Rất Yêu, Rất Yêu Em

Chương 725: Chương 725: Chương 717




“Cái này còn phải hỏi? Dĩ nhiên là thịt thoải mái.” Lệ Truyền Anh anh lập tức đoạt lại máy xoa bóp. “Nhưng mà, thịt của cả thế giới, tôi chỉ có một cây dùng, nhiều nhất là hai cây, bây giờ còn chưa tìm được. Cậu còn không đi? Nếu cậu không đi có thể tôi sẽ làm chuyện mà trẻ con không nên thấy đấy.”

Mỗi lần Minh Nguyên nghe Lệ Truyền Anh nói chuyện, không cần động não cũng có thể hiểu được.

Người khác chắc sẽ suy tính một chút, chuyện Lệ Truyền Anh nói kia là… cô muốn cái kia!

“Thật là thô tục.” Mặc dù Minh Nguyên biết đây là cô cố ý lấy cớ nhưng anh vẫn không kìm được nói hai chữ ‘thô tục’.

Lệ Truyền Anh ở phía sau muốn đánh vào đầu anh nhưng Minh Nguyên vừa quay đầu lại cô liền co tay về.

Sau khi Minh Nguyên đi, Lệ Truyền Anh bắt đầu thử quần áo, đồ trang điểm.

Máy xoa bóp để trên ghế sa lon cô không cầm đến.

Nhưng mà hôm nay Minh Nguyên nhìn thấy rồi, dường như chuyện riêng tư nhất của cô đã bị bại lộ, cô lại ngại ngùng không muốn dùng, tựa như vừa dùng thì Minh Nguyên liền nhìn cô chằm chằm, tựa như cười cô thiếu đàn ông vậy.

“Thật là đáng chết!” Lệ Truyền Anh thầm mắng một câu.



Từ sau khi luận văn của Emma được truyền ra, chất lượng và uy tín tương đối cao nên việc cô được các đơn vị mời đi làm cố vấn cũng rất thường xuyên.

Hôm nay có một công ty hàng không muốn hợp tác cùng viện nghiên cứu, Lệ Truyền Anh đi làm cố vấn.

Sau khi chuẩn bị xong tài liệu, cô đi đến phòng họp của công ty đối tác. Bởi vì đã truyền tin tức ra ngoài, hôm nay cô phải đem tất cả thành quả nghiên cứu mới nhất trao đổi với bọn họ, công ty này muốn làm vật liệu hàng không mới nhất.

Cô đang xem lại nội dung tài liệu thì có người bước vào phòng.

Vốn dĩ Lệ Truyền Anh chỉ định liếc qua một cái, nhưng sau khi nhìn sang cô khẽ nhíu mày.

Tại sao lại là bố đứa trẻ ở Cố gia lần trước mà cô tới dự sinh nhật?

Một người đàn ông quý khí bức người.

Nếu như cô đoán không lầm thì chắc hẳn anh ta họ Cố.

Dù sao nam thần cũng từng đi tham gia tiệc của con trai anh ta, cho nên chắc chắn anh ta có quen biết với nam thần, mặc dù dưới tình huống đó cũng không phải mỗi một khách mời vị Cố tiên sinh này đều quen biết.

Nhưng gặp phải người quen Lệ Truyền Anh chào hỏi cũng là phải phép.

Anh Cố, không ngờ anh cũng ở đây. Lệ Truyền Anh ngồi ở ghế đầu bên cạnh bàn hội nghị, hôm nay cô là người chủ giảng ở đây, bên kia còn một người chủ giảng khác là chủ quản nghiệp vụ của cơ quan này, hôm nay bọn họ sẽ thông qua đầu tư vào kỹ thuật khoa học ứng dụng mới.

Nhìn chỗ ngồi của Cố tiên sinh này, hình như là ở vị trí của người đầu tư, đầu bàn bên kia toàn là các vị chủ tịch.

Anh Cố? Tôi không phải họ Cố. Người đầu tư mặt mày khá lạnh lùng khiến cho người khác vừa nhìn đã không dám tiếp cận, người như vậy chắc chắn không phải là khẩu vị của Lệ Truyền Anh.

