Rất Yêu, Rất Yêu Em

Chương 690: Chương 690: Chương 682




Tay trái của Khâu Đông Duyệt gối dưới đầu, cô nhìn các ngón tay bàn tay phải, đang đùa nghịch.

Miêu Doanh Đông nhìn thấy cô lâu vậy mà không có phản ứng, hơi nghiêng đầu một chút.

“Anh—cái bệnh này của anh từ khi nào nhiễm phải vậy? Sao lại bị nhiễm vậy?”

Khâu Đông Duyệt có vẻ thờ ơ hỏi.

“Già rồi! Các loại bệnh tật liên tiếp phát ra.

Tất cả các cơ quan trong cơ thể đều phải thay rồi.”

Miêu Doanh Đông vẫn đang lật sách.

Tuy là Khâu Đông Duyệt nghe thấy tiếng lật từng trang sách, nhưng anh không có đang xem.

“Nhưng mà,Em chỉ có một quả tim thôi.”

Cô nói.

“Sao vậy?”

Anh hỏi.

“Nếu như em có hai quả, em sẽ cho anh một quả!”

Miêu Doanh Đông không nói gì, chỉ là trên khóe môi cười nhẹ một cái.

“Anh phải ra ngoài một lát!”

Tiếp đến Miêu Doanh Đông tắt điện cho Khâu Đông Duyệt, rồi đi ra.

Khâu Đông Duyệt nghe thấy tiếng thay quần áo xột xoạt, tiếng anh đóng cửa.

Đã khuya như vậy rồi, anh đi ra ngoài làm gì chứ? Nhưng mà Khâu Đông Duyệt muốn đi cũng đi không được——không có đồ để mặc.

Coi ngồi dậy, lấy một cái khăn tắm quấn quanh người, đi ra ban công.

Nội y và quần áo của cô đều phơi ở bên trên, là anh ấy phơi sao? Theo như cô nhớ, ngày trước những chuyện như thế này, anh trước giờ đều không làm.

Cô còn có một thắc mắc, nội y là đó anh giặt bằng tay hay là bằng máy nhỉ? Ngày trước lúc cô giặt đồ cho anh, trước giờ không cần dùng máy giặt.

Khâu Đông Duyệt lấy quần lót xuống, dùng máy sấy tóc sấy khô, lúc mặc, vẫn còn ấm ấm.

Cô lại tìm một chiếc áo sơ mi của anh để mặc, phía dưới dùng một tấm chăn nhỏ quấn lại, làm thành váy.

Tuỳ nhìn trong gương, cô mặc sơmi của anh vừa to vừa mập, nhưng mà nhờ vậy cũng hiện ra vẻ nhỏ nhắn của cô.

Áo len và áo khoác của cô, đều phơi trên ban công, chắc chắn là không thể đi rồi.

Khâu Đông Duyệt không biết anh đi làm gì nữa? Cô lại lấy một chiếc áo khoác của anh, mặc lên người, chuẩn bị ra ngoài tiếp tục tìm.

Lúc đi đến cửa, cô rất muốn xem xem mật mã nhà anh đã đổi hay chưa, vừa thử nhập mật mã cũ, cửa thật sự mở ra rồi Xem ra vẫn chưa đổi.

Lúc Miêu Doanh Đông ở trên đường, hỏi Từ Thiến địa chỉ nhà Quý Hồng.

Từ Thiến hỏi cái ông chủ kia, rồi nói cho Miêu Doanh Đông biết.

Miêu Doanh Đông đi đến gần nơi ở của Quý Hồng.

Anh đã nghe cuộc nói chuyện điện thoại của Khâu Đông Duyệt và Tống Dương, cũng hiểu được đại khái.

Thành đi mất rồi.

Anh ngồi trên xe quan sát,đối diện của toà nhà này, là một con đường rất lớn rất lớn,đối diện là một toà nhà không cao khác.

Anh xuống xe, đi lên toà nhà này.

Anh leo tháng bộ đi lên.

Nửa đêm gà gáy, anh không hề sợ Rất nhanh đã leo đến sân thượng.

Anh bắt đầu gọi, “Thành ơi, Thành ơi!”

Anh bắt đầu tìm,trong một cái thùng nước rất lớn, Thành trốn trong đó, đang rùng mình, toàn thân run rẩy.

