Đường Tiềm hiện nay ở trước mặt Lệ Truyền Anh đã không có tự nhiên rồi, có một sự không tự nhiên của tự bị.
Anh ta biết được Lệ Truyền Anh nghi ngờ khả năng sinh lý của anh ta, đây có thể xem như là liên hệ đến tôn nghiêm của một người đàn ông, nhưng hôm đó, anh ta chính xác là ngay sau khi cô ta nhắc đến “Minh Nguyên” Mà giảm đi hứng thú, anh ta không còn trẻ nữa, về mặt năng lực này không còn khỏe mạnh trẻ tuổi như Minh Nguyên, nghĩ là nếu như Minh Nguyên nghe được Lệ Truyền Anh nhắc đến tên của anh ta, sẽ càng muốn nhiều và mãnh liệt hơn.
Cho nên, nói qua nói lại, là anh ta không làm được.
Không có cứng lên!
Đây giống như một cây đinh xấu hổ đống trên người anh ta vậy, từ này về sau, hai người đều không nhắc đến sẽ cùng ở qua đêm.
Lời nói của Miêu Doanh Đông càng như châm dầu vào lửa vậy, cho nên, anh ta lạnh lùng và hỏi, “Nếu như anh ta là thay Lệ Truyền Anh đầu tư, vì sao không đích thân đến đây?”
“Vậy thì tôi không biết rồi! Có thể là muốn chơi sâu lắng, xong chuyện rồi thì phẩy tay áo bỏ đi, trôn sâu danh tiếng và công lao. Anh ta xưa nay thích làm xong chuyện tốt không để lại họ tên.” Miêu Doanh Đông nói.
“Được đó, tôi biết được rồi!” Đường Tiềm nói, nhận lấy chi phiếu của Miêu Doanh Đông.
Tờ chi phiếu này, lại là sự sỉ nhục đối với anh ta.
Như sự sỉ nhục như lần trước vậy.
Đây là dùng tiền của người đàn ông khác đầu tư vào công ty của anh ta.
Người đàn ông đó, cũng là Minh Nguyên.
Có tiền, có khả năng tình dục.
Sau khi Miêu Doanh Đông đi, Đường Tiềm ngồi đó suy nghĩ rất lâu, sau đó, anh ta gọi điện thoại cho Lệ Truyền Anh, hỏi cô ta rốt cuộc có ý gì?
Lệ Truyền Anh đương nhiên không hiểu trên đầu như có một đám mây vậy.
Đường Tiềm nói về chuyện đầu tư, Minh Nguyên giúp cô ta ra tiền.
Lệ Truyền Anh nhăn lại chân mày, vì sao lại xảy ra những chuyện rắc rối này chứ?
Cô ta đương nhiên giấy phút đầu tiên gọi điện thoại cho Minh Nguyên, hỏi chuyện là như thế nào, Minh Nguyên bị hỏi mà không kịp trở tay, trong lòng nghĩ, anh Đông bị sao vậy? Không cho anh ta nói, anh ta cứ muốn nói sao?
Minh Nguyên nói, “Không nở để em ở trong ngôi nhà cũ như vậy, chí có lý do này thôi, những số tiền đó xem như anh mượn cho em.”
Lệ Truyền Anh chặt chẽ cắn chặt răng lại, cả đời này, chưa bao giờ cầu xin người khác, lần này Minh Nguyên tự ra quyết định, thì khiến cho cô ta vô cùng bị động.
Cuối cùng, cô ta vẫn có một sự thanh cao trong phần tử trí thức.
Lệ Truyền Anh nói, “Tiền của anh em sẽ nhanh chóng trả lại cho anh!”
“Không cần nhanh, từ từ trả là được rồi. Không cần bán thân bán nhà. Đúng rồi, tiền của quần áo, khi nào em trả lại cho anh đây?” Minh Nguyen hỏi.
Lệ Truyền Anh lại chặt chẽ cắn chặt răng, quả nhiên không có tiền muốn làm gì cũng không được, chính là chịu sự khống chế của người khác.
Chỉ là cô ta không ngờ đến sẽ có một ngày lại chịu sự khống chế dưới Minh Nguyên, tuổi thì nhỏ hơn cô ta ba tuổi, con tiền thì lại là người gấp mười mấy lần, thậm chí là mấy trăm lần, mấy ngàn lần của cô ta, nhưng với cô ta lại có những xích mích của tình yêu và thù hận.