Không phải họ Cố? Lệ Truyền Anh hỏi: Hôm trước sinh nhật đứa bé kia, tôi đã thay mặt Phó sở trưởng đến, tôi cứ nghĩ ngài là cha của đứa bé đó.

Tôi là cậu của nó! Người đầu tư nói.

Lệ Truyền Anh Ah một tiếng, hôm đấy cô cũng chỉ nhìn qua, không biết được nguyên nhân hậu quả bên trong nên đã nghĩ sai rồi.

Cậu của con trai Miêu Doanh Cửu, vậy thì chắc đây là người đứng đầu của AAK - Miêu Doanh Đông.

Thì ra vị này chính là Miêu Doanh Đông danh tiếng lẫy lừng.

Trong trường hợp hôm nay, Lệ Truyền Anh cũng không tiện hỏi han Miêu Doanh Đông nam thần của cô là người như thế nào, dẫu sao hình tượng bây giờ của cô cũng là chuyên nghiệp điềm tĩnh khác với hình tượng nữ sinh ngốc nghếch ngây ngô.

Thấy mọi người dần dần đến đủ, Lệ Truyền Anh bắt đầu thuyết giảng.

Trong lĩnh vực chuyên môn của mình, cô cũng có thể coi là khá xuất sắc, từ trong tài liệu về hàng không đến sự nghiệp hàng không hiện tại, tràn đầy cảm giác cởi mở tự nhiên không gì cản nổi.

Các vị lãnh đạo của đơn vị này vẫn luôn cẩn thận quan sát ánh mắt của Miêu Doanh Đông, muốn xem xem ý kiến của vị thần tài này như thế nào.

Nhưng Miêu Doanh Đông vẫn luôn khoanh tay lại, ngồi nghe vô cùng nghiêm túc.

Thật ra hôm nay anh đến sớm như vậy, là bởi vì anh mới từ trên núi đi xuống.

Sau khi Lệ Truyền Anh nói xong, Miêu Doanh Đông liền nói một câu: Không tồi.

Ethan, cậu cũng thật tinh mắt! Người phụ trách công ty nói.

Miêu Doanh Đông chỉ liếc mắt nhìn ông ta một cái: Những lời nghĩ một đằng nói một nẻo thế này vẫn nên ít nói vài câu đi, biết đâu tôi sẽ đổi ý đấy!

Được được. Người phụ trách đã nghe hiểu ý của Miêu Doanh Đông, vụ đầu tư lần này có lẽ có hi vọng rồi.

Lệ Truyền Anh cũng thở ra một hơi nhẹ nhõm, dù sao cô cũng là người do người ta mời đến, người ta có được vốn đầu tư vậy cũng chứng tỏ công sức cô bỏ ra không bị bỏ phí, đương nhiên cô cũng rất vui vẻ.

Thế nhưng vừa rồi Miêu Doanh Đông có nói anh không phải Cố Vi Hằng, vậy Cố Vi Hằng là ai?

Cô lại nghĩ đến, nam thần của mình sau khi nói chuyện điện thoại xong thì hình như còn trao đổi mắt với cha mẹ của mình một cái, theo lý thuyết, trong trường hợp như thế này thì người được mời đến sẽ không đi cùng cha mẹ mình.

Trong lòng Lệ Truyền Anh có một dự cảm không lành, chẳng lẽ?

Lệ tiểu thư, cô không đi sao? Bên cạnh có người hỏi Lệ Truyền Anh.

À tôi còn muốn kiểm tra một vài thứ nữa! Mọi người đi trước đi. Lệ Truyền Anh nói.

Sau khi mọi người đều đã ra về, Lệ Truyền Anh bắt đầu lên mạng tra về hai dòng họ Miêu cùng Cố này.

Vì vậy cuối cùng cô cũng biết về vụ đám hỏi giữa hai nhà Miêu Cố, nhìn thấy được ảnh chụp, cũng thấy được hôn lễ long trọng kia và cũng biết được thân phận thật của nam thần.

Lòng cô lạnh xuống một nửa.

Thì ra, người mình luôn gọi nam thần là Cố Vi Hằng đã kết hôn, người kết hôn cùng tiểu thư Miêu gia chính là anh.

