Cố Nhị thấy phản ứng của Miêu Doanh Đông, cúi đầu hắng giọng.
Khi Miêu Doanh Đông vào phòng, Khâu Đông Duyệt đã sinh rồi, một đứa bé khỏe mạnh kháu khỉnh.
Khâu Đông Duyệt rất sợ Miêu Doanh Đông không thích đứa bé này, cô rất lo lắng.
Đứa bé nằm bên cạnh Miêu Doanh Đông, đang khóc nức nở, đôi chân bé nhỏ vùng vẫy, vừa nhìn đã biết rất tinh nghịch.
Khi Miêu Doanh Đông đi vào, chỉ nhìn đứa bé một chút đã nắm tay Khâu Đông Duyệt, hỏi, “Sao rồi?”
Khâu Đông Duyệt nghiêng đầu nhìn con, “Đây là con trai của anh.”
Miêu Doanh Đông nhìn đứa bé, “Anh biết.”
Khâu Đông Duyệt biết anh không mấy thích đứa con này, anh vốn đâu có mong muốn nó.
Người như anh, đối với thứ hay người không thích thì cũng không tỏ ra yêu đương vờ vĩnh.
“Dịch vụ hậu sản, xoa bóp ngực anh chi trả hết rồi, vú em cũng đã tìm luôn.”
Miêu Doanh Đông nói.
Khâu Đông Duyệt gật đầu, không vui lắm.
Minh Nguyên tới, thấy Khâu Đông Duyệt đã sinh em bé, anh rất cảm khái, “Anh chưa từng nghĩ có ngày có thể gặp em gái ruột của mình, chưa từng nghĩ gia đình chúng ta sẽ có người kế tục.”
Khâu Đông Duyệt đau lòng gọi, “Anh hai.”
Cả hai thực sự rất khó khăn, hứng chịu nhiều chuyện và nhiều nỗi buồn mà người khác không thể chịu nổi.
Cô ở phòng đơn, Khâu Đông Duyệt vừa sinh con, hiển nhiên không mặc gì cả, chỉ đắp chăn lên.
Vẫn chưa có sữa, hộ lý sẽ để đứa bé ra sức mút Khâu Đông Duyệt.
Mỗi lần như vậy, mặt mũi Khâu Đông Duyệt tái nhợt, cô rất muốn giết người, lần nào cô cũng siết chặt tay, rất rất đau.
Người vắt sẽ sẽ xoa bóp cho Khâu Đông Duyệt, cũng có người sẽ làm thức ăn cung cấp sữa cho cô, sữa mẹ rất ít, dù gì cũng mới là con đầu lòng.
“Để tôi.”
Miêu Doanh Đông đã thấy cách hộ lý vắt sữa, anh ngồi xuống bên giường Khâu Đông Duyệt.
Khâu Đông Duyệt nghiêng người đút con, hộ lý vắt sữa đứng kế bên.
Khâu Đông Duyệt có chút lúng túng, anh làm hả? Cô nhìn hộ lý vắt sữa đứng phía sau, người ta cũng nhìn chằm chằm cô.
“’Anh để người ta làm cho đi, chuyên nghiệp hơn.”
Khâu Đông Duyệt nói.
“Em nghĩ đi đâu vậy?”
Miêu Doanh Đông đã bắt đầu mát xa cho cô, “Nghề đó có cả đàn ông mà.”
Khâu Đông Duyệt nằm nghiêng mình, quả thật cô nghĩ rất đen tối, hai mắt nhìn con, thân mình động đậy theo nhịp bàn tay xoa bóp của anh.
Cô cúi đầu nhìn Miêu Quốc Khánh.
Miêu Quốc Khánh đang bú sữa, nó nhìn cô rồi lại nhìn Miêu Doanh Đông.
Khâu Đông Duyệt chỉ vào Miêu Doanh Đông, “Đó là cha con.”
Ánh mắt của Miêu Quốc Khánh nhìn sang Miêu Doanh Đông, nó nhìn rất hờ hửng, rồi nhìn sang Khâu Đông Duyệt, khi nhìn qua cô, ánh mắt hiền hòa như dòng nước.
Hình như nó không ưa Miêu Doanh Đông.
Miêu Doanh Đông nhíu mày.
Nằm thêm mấy hôm rồi ra viện.