Lúc nửa đêm, Thành khắp người đều là nước mưa, giống như Bây giờ mưa đã tạnh rồi, nhưng mà thời tiết vẫn còn rất lạnh.

Thành chưa gặp qua Miêu Doanh Đông, cậu ấy không quen.

Nhưng mà, một người đàn ông vừa cao to, toàn thân cao quý đến tìm cậu, cậu hỏi một câu,”

anh là ai? Anh quen tôi sao?”

Quả nhiên là Thành.

“Tôi đến tìm cậu.

Đi với tôi nào.”

Chân của Thành đều tê rồi, Miêu Doanh Đông đỡ cậu, từ trong thùng nước ra.

Vừa bước ra, cậu liền ôm thấy eo của Miêu Doanh Đông, bắt đầu khóc.

Rất nhiều lời, cậu không nói thành tiếng, chỉ có thể khóc.

“ Đi thôi!”

Miêu Doanh Đông đỡ lấy vai của Thành rời đi.

Lên xe, Miêu Doanh Đông lấy một tấm thảm rất dày, để Thành ngồi phía sau xe, lấy tấm thảm đắp lên trên người.

Thành ngủ rồi, dù gì cũng trải qua một đêm mưa gió và sự đả kích của mẹ đẻ.

Trong cơn ngủ mê, Thành gọi lên một câu’ “ chị ơi, chị ơi—-“ Tiếp đó lại bắt đầu khóc.

Miêu Doanh Đông dừng xe bên đường.

“Cậu lên phía trước ngồi!”

Thành ngoãn ngoãn ngồi vào ghế phụ tay lái, đầu của cậu ta còn hướng theo hướng tay của Miêu Doanh Đông nghiêng rồi nghiêng, dáng vẻ rất phụ thuộc, tiếp đó cậu kêu lên một câu, “chú.”

Chú? Đúng là, anh lớn hơn Thành khoảng 20 tuổi, gọi chú, không quá đáng.

Lúc nãy một mình thành ngồi ở ghế sau của xe, một mình vô cùng cô đơn, bây giờ cậu không còn buồn ngủ nữa, muốn nói chuyện với Miêu Doanh Đông.

“Chú, chị đâu rồi?”

Thành hỏi.

“Khâu Đông Duyệt sao?”

“Dạ”

“Cô ấy ở nhà tôi.

Cậu đến đó sẽ gặp được cô ấy.”

“Oh.

Chú, chú là gì của chị vậy?”

Thành lại hỏi.

“Tôi — Tôi là ———“ Miêu Doanh Đông không biết phải trả lời câu hỏi này như thế nào nữa, “ tôi là— lãnh đạo của cô ấy.”

Thành không hiểu lãnh đạo là gì, chỉ là gật đầu một cách mơ hồ.

“Cậu ở Venezuela cuộc sống như thế nào? Cậu và chị cậu?”

Miêu Doanh Đông lại hỏi.

“Dạ, rất tốt ạ.

Chị gái mỗi ngày đều chăm chỉ học hành, tập võ, đến công ty.”

Thành nói Miêu Doanh Đông không thể nhịn cười hỏi, “Tập võ? Cô ấy sao?”

“Dạ, chú, chú đừng coi thường chị.

Chị đánh boxing đánh rất giỏi nha! Chị gái của cháu rất lợi hại, mỗi tối cháu và chị còn có anh trai cùng ngủ.”

Thành tiếp tục nói.

“Anh trai nào vậy?”

“Anh Tống”

“Ngủ chung?”

Miêu Doanh Đông lại hỏi, chau mày.

“Dạ.”

Miêu Doanh Đông không nói gì, đến nhà cũng không nói thêm câu nào.

Về đến nhà, cứ nghĩ Khâu Đông Duyệt ngoan ngoãn nằm trên giường, nhưng mà, chăn của cô sớm đã lạnh rồi, xem ra chạy đi từ sớm rồi.

“Cởi trần rồi mà vẫn còn có thể chạy đi được! Thật bản lĩnh!”

Miêu Doanh Đông giận giữ thốt ra một câu.

“Cậu đi tắm, đi ngủ!”

Miêu Doanh Đông nói với Thành.

“Dạ.”

Thành nhìn thấy Miêu Doanh Đông không vui, cậu cũng cảm thấy hết sức lo sợ, không biết là bản thân đã làm sai điều gì.