Tuy rằng cô chưa hề nghĩ đến tương lai của mình với Cố Vi Hằng như thế nào, thế nhưng rốt cuộc thì tin nam thần kết hôn cũng khiến lòng cô chẳng dễ chịu chút nào.

Cô yên lặng nhìn chằm chằm máy tính, nhìn ảnh chụp Cố Vi Hằng, nhà kinh doanh yêu nước, thần tượng của thanh niên, trên trán đầy khí chất anh hùng, cũng có thần thái cao ngạo không thèm để ý người khác.

Anh cũng chỉ nói với cô một câu, Bộ manga kia là do cô tặng sao? Tôi rất thích.

Đau lòng suy cho cùng cũng là bị thương.

Miêu Doanh Đông đi đến hành lang thì quay lại, thật ra trước giờ anh chưa bao giờ quên đồ gì vậy mà lần này anh lại bảo hình như mình đã bỏ quên thứ gì đó trong phòng hội nghị.

Bởi vì trực giác nói cho anh biết hình như Lệ Truyền Anh vừa rồi rất có hứng thú với chuyện nhà mình, mà đến bây giờ cô vẫn chưa đi.

Miêu Doanh Đông rất tò mò.

Vừa đi đến cửa phòng họp, thì đã thấy trên màn hình chiếu ảnh chụp của Cố Nhị, nửa bên mặt hắn, dáng vẻ đẹp trai ngời ngời, cũng là dáng vẻ câu dẫn phụ nữ.

Tuy chỉ là thoáng nhìn, Miêu Doanh Đông cũng nhìn thấy bộ dạng đỡ trán của Lệ Truyền Anh.

Miêu Doanh Đông quay lưng đi, đây đúng là nợ đào hoa không biết từ đâu ra của Cố Nhị.

Trên đường trở về, anh liền nói chuyện này cho Miêu Doanh Cửu.

Miêu Doanh Cửu và Cố Nhị hiện đang ở Mỹ, Miêu Doanh Cửu vừa nghe điện thoại xong liền nói: Em biết rồi, anh!

Miêu Doanh Đông liền đi đến nhà Nam Lịch Viễn.

Thế nhưng Nam Lịch Viễn hiện tại bận việc công ty còn chưa về, Tam Nhi đang ở nhà một mình.

Hôm nay trong nhà thế mà khó có được yên tĩnh, có thể là do đang trưa nên bọn trẻ đều đang ngủ.

Anh cả đến ư? Tam Nhi cả người mặc một cái áo sơ mi trắng rộng thùng thình, trên đùi mặc quần sóoc, dáng người cực kì đẹp, cao 172cm, chân dài, tóc đen nhánh, trên tai đeo một hoa tai kim cương nhỏ.

Đúng, anh đến tìm Nam Lịch Viễn có chút chuyện.

Hôm nay Lịch Viễn lại không có nhà. Tam Nhi trả lời.

Miêu Doanh Đông ngồi xuống ghế sa lon đối diện, cách một bàn trà, Tam Nhi ngồi bên kia bàn trà gấp quần áo cho lũ trẻ.

Rất ít khi nhìn thấy được lúc mà Tam Nhi có dáng vẻ hiền thê lương mẫu như vậy.

Miêu Doanh Đông gác chân nhìn cô, cả người tựa trên tay vịn.

Tam Nhi và Miêu Doanh Đông bình thường ở nơi đông người vẫn luôn nói chuyện rất bình thường, thế nhưng khi ở một mình, hai người lại rất yên tĩnh đối mặt cũng không nói chuyện nhiều lắm.

Anh cả, mấy đứa bé nhà em có rất nhiều quần áo, nhiều bộ chỉ mặc có một lần, có bộ còn chưa mặc đến, anh có muốn lấy không? Tuy em biết nhà anh có rất nhiều tiền con anh cũng không cần mặc đồ của người khác, thế nhưng đồ trẻ con mới rất cứng lại có nhiều mùi hóa học không tốt, vẫn nên mặc đồ đứa trẻ khác đã mặc rồi tốt hơn. Anh nói thử xem? Tam Nhi nghiêng đầu hỏi anh.

Được. Anh nói.

Vậy để hôm nào em bảo bà vú giặt lại mang đến cho anh nhé? Tam Nhi lại hỏi.