Khâu Đông Duyệt đã tắc sữa rồi, bầu ngực cương vô cùng, cả ngày chỉ muốn khóc, bé con khóc suốt ngày làm cô không ngủ được.
Đã được hộ lý vắt sữa rồi mà vẫn tắc vậy, hộ lý bảo nếu hết cách đành kêu ông xã mút ra.
Khâu Đông Duyệt nghĩ chuyện đó Miêu Doanh Đông sẽ không làm đâu.
Dù sao lần này khác hẳn với trước khi có sữa mẹ mà.
Nên cô không yêu cầu Miêu Doanh Đông.
Nhưng hộ lý nói trước mặt Miêu Doanh Đông, hẳn anh cũng biết.
Tối, Khâu Đông Duyệt nằm trên giường, đau đớn khôn tả.
Miêu Doanh Đông tiến tới mút cho cô.
Khâu Đông Duyệt vò tóc anh, vốn đang rất đau, nhưng anh vừa mút đã đỡ hơn nhiều.
“Em nghĩ anh sẽ không làm chuyện này chứ.”
Cô nói.
Miêu Doanh Đông vẫn đang mút, không nói chuyện được.
Sau khi hết tắc, nó bắn cả lên mặt Miêu Doanh Đông.
May là tắt đèn nên Khâu Đông Duyệt không thấy biểu cảm trên mặt anh.
Mút xong, anh vào nhà vệ sinh rửa mặt, khi đi ra, anh ôm lấy Khâu Đông Duyệt rồi ngủ.
Không hề nói một lời.
Khâu Đông Duyệt cảm thấy lòng mình dịu hẳn.
Trong quá trình có em bé, Khâu Đông Duyệt rõ ràng cảm thấy tình cảm của mình và Miêu Doanh Đông trở nên khắn khít hơn, nhưng anh và con trai thì vẫn vậy! Miêu Cẩm Thiêm khóc suốt cả đêm ngày, Miêu Doanh Đông khá là phiền, trước giờ anh đã ghét nghe con nít khóc, chưa kể còn là bé trai khóc.
Đứa bé tối ngủ ở phòng vú em, Khâu Đông Duyệt ngày nào cũng ngủ không ngon, nửa đêm hay tỉnh dậy xem em bé, cô thấy rất có lỗi với Miêu Doanh Đông.
Miêu Doanh Đông rất ít khi ẵm con trai mình.
Khâu Đông Duyệt lúc sáng ẵm con trai, thấy Miêu Doanh Đông ngồi trên sô pha thì sẽ tránh xa anh, sợ làm phiền anh nữa.
Có lúc cô nghĩ, có lẽ khi bé cô không nằm trong vòng tay mẹ nên muốn bù đắp toàn bộ cho Miêu Cẩm Thiêm, cô thường hay cọ má mình lên trán bé.
Từ lúc có em bé, Khâu Đông Duyệt càng trở nên hiền thục và chín chắn, như một từ mẫu bác ái.
Nhưng từ lúc ở cử hai cha con nhìn nhau sau, Miêu Cẩm Thiêm rất thích Miêu Doanh Đông, có mấy lần nằm khóc trong lòng Khâu Đông Duyệt, nhưng bé vẫn nhìn chằm chằm Miêu Doanh Đông.
Theo lời Khâu Đông Duyệt là đứa bé đối với Miêu Doanh Đông là cảm giác ai oán khi “cầu mà không được”
Khâu Đông Duyệt muốn Miêu Doanh Đông thích đứa trẻ này nên nói, “Con nó thích anh vậy mà anh không ôm nó à?”
Lúc này, Miêu Doanh Đông luôn bế đứa bé qua và nhìn nó một chốc.
Miêu Cẩm Thiêm rất quý trọng các khoảnh khắc anh bế nó, nó sẽ làm nũng, nhõng nhẽo, mỉm cười để khiến cha vui vẻ.
“Tương lai nó sẽ làm phản đó.”
Miêu Doanh Đông nói.
“Sao anh có thể nói con nó vậy? Có làm phản cũng là con trai anh.”
Khâu Đông Duyệt kịch liệt phản đối những lời này của anh.
Sắc mặt Miêu Doanh Đông tối sầm lại.
Tháng thứ 2 sau khi sinh em bé, Khâu Đông Duyệt đã có kinh nguyệt trở lại.
Từ Thiến nói với cô, người có kinh nguyệt tới sớm mắn đẻ lắm.