Nhưng mà trước đây, ánh mắt của Lệ Truyền Anh chưa bao giờ tập trung trên tiền của anh ta.
Hiện nay, đã biết được khoảng cách với Minh Nguyên rồi.
Lệ Truyền Anh cúp máy, lại cắn chặt lại răng.
Minh Nguyên lại gọi điện thoại cho Miêu Doanh Đông, nói là không phải anh đã đồng ý, không nói ra chân tướng mà?
Miêu Doanh Đông nói, “Em cũng nói rồi, đây là chân tướng, anh đã nói rồi anh không nói dối mà!”
“Không biết nói dối, anh không biết che giấu sao? Hiện nay anh đang chia rẽ khiêu khích giữa hai người họ đó, Lệ Truyền Anh sao không hận em chứ?”
Minh Nguyên cảm thấy, quan hệ của hai người đợi khi thời cơ nước chảy thành sông mới tan vỡ, như vậy, trong lòng Lệ Truyền Anh mới không có sự oán hận, Minh Nguyên cảm thấy, tâm trạng của bản thân cũng có phật tính đó, cũng vô cùng chịu được.
“Anh khiêu khích sao?” Miêu Doanh Đông cười nhẹ, “Anh của em từ khi nào đã thành phụ nữ trung niên thích khiêu khích chuyện vậy? Nhưng mà, nói qua có nói lại, nếu như quan hệ của hai người tốt, anh muốn khiêu khích cũng khiêu khích không được, nếu như quan hệ không tốt, anh chỉ là tăng tốc cho tiến trình thôi, dù sao tiến trình này của em cũng hơi khiến người ta phát sầu đó!” Miêu Doanh Đông hờ hửng cười.
Minh Nguyên quả nhiên không đối đáp được.
Không ngờ tài ăn nói của anh Đông lại giỏi như vậy!
Có thể đã bị bộ dạng quần áo bảnh bao của anh ta lừa gạt, luôn cảm thấy anh ta trầm lặng ít nói.
Nếu như trong tương lai Lệ Truyền Anh thực sự oán trách anh ta, thì không tốt rồi.
Xem ra, Minh Nguyên thực sự là một “Kẻ ít kỷ” Tinh tế, bên trong tình yêu, rõ ràng là bố cục của anh ta, anh ta vẫn như là người tốt mang chuyện này vứt sang một bên, trong tương lại người ta chia tay không liên quan đến anh ta.
Xem như anh ta đối với khi nào chia tay cũng không để ý, thực ra, anh ta là một ngụy quân tử.
Lần này anh ta muốn mời Lệ Truyền Anh ăn cơm, ăn ở một khách sạn rất yên tịnh.
Lệ Truyền Anh hùng hùng hổ hổ lái xe đến, cô ta muốn hỏi Minh Nguyên cuối cùng là có ý gì đây?
Chiếc xe của Minh Nguyên đậu ngay bên lề đường, nhưng mà nơi đây, không thể đậu xe, chiếc xe của anh ta rất có khả năng bị xe cảnh sát kéo đi.
Lệ Truyền Anh biết được chiếc xe của anh ta, nhìn qua một cái, bước vào trong khách sạn, thì nói với Minh Nguyên, nói chiếc xe của anh ta, rất có khả năng bị cảnh sát kéo đi.
Tay của Minh Nguyên đang lật thực đơn, giống như rất bình tĩnh vậy, “Không sao, kéo đi thì kéo đi.”
Lệ Truyền Anh đành chịu ngồi xuống.
Minh Nguyên cúi đầu xem thực đơn, Lệ Truyền Anh không tự giác bắt đầu quan sát anh ta.
Năm ngón tay của anh ta rất dài, khớp xương rõ ràng, nhìn thôi thì biết không phải là mạng cực khổ rồi, mang theo sự ung dung và bình tĩnh của cuộc sống sung sướng, khớp xương cổ tay cũng rất rõ ràng, rất có một cảm giác ham muốn của người trẻ tuổi.
Nói tóm lại, cảm giác Minh Nguyên cho Lệ Truyền Anh luôn là không gấp không vội, dù cho là hóoc môn của anh ta, khi dùng đến cũng không nóng vội.
Khi ở trên giường, anh ta rất hung mãnh, nhưng Lệ Truyền Anh xem ra, đó cũng là một sự hung mãnh nằm cao trên mây.