Được. Anh lại trả lời.

Cảm giác giống như hiện tại anh đang không để ý mình nói gì vậy.

Một lúc sau, bà vú ôm Nam Lan từ trên tầng xuống nói: Bà chủ, tiểu Tam Nhi tỉnh rồi.

Tam Nhi liền cười, nói với Miêu Doanh Đông: Nhìn xem, bà vú đặt tên cho đứa thứ ba là tiểu Tam Nhi đấy.

Miêu Doanh Đông cũng nở nụ cười.

Cô ôm lấy con, nhẹ nhàng đung đưa: Để mẹ nhìn con nào, tiểu Tam nhi!

Sau đó tự mình cười rộ lên nói: Anh cả, anh tìm Lịch Viễn có việc gì? Anh ấy chắc phải một tiếng nữa mới về đến nhà.

Không cần vội. Anh chờ được. Em đưa bé cho anh ôm một cái. Miêu Doanh Đông nói.

Tam Nhi đi đến bên kia sô pha nói: Tiểu Tam Nhi, để bác cả ôm con một cái nào.

Tam Nhi đưa bé cho Miêu Doanh Đông.

Anh là bác cả của đứa nhỏ.

Tam Nhi vừa đi đến, liền có một hương thơm xông vào mũi, mùi hương này nếu không đến gần tuyệt đối sẽ không ngửi thấy được, là mùi cơ thể thiếu nữ ấm áp

Miêu Doanh Đông cúi đầu nhìn Nam Lan.

Sao em không sinh thêm một đứa con gái? Miêu Doanh Đông hỏi.

Tam nhi cười: Anh cả, sao anh lại đùa như thế, cũng không phải giống của em ra.

Tam Nhi, em học ở đâu ra kiểu nói lộ liễu như vậy? Miêu Doanh Đông hỏi.

Có gì đâu mà lộ liễu? Tam Nhi dang tay, đứng đó nói: Anh cũng đã sinh hoạt tình dục, em cũng có, còn cần giấu giếm sao?

Nói rất nghiêm túc.

Miêu Doanh Đông cũng không nói gì nữa, chỉ ôm tiểu Tam Nhi trong ngực.

Nam Lịch Viễn về đến nhà, Miêu Doanh Đông liền hỏi: Lịch Viễn, biệt thự cạnh nhà cậu có bán hay không? Anh vẫn chưa thấy có người ở.

Anh muốn đến ở cạnh nhà em? Nam Lịch Viễn hỏi, đón lấy con từ trong tay Miêu Doanh Đông.

Ừ, có con, nhà lại không có người, nghĩ là nhà em nhiều con, bọn nhỏ ở chung sẽ có thêm bạn. Miêu Doanh Đông trả lời.

“Nhà anh nhiều như vậy, biệt thư cũng không thiếu, sao lại cứ phải làm hàng xóm với em?” Nam Lịch Viễn hỏi.

“Phòng thì không thiếu, nhưng mà lại không có đối thủ chơi cờ, bọn trẻ cũng không có bạn chơi cùng, nghĩ đi nghĩ lại, ở cạnh em cũng là tốt nhất.”

Mua cũng được, cho dù người ta không muốn bán, anh trả tiền gấp đôi cũng sẽ mua được! Việc như thế này, em đoán là anh làm được. Chắc là chỗ trước đây người ta xây định bán mà qua thời gian lâu còn dư lại một căn này, để em gọi điện hỏi thử xem. Nam Lịch Viễn nói: Chuyển đến cạnh nhà em chắc anh định sinh thêm vài đứa hả?

Định lấy hai đứa làm chuẩn, sinh ba đứa!

Tam Nhi nở nụ cười: Anh cả vậy mà muốn sinh một đứa con gái đấy!

Đúng vậy, chờ một đứa con gái, chờ...của anh Miêu Doanh Đông dừng lại một chút.

Chờ cái gì của anh? Tam Nhi hỏi anh.

Chính là chờ con gái của anh.

.....

Miêu Doanh Cửu ôm Cố Hán Thanh, chờ Cố Nhị trở về.

Đợi đến lúc anh trở về cô sẽ phạt đứng, trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi.