Khâu Đông Duyệt trợn mắt nhìn bà, “Mẹ đừng có hù con!”
Từ Thiến cười, “Mẹ hù con làm gì? Mắn đẻ tốt chứ sao? Dù gì Miêu Doanh Đông nó cũng đủ sức nuôi mà, chắc đứa tiếp theo lại là trai đó.”
Miêu Doanh Đông ngồi ở sô pha nghe vậy lại đặt tay lên trán, cúi gầm đầu.
Hình như anh đã cảm thấy tuyệt vọng với chuyện sinh con này rồi, chẳng tha thiết gì nữa.
Khi Khâu Đông Duyệt cho con bú sữa sẽ đưa lưng về phía Miêu Doanh Đông.
Vì anh không mặn mà gì với Miêu Cẩm Thiêm.
Bầu ngực của cô giờ rất to, còn rất tròn, có lúc sẽ chảy sữa, trong nhà tận hai vú em, không cần đến Khâu Đông Duyệt bồng.
Cả tháng ở cử, số lần Miêu Doanh Đông bồng con trai đếm trên đầu ngón tay.
Khâu Đông Duyệt nghĩ, có lẽ anh đang làm kiêu, nhưng làm kiêu với cả còn mình thì có đúng không? Với lại, bộ anh không biết là đó là con của ai à? Khâu Đông Duyệt cũng chán chả buồn quan tâm anh.
Chớp mắt, Miêu Cẩm Thiêm đã hơn 7 tháng tuổi, trong 7 tháng ấy, Miêu Doanh Đông bồng đứa bé chưa tới 50 lần, ôm Khâu Đông Duyệt nhiều hơn, nhất là vào buổi tối.
Cứ như từ lúc có con, anh sợ, sợ đứa bé sẽ cướp mất cô đi.
Khâu Đông Duyệt trước kia đã khiến anh cảm nhận được sự ấm áp của gia đình, khiến anh nhận thấy sự bình yên và giản dị trong cuộc sống, cảm thấy cuộc đời tươi đẹp.
Sáng hôm ấy, vú em gõ cửa phòng Miêu Doanh Đông và Khâu Đông Duyệt, nói bé con tỉnh dậy đòi cha mẹ.
Khâu Đông Duyệt ngủ rất sâu vì thực sự dạo gần đây quá mệt, hình như cô đã ốm rồi, cô ngủ say sưa không biết gì cả.
Miêu Cẩm Thiêm vào phòng cha mẹ.
Tên nhóc này rất láu cá, Miêu Doanh Đông đã nhận ra từ lâu rồi.
Có một lần anh ngồi trên sô pha, Miêu Cẩm Thiêm bò lên, phấn khởi tìm cha, Khâu Đông Duyệt vội vã chạy tới ôm lấy bé, nói, “Cha đang bận, khi hết bận sẽ chơi với con nha.”
Miêu Doanh Đông ôm đứa bé vào phòng, đặt nó lên giường, anh tính tiếp tục nằm.
Miêu Cẩm Thiêm thấy mẹ đang ngủ thì bò tới chỗ Miêu Doanh Đông, vừa bò vừa cười, trong miệng còn gọi, “Cha.”
Nó bò quanh Miêu Doanh Đông.
Miêu Doanh Đông cười, giang tay ôm lấy nó, “Biết gọi cha rồi hả? Biết gọi mẹ chưa?”
Miêu Cẩm Thiêm nhìn về phía Khâu Đông Duyệt, không nói gì.
Tiếp đó, Miêu Cẩm Thiêm chồm tới bên tai Miêu Doanh Đông, gọi mấy tiếng.
“Cha”
, “Cha”
“Ồ, ngoan!”
Miêu Doanh Đông xoa đầu con trai, nó quả thật trông không tệ, không biết có giống anh khi bé không nữa, “Miêu Quốc Khánh.”
Anh lại gọi biệt danh của Miêu Cẩm Thiêm.
Hình như cái tên Quốc Khinh quả thật giản dị hơn Miêu Cẩm Thiêm một chút.
Miêu Cẩm Thiêm đang chơi với cha thì suýt nữa té nhào xuống giường, Miêu Doanh Đông nhanh tay chụp kịp.
Miêu Cẩm Thiêm sợ hãi, bé ôm chầm lấy cổ của Miêu Doanh Đông khóc lên, nó ôm rất chặt, còn liên mồm gọi cha.