Tắm xong, cậu liền đi đến căn phòng của Khâu Đông Duyệt ngủ lúc nãy.

Miêu Doanh Đông gọi điện cho Khâu Đông Duyệt, nói tìm thấy Thành rồi.

“Thật chứ?”

Khâu Đông Duyệt vô cùng vui mừng, tiếp đó nói nhỏ với người bên cạnh”

Tìm thấy Thành rồi.”

Không hỏi Miêu Doanh Đông cũng biết cô đang nói chuyện với ai.

Khâu Đông Duyệt nói một lúc nữa đến nhà anh đón cậu bé, cám ơn Miêu Doanh Đông.

Miêu Doanh Đông cúp điện thoại.

Lúc Thành đang ngủ, thét to lên một câu, “Á ——”

Miêu Doanh Đông vừa ở trong phòng nằm xuống, nghe thấy tiếng, từ trong phòng chạy ra.

Nói thật, đây là lần đầu tiên trong đời Miêu Doanh Đông ở cùng đứa con nít lớn như vậy, mười lăm mười sáu tuổi, trí lực thấp, nhưng mà cũng được, cậu ấy tuy là trí lực thấp, nhưng cậu ấy không ồn ào.

Ngày trước, Miêu Doanh Đông đến người bình thường cũng lười gặp, càng hơn nữa là đứa con nít lớn như thế này.

Trong ba mươi lăm năm nay, lần đầu tiên anh chăm sóc một người chưa thành niên IQ thấp như này.

Miêu Doanh Đông ngồi lên giường của Thành, hỏi một câu, “sao vậy?”

Thành ngồi dậy, một lúc sau lại nhào vào trong lòng Miêu Doanh Đông, bắt đầu khóc, “Khi nào chị mới về? Em sợ, em sợ mẹ em, em rất sợ——rất sợ——“Chị cậu ngày trước làm sao dỗ cậu vậy?”

“Chị sẽ vỗ ru em ngủ!”

“Miêu Doanh Đông vỗ ru Thành Ngủ, vừa nghĩ Khâu Đông Duyệt bây giờ đang ở đâu.

Không cần hỏi, lại đang ở cùng với Tống Dương thôi.

Nào có sai.

Tống Dương hỏi Khâu Đông Duyệt, “Ai tìm thấy Thành vậy?”

“Miêu Doanh Đông!”

Khâu Đông Duyệt nói.

“Hai người không phải chia tay rồi sao? Tại sao anh ta lại tìm thấy Thành?”

Tống Dương chau mày hỏi.

“Ai mà biết được chứ, oan gia?”

Khâu Đông Duyệt đang bắt xe bên đường.

Quần áo trên người cô vừa nhìn là biết đồ của đàn ông, nhưng mà bởi vì là nửa đêm rồi, chẳng có ai nhìn thấy mà thôi.

Tống Dương để ý rồi, lúc nãy vì đang mải tìm Thành, anh không nghĩ kỹ mà thôi, nhưng mà Khâu Đông Duyệt mặc là đồ của đàn ông, anh từ sớm đã để ý rồi.

Bây giờ Tống Dương biết, bộ đồ này là của Miêu Doanh Đông.

Tuy là Khâu Đông Duyệt mặc lên, lại không có ác cảm, nhưng mà, sau khi biết là quần áo của Miêu Doanh Đông, trong lòng anh càng nghĩ càng giận.

“Em đến nhà anh ta đi.

Anh về khách sạn.

Bên chỗ cảnh sát, anh sẽ gọi điện thoại thông báo.”

Nói xong, Tống Dương liền rời đi.

Khâu Đông Duyệt nhìn thấy anh rời đi, cô rất giận dữ.

Sau khi Khâu Đông Duyệt về đến nhà Miêu Doanh Đông, cô đoán Miêu Doanh Đông bây giờ đã ngủ rồi, cho nên, cô không gọi cửa, sợ làm anh tỉnh giấc, trực tiếp dùng mật mã đi vào trong.

Cô đoán Thành có thể ngủ ở phòng của mình, liền xông vào.

Từ xa xa, nhìn thấy Miêu Doanh Đông đang vỗ cho thành ngủ.

Cái động tác này, quả nhiên là do Miêu Doanh Đông làm, cô có chút không dám tin.