Ngày hôm nay Cố Nhị đến công ty chi nhánh. Gần đây, nghiệp vụ ở công ty chi nhánh càng ngày càng lớn, bởi vì về sau nghiệp vụ ở nước Mỹ ngày càng nhiều, thời gian ở Mỹ cũng dài hơn.

Gần Miêu gia, Cố Nhị cũng mua một căn biệt thự, để Khương Thục Đồng cùng Cố Minh Thành đến ở. Đứa trẻ nuôi dưỡng nhiều năm đến ngày hôm nay cũng có ích.

Tuy tiền mua biệt thự là tiền của Cố Nhị, anh cùng Khương Thục Đồng chỉ là muốn Cố Hán Thanh sau này đến ở.

Sau khi Cố Nhị trở về, Miêu Doanh Cửu liền đem con giao cho Khương Thục Đồng, để cho bà ôm lên lầu.

“Cố Nhị công tử hào hoa phong nhã, độ hấp dẫn phụ nữ thật sự không thấp” Miêu Doanh Cửu đứng ở trong phòng ngủ của mình, khoanh tay hướng về phía Cố Vi Hằng nói.

Sao vậy? Lão bà đại nhân? Gần đây Cố Nhị có sự thăng tiến trong sự nghiệp, nam nhân thông thường có vợ con, có xe, có nhà, anh lên đến mấy chức anh cảm thấy mình rất may mắn.

“Còn không biết làm sao? Đi phạt đứng!” Miêu Doanh Cửu chỉ lên sân thượng nói.

“Cho dù chết, em cũng nên cho anh biết tại sao mình chết chứ đúng không? Cố Nhị ôm lấy Miêu Doanh Cửu từ phía sau, đầu đặt ở bả vai cô.

“Từ khi nào anh làm cho một nữ tiến sĩ chết mê chết mệt vì anh?” Miêu Doanh Cửu hỏi.

Cố Nhị không biết cô đang nói đến cái gì, anh đoán chính là vì chuyện này. Sau khi kết hôn Tiểu Cửu thường vì nợ phong lưu trước kia của anh mà tức giận, Doanh Doanh, trong lòng anh chỉ có mình em, đây đều là chuyện đã qua lâu rồi, em lôi chuyện cũ ra làm gì, chả có ý nghĩa gì cả? Mấy nợ phong lưu cũ của anh, em đều biết cả rồi mà?

Vậy chuyện nữ tiến sĩ Lệ Truyện Anh là thế nào hả? Miêu Doanh Cửu hỏi lại.

Ai cơ? Lệ Truyện Anh là ai? Chồng em không biết gì hết. Thật sự là họa từ trên trời rơi xuống mà, nằm không cũng trúng đạn. Em muốn khen chồng mình đẹp trai thì khen, sao lại tạo ra một tội danh từ đâu ra thế này, anh rất oan uổng phải không? Cố Nhị trả lời: Anh sinh ra đã thế này, anh bảo mình phải tự hủy dung, em không muốn! Em nói xem, làm chồng em thật sự rất khó mà.

Miêu Doanh Cửu sắp bật cười đến nơi: Đi phạt đứng! Một giờ!

Em nói xem tốt xấu gì anh cũng đã làm bố rồi, phạt kiểu này có phải rất mất mặt không? Cố Nhị vẫn còn nói.

Em không quan tâm. Đi đứng! Miêu Doanh Cửu ngồi trên giường.

Rốt cuộc là em nghe ai nói? Cố Nhị lần này thật sự là nằm cũng trúng đạn, anh làm sao biết được chỉ chạy bộ một lần cũng chọc ra một đóa hoa đào, có khả năng còn là không chỉ một bông.

Anh trai nói, là nữ tiến sĩ của một công ty mới đầu tư hôm nay.

Anh trai sao bây giờ lại bà tám như vậy? Nhìn nhà mình vợ chồng hòa thuận không vừa mắt đúng không? Cố Nhị giả vờ tức giận.

Anh hai là vì tốt cho em, sợ em chịu thiệt.

Em nói xem em là một nữ tổng giám đốc bá đạo, sao có thể chịu thiệt chứ? Cố Nhị còn nói.

