thôi vậy, không so đo với em!”

Hay nhỉ, lại đổ cái sai lên đầu Khâu Đông Duyệt rồi.

Khâu Đông Duyệt đỡ Miêu Doanh Đông nằm xuống, ngủ trưa.

Khâu Đông Duyệt vội vàng ra phòng khách mặc quần áo vào, sau đó cô bắt đầu đi vào bếp, xem tối nay nấu món gì cho Miêu Doanh Đông ăn.

Buổi tối lúc ăn cơm, Miêu Doanh Đông nói, “Còn không ngày mai chơi trò gì mới mẻ chút nhé?”

“Anh cũng ham chơi nhỉ!” Khâu Đông Duyệt vừa ăn cơm vừa nói, “Chơi gì?”

“Có biết chơi cờ mù không?”

“Không biết!”

“Anh dạy em!”

“Uhm, anh chỉ, em sẽ học tốt, ít ra trò chơi này không phải cấp thấp!”

“Chơi cờ mù đòi hỏi tính toán trong lòng, đòi hỏi em phải có trí nhớ cực tốt, sao chép bàn cờ và bố cục các quân cờ, ví dụ như xe một tiến một, xe một bình hai, pháo hai bình năm—“ Miêu Doanh Đông vừa ăn cơm vừa điềm tĩnh nói.

Khâu Đông Duyệt cau mày, vừa nghe, vừa hỏi Miêu Doanh Đông rất nhiều vấn đề không hiểu.

Dù sao chơi cờ mù cũng rất khó, tạm thời cô nghe không hiểu cũng là chuyện bình thường.

Tối hôm nay, Miêu Doanh Đông và Khâu Đông Duyệt ngồi trê ghế sofa, luôn nói về cờ tướng.

Khâu Đông Duyệt phát hiện, lúc Miêu Doanh Đông nói chuyện, giọng trầm bổng hòa hợp, rất có phong cách.

Cô bất giác quay người lại, tay chống lên đầu, ngắm nhìn Miêu Doanh Đông nói chuyện.

Ngày hôm sau, Miêu Doanh Đông đã bắt đầu chơi cờ mù cùng với Khâu Đông Duyệt.

Công việc trong nhà không nhiều, cũng không tìm người giúp việc, chỉ một mình Khâu Đông Duyệt làm.

Luôn luôn là lúc cô làm việc nhà, Miêu Doanh Đông thì ngồi ở phòng khách uống trà, hai người vừa nói về bước cờ của cờ tướng, vừa tự mình làm việc của mình.

Sau cùng Khâu Đông Duyệt luôn nói một câu: “Lại thua rồi! Tiếp tục nào!”

“Em đi tìm một người, nhờ anh ta làm cho anh một bàn cờ đặc biệt, các kí tự lồi lên, như vậy sẽ tiện hơn!”

“Uhm, được, anh đưa thông tin liên lạc của anh ta cho em, em đi tìm anh ta.” Khâu Đông Duyệt rửa tay rồi đi qua phòng khách.

“Em đi lấy viết qua đây!” Miêu Doanh Đông nói.

Khâu Đông Duyệt ngây người một lúc, rốt cuộc anh ta có nhìn thấy hay không?

Nếu như không nhìn thấy, vậy lấy viết để làm gì?

Mấy hôm nay, Khâu Đông Duyệt đã làm rất nhiều việc mà không nên làm trước mặt anh!

Ví dụ như, cả ngày ở nhà không mặc áo lót; có khi Miêu Doanh Đông yêu cầu quá đáng, cô sẽ làm mặt xấu, so với trước đây; cô đã cởi mở hơn nhiều rồi, buổi tối lúc làm, biểu cảm trên gương mặt cô càng say sưa, vì quả thật rất thoải mái!

Khâu Đông Duyệt đã mang giấy viết đến.

“Em qua đây, ngồi trước mặt anh.” Miêu Doanh Đông dặn dò.

Khâu Đông Duyệt có chút khó hiểu, đi qua đó.

Ngồi cạnh bàn trà, Miêu Doanh Đông ngồi phía sau cô, người anh áp sát vào cô, tay phải của anh nắm lấy tay phải của cô, cầm viết lên, “Anh ở phía sau đọc, ghi ra ở phía trước, nếu như có chỗ viết không đúng, em sửa lại!”

Câu nói này là nói bên tai của Khâu Đông Duyệt, Khâu Đông Duyệt chỉ cảm thấy tai của mình nóng rang lên, có chút cảm giác nhột.

“Cũng chẳng qua chỉ là một cái tên và một số điện thoại thôi, tự anh nhắm mắt cũng có thể viết đúng mà!” Giọng nói của cô rất nhỏ nhẹ rất ấm áp.

“Viết không đúng!”

“Sao vậy?”

“Anh ta tên là Đồng Kỳ Lân, ba chữ này em nhắm mắt viết thử cho anh xem.”

Được, Khâu Đông Duyệt chỉ có thể bị anh dẫn dắt, viết ba chữ này lên giấy, nếu như nét chữ của anh bị lệch hướng, cô sẽ kịp thời kéo anh lại.

Cả quá trình, tim của Khâu Đông Duyệt đập cực kì nhanh!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.