Miêu Doanh Đông vỗ về con mình, “Không khóc, ngoan, không khóc.”
Cảm giác mềm mại, ngứa ngứa khi được bé con ôm lấy khiến Miêu Doanh Đông cảm thấy như mình đang được cần.
Làm anh cảm thấy rất ấm lòng.
Đứa bé này vẫn là con anh cơ mà.
Miêu Cẩm Thiêm lại gọi “Cha”
, “Cha”
bên tai anh.
Miêu Doanh Đông tiếp tục vỗ về, “Ngoan, ngoan nào!”
Miêu Doanh Đông tỉnh giấc, thấy mới sáng sớm mà Miêu Doanh Đông ôm con trai một cách quen thuộc như vậy khiến cô thấy quái lạ.
Nhưng cô thấy chắc mình cảm thật rồi, cứ nghẹt mũi suốt thôi.
“Anh ôm con ra ngoài đi, mất công lây cho nó, hôm nay để giúp việc trông nó nhé, em phải cách li khỏi nó đã.”
Khâu Đông Duyệt nói.
Miêu Doanh Đông đứng đó ôm con lên, ra ngoài kêu người làm canh gừng cho Khâu Đông Duyệt, cô ấy cảm rồi.
Miêu Doanh Đông tính ở nhà chăm sóc cô, cô bảo không cần, có lẽ vì gần đây quá mệt nên đề kháng yếu, nghỉ ngơi chút sẽ khỏi thôi, cô bảo Miêu Doanh Đông đừng lo, hôm nay ôm con ra ngoài đi, để cô ngủ một mình cho yên tĩnh.
Nhưng, nhìn Miêu Cẩm Thiêm nằm trong tay Miêu Doanh Đông, “Anh có thể chăm nó chứ?”
“Sao đó? Anh không phải cha ruột nó à? Hay nó thật sự không phải con ruột anh?”
Miêu Doanh Đông hỏi.
Khâu Đông Duyệt cúi đầu cười, “Nó là con ruột anh, nhưng anh không phải cha ruột nó, em sợ anh mấy tháng nay rồi, thấy anh vừa có con có lẽ chưa thích nghi kịp, không dám làm phiền anh.”
Vì Miêu Doanh Đông hôm nay phải đi làm nên phải giao đứa bé cho người làm.
Nhưng Miêu Quốc Khánh vẫn cứ khóc hoài, hai tay cứ với tới chỗ Miêu Doanh Đông.
Miêu Doanh Đông muốn ra cửa, không còn cách nào, anh bế con trai lên.
Anh kêu người làm đi theo, ôm bé con lên xe.
Nhưng trên đường đi, Miêu Cẩm Thiêm không để người làm bế mình, trừ mẹ thì cha là người thân thiết nhất.
Miêu Doanh Đông một tay bồng con, nói, “Con thích cha mình vậy hả Quốc Khánh?”
Miêu Cẩm Thiêm cười.
Lên xe rồi mà nó vẫn không muốn buông Miêu Doanh Đông ra.
Nhưng dù sao cũng phải lái xe, Miêu Doanh Đông để người làm bế đứa bé ngồi sau xe.
Tới công ty, Miêu Doanh Đông một tay bồng con lên đầu, người làm đi theo sau.
“Đây là công ty của cha, lần đầu con đến đó.”
Miêu Doanh Đông sải bước đi.
Đôi mắt của Miêu Cẩm Thiêm vẫn xoay quanh ngắm nhìn tòa kiến trúc khổng lồ này.
“Thích không?”
Miêu Doanh Đông hỏi.
Miêu Cẩm Thiêm còn nhỏ, không biết trả lời.
Trên đường đi, rất nhiều nhân viên đều thấy Miêu Doanh Đông đang ôm con trai mình.
Nghe nói bà Miêu vừa sinh em bé, nhưng chưa từng thấy, giờ thấy thì trông khá kháu khỉnh khỏe mạnh.
“Giống anh lắm đó Ethan.”
Một nhân viên chạy tới nói.
“Vậy hả?”
Miêu Doanh Đông trả lời, rồi tỉ mỉ đánh giá Miêu Cẩm Thiêm.
“Miêu Quốc Khánh có giống cha con không?”
Miêu Doanh Đông hỏi.