Cô không quan tâm là chuyện gì xảy ra, nghe anh trai nói nữ tiến sĩ này còn rất lợi hại, cũng xinh đẹp, Cố Nhị này không biết là hấp dẫn người ta từ bao giờ dẫn về nhà một đóa hoa đào.

Cố Nhị đành ngoan ngoãn lên sân thượng đứng.

Nhưng anh đứng ở đấy cũng không thành thật, cởi âu phục: Vợ ơi, mang âu phục cầm vào trong hộ anh, nó quá nặng, đứng mệt.

Miêu Doanh Cửu nhận lấy để âu phục lên giường.

Vợ ơi, anh đói rồi, cho anh chút đồ ăn vặt để ăn đi. Cố Nhị còn nói.

Miêu Doanh Cửu thấy trên bàn còn bánh ngọt liền mang đến cho anh.

Đút anh ăn đi. Cố Nhị nói: Anh phải đứng nghiêm, không thể di chuyển tay được!

Miêu Doanh Cửu cắn răng, cầm một miếng bánh đưa đến miệng anh.

Cố Nhị cắn đến ngón tay Miêu Doanh Cửu, cô Ah một tiếng liền bị anh ôm vào lòng.

Anh ôm lấy cả người cô, trong miệng vẫn còn ngậm miếng bánh ngọt.

Anh dùng miệng ngậm lấy miếng bánh đưa đến trong miệng cô.

Miêu Doanh Cửu đánh vai anh, Cố Nhị đã đem cô ôm đến bên giường, miếng bánh kia đã bị anh nhổ vào thùng rác, bắt đầu hôn cô.

Anh thật hư, mỗi lần phạt đứng, anh đều có vấn đề! Miêu Doanh Cửu cười nhạt, Đứng không đến hai phút.

Trên vợ có chính sách, dưới chồng có đối sách thôi! Cố Nhị trả lời.

Miêu Doanh Cửu từng kể chuyện của cô và Cố Nhị cho Từ Thiến, Từ Thiến nói, năm đó mẹ và ba con chung sống cũng như vậy, chỉ là ba con rất ngốc chưa bao giờ hiểu được trong lòng phụ nữ muốn gì, bảo ông ấy đứng thì ông ấy sẽ đứng, không có suy nghĩ muốn làm phụ nữ vui, Cố Nhị hiểu tâm tư phụ nữ hơn ông nhiều.

Gần đây, đơn vị đầu tư của Miêu Doanh Đông muốn tổ chức một buổi tiệc rượu, chúc mừng đầu tư thành công.

Miêu Doanh Đông thật sự cảm thấy xí nghiệp công nghệ cao kiểu này có tiền đồ phát triển, hơn nữa loại xí nghiệp này cũng rất ít.

Ông chủ của xí nghiệp này tuy không tồi, thế nhưng anh càng coi trọng lực lượng khoa học kỹ thuật sau lưng ông ta, Lệ Truyền Anh tức là đại diện cho công nghệ cao.

Tiệc rượu Miêu Doanh Đông phải tham gia, Lệ Truyền Anh cũng tham gia.

Dáng người của cô trước giờ không tồi, lần này, mặc một bộ jumpsuit màu hồng nhạt, trong vẻ nhu tình của phụ nữ lại thêm chút anh khí không chỉ đơn thuần là quyến rũ, cô khá xinh đẹp, hơi thở mạnh mẽ.

Miêu Doanh Đông cũng mời cả Cố Nhị, anh ta trước giờ rất thích náo nhiệt nên đương nhiên là cũng tham gia.

Vậy nên trong tiệc rượu Lệ Truyền Anh không tránh được chạm mặt với Cố Nhị.

Lúc đó Cố Nhị đang nói chuyện với vài vị lãnh đạo, cùng người ta tham khảo vốn hoạt động, Miêu Doanh Cửu dạo này cũng đang đầu tư cái này, anh đối với tư bản cũng biết khá nhiều, không cẩn thận, phía sau liền bị người ta đụng phải.

Lúc đầu anh cũng không để ý, thì đằng sau truyền đến một giọng nữ:Xin lỗi, xin lỗi.

Anh quay đầu cảm giác người phụ nữ này hình như đã từng gặp qua ở đâu đó.