Đèn bên ngoài cô bật rồi, nhưng đèn trong phòng Thành cô không bật.

Cô cởi áo khoác của Miêu Doanh Đông, đi đến bên cạnh Thành, gọi nhỏ một câu.

“Thành.”

“Cậu ta ngủ rồi.”

“Cảm ơn anh nha.

Anh tìm thấy nó ở đâu vậy? Em và Tống Dương còn có cảnh sát tìm cả buổi tối, cũng tìm không thấy.”

Khâu Đông Duyệt ngồi xuống bên cạnh Miêu Doanh Đông.

“Trong thùng nước trên sân thượng đối diện.”

Khâu Đông Duyệt dựa theo thời gian của cô ra ngoài tính toán, Miêu Doanh Đông vừa đi là tìm được Thành, căn bản là không có tìm khắp nơi, cô thấy kì lạ tại sao anh lại nghĩ đến Thành sẽ ở bên đó.

“Sao anh biết được Thành ở đó?”

Khâu Đông Duyệt hỏi.

“Đoán.”

“Đoán thì trong lòng cũng phải có mấu chốt chứ, sao anh lại nghĩ vậy? Anh từ nhỏ gia đình hạnh phúc, không có từng trải qua tổn thương như vậy, làm sao mà đoán ra được.

Miêu Doanh Đông không trả lời, anh đi về phòng ngủ.

Sáng ngày hôm sau, Khâu Dông Duyệt nghĩ, cô và Thành đều ở nhà anh, cô nên dậy sớm chút làm đồ ăn sáng, nếu không lại vô cớ thêm phiền phức cho Miêu Doanh Đông.

Đi ra ban công nhìn, quần áo bên trong của cô, gần như đã khô rồi, cô mặc xong, chuẩn bị đi làm đồ ăn sáng.

Nhưng mà Miêu Doanh Đông đang làm đồ ăn rồi, Khâu Đông Duyệt đứng ở của bếp nhìn rất lâu.

Cô nhớ rất rõ, khoảnh khắc anh làm đồ ăn sáng rất ít rất ít.

Trong ánh nắng buổi sáng nhẹ nhàng, Khâu Đông Duyệt đứng ở của bếp, đang tết tóc.

Miêu Doanh Đông nghiêng đầu nhìn một cái, hình như là nhìn xem cháo trong nồi sôi chưa.

Nhưng mà Khâu Đông Duyệt biết rất rõ, từ góc độ của anh, có thể rõ ràng nhìn thấy cô.

Dù gì, căn bếp này đã từng là thiên hạ của cô.

Khâu Đông Duyệt nhớ lại, những ngày tháng mà cô chăm sóc anh, bỗng nhiên rất nhớ những tháng ngày tươi đẹp lúc đó.

Lúc đó, chỉ có anh và cô.

Nếu không phải anh đuổi cô đi, cô tình nguyện nấu cơm cho anh một đời.

“Đứng đó làm gì? Đến dọn chén ra!”

Miêu Doanh Đông nấu cơm xong rồi, giao việc cho Khâu Đông Duyệt.

“Uh.”

Người sợ nhất là tức cảnh sinh tình, nhớ lại chuyện cũ.

Hơn nữa là loại chuyện cũ này, lúc bạn không thể thoải mái Kiều Duyệt nhiên đã dọn chén lên, cô trầm lặng ngồi bên bàn ăn cơm.

Miêu Doanh Đông phát hiện, cô bây giờ không sợ nhìn vào mắt anh rồi.

Miêu Doanh Đông không biết, cô luyện bao lâu.

Thành dậy rồi, dậy liền chào chú, chào chị.

Những thói quen này đều do Khâu Đông Duyệt dạy cậu ấy.

Miêu Doanh Đông phát hiện, anh khó mà không phản cảm dối với cậu bé này.

Anh đã từng nghĩ qua, nếu như trong nhà có một cậu nhóc, anh sẽ phiền chết mất.

“Vị này là chú Miêu!”

Khâu Đông Duyệt đang giới thiệu với Thành, dù sao tối ngày hôm qua, Miêu Đông Doanh đã tìm ra Thành.

“Oh,”

Thành đột nhiên nhận ra,”

Chính là chú Miêu ngày nào cũng làm chị khóc nè?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.