Lệ Truyền Anh lúc này đã ngây người, cô biết đây chính là Cố Vi Hằng, cảm giác lúng túng trước mặt thần tượng vô cùng không tốt.

Cô cũng biết anh đã kết hôn rồi, đã sớm không nghĩ đến anh, nhưng tiếp xúc ở khoảng cách gần như vậy, vẫn khiến cô đóng băng.

Cố tiên sinh, xin lỗi! Lệ Truyền Anh nói.

Cố Nhị lúc này mới nhớ ra cô là người lần trước trong tiệc tối của Cố Hán Thanh tặng bức tranh châm biếm mà anh khá thích.

Không sao cả. Cố Nhị nói xong lại xoay người sang chỗ khác tiếp tục nói chuyện với người ta.

Lệ tiểu thư, rượu bị đổ ra ngoài rồi? Miêu Doanh Đông hỏi.

Vâng, đúng vậy. Lệ Truyền Anh nói.

Cố Nhị đã quay đầu đi, nghe được từ Lệ tiểu thư liền nhíu mày một cái.

Doanh Doanh từng nhắc đến tên Lệ Truyện Anh, không lẽ chính là cô ta? Dù sao thì người họ Lệ cũng không nhiều lắm.

Cô ta chính là nữ tiến sĩ? Cô ta thích thầm mình?

Vô duyên vô cơ khiến anh bị phạt đứng.

Cố Nhị nhịn không được quay đầu nhìn Lệ Truyền Anh vài lần.

Sao vậy? Đụng vào rồi? Bên cạnh truyền đến một giọng nói, dĩ nhiên là Minh Nguyên.

Luôn có cảm giác anh xuất quỷ nhập thần, ở đâu có Lệ Truyền Anh ở đấy có anh.

Miêu Doanh Đông cũng đến gần, Cố Nhị đang quay đầu, Minh Nguyên cũng đi đến.

Quan hệ giữa ba người này rất kì diệu.

Minh Nguyên gọi Miêu Doanh Đông là anh, Cố nhị cũng gọi một tiếng anh.

Cho dù Lệ Truyện Anh thông minh đi nữa cũng không thể đoán ra quan hệ giữa ba người, chỉ khẽ nhíu mày.

Minh Nguyên đi đến bên người Lệ Truyện Anh, lập tức kéo tay cô: Cô ấy là bạn gái của tôi, thật ngại quá!

Lệ Truyền Anh rất kinh ngạc nhìn Minh Nguyên, lúc này mà cô nói mình không phải bạn gái anh, sẽ càng mất mặt, dẫu sao đứng trước người mình từng thầm mến đã thấp hơn một cái đầu, nếu là độc thân lại càng thấp.

Hôm đó, khi Miêu Doanh Đông nhìn thấy cô nhìn ảnh chụp Cố nhị, cô cũng không biết vì lúc đó cô đang khổ sở cúi đầu.

Dù sao thì nam thần đã kết hôn rồi!

Miêu Doanh Đông nhíu mày, anh chưa từng nghe nói Minh Nguyên có bạn gái, đây rốt cuộc là chuyện gì?

Cố Nhị liếc mắt trách cứ Miêu Doanh Đông, ý tứ rõ ràng, anh vậy mà hãm hại em?

Minh Nguyên ngồi xổm người xuống, kéo chéo quần Lệ Truyền Anh, chỗ nhăn đều cuốn vào.

Sau đó, anh đứng lên, tiếp tục kéo tay cô nói: Hai anh, bọn em đi trước nhé!

Cố nhị cùng Miêu Doanh Đông nhìn bóng lưng hai người.

Cố nhị nói: Nhìn qua Minh Nguyên này giống em gái cậu ta là một người rất đa tình! Thế nhưng anh hai, sao anh lại hãm hại em? Sao lần trước Doanh Doanh lại nói với em về nữ tiến sĩ Lệ Truyền Anh này chứ, hôm nay coi như em tự thấy rồi.

Lúc trước đều là cậu trêu tôi, bây giờ là tôi trêu cậu, cũng không quá phận phải không? Trước khác giờ khác, tư vị đứng phạt thật không dễ chịu đâu!? Miêu Doanh Đông lắc lắc ly rượu trong tay nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.