Mái tóc của Minh Nguyên là kiểu dáng đầu đinh, rất sạch sẽ thoải mái - -
Mỗi lần Lệ Truyền Anh nhìn thấy Minh Nguyên, trong lòng sẽ hiện ra một từ - - Ham muốn.
Đại khái do trẻ tuổi.
Lệ Truyền Anh lại cúi đầu nhìn vào cổ tay của bản thân, rất nhỏ, nhìn thôi cũng biết được là mạng cực khổ chạy nhảy khắp nơi, chính là mạng cực khổ suốt ngày làm việc mà vẫn không biết bản thân đang làm về điều gì.
Tuy rằng tuổi tác của Lệ Truyền Anh, trong những người cùng lứa tuổi, được xem như tương đối có thành công rồi đó.
Nhưng mà lần đầu tiên, cô ta đối với người trẻ tuổi nhỏ hơn cô ta ba tuổi này, đã có một cảm giác ngưỡng mộ.
Không sai, chính là ngưỡng mộ.
Minh Nguyên gọi xong món, gọi nhân viên phục vụ qua đây, nhìn thấy Lệ Truyền Anh đang cúi đầu nhìn vào cổ tay của bản thân, anh ta hỏi, “Em đang nhìn gì?”
Lệ Truyền Anh nhanh chóng thu lại ánh mắt của bản thân, “Không có xem gì! Vì sao anh mượn tiền cho em, còn không muốn cho em biết?”
“Không có gì, nhìn thấy em muốn ở loại nhà đó - -Đau lòng thôi.” Minh Nguyên hờ hửng nói.
Giống như có gì đó chạm một cái vào trái tim của Lệ Truyền Anh vậy.
Chưa từng có ai nói với cô ta những lời nói này, Đường Tiềm không có, Văn Điện Thanh cũng không có.
Họ đều nghĩ cô ta là người phụ nữ mạnh mẽ, không có gì không làm được.
Trái lại là chàng trai trẻ hơn cô ta ba tuổi!
“Không biết em thích ăn gì, nhưng mà anh đoán em thích ăn thịt, cho nên, gọi cho em một phần bò sốt tiêu đen, ước tính em thích ăn sống, cho nên, đã gọi cho em bảy phần chín đó!” Minh Nguyên lại hờ hửng nói.
Lệ Truyền Anh nhìn vào Minh Nguyên mấy cái, đây là có mấy ý nghĩa đây?
Cô ta thích ăn thịt!!!!
“Em lần trước - -” Cô ta muốn nói những lời nói mà cô ta lần trước nói trong căn nhà nhỏ đó, vì sao Minh Nguyên không để trong lòng, cô ta đã nói rồi, những lời đó sau này đừng nên nói nữa.
Nhưng mà, anh ta không nghe, hôm nay lại mặt không đỏ tim không đập nói ra.
Khi đó ở trên giường, cô ta thực sự muốn ăn tươi nuốt sống anh ta.
Cô ta thực sự cũng thích ăn thịt bò.
Cho nên, Minh Nguyên cứ như vậy chọc ghẹo cô ta.
Chọc ghẹo cô ta không thể nói lên lời nào, chỉ có thể trợn mắt lên nhìn.
Mỗi lần gặp được Minh Nguyên, cũng có một cảm giác bất lực như tú tài gặp được quân binh.
Bắt đầu ăn cơm, khi Lệ Truyền Anh ăn cơm, vẫn hơi nhỏ nhã đó, nói tóm lại, cả con người vừa tức vừa giận, một câu cũng không nói ra.
“Trước đây em không phải nói rất hay sao? Lần này vì sao không nói vậy?” Tay của Minh Nguyên đang cầm cây nĩa, và hỏi.
“Bị anh chọc giận rồi.” Lệ Truyền Anh tức giận nói.
“Ồ? Vậy có thể là một vật trị một vật trên thế gian rồi đó.” Minh Nguyên nói.
“Anh - -” Lệ Truyền Anh lại trợn mắt lên, vẫn là không nói được lời nào.
“Khả năng của anh ta như thế nào?” Minh Nguyên lại hỏi.
“Ai đó?”
“Sư huynh của em đó, chính là người thường xuyên ở chung với em đó.” Minh Nguyên nói, anh ta từ chối thừa nhận Đường Tiềm là bạn trai của Lệ Truyền Anh.
“Khả năng gì của anh ta?” Lệ Truyền Anh biết Minh Nguyên chỉ là “Đường Tiềm”, và hỏi.
“Khả năng tình dục đó, hai người không phải sống chung rồi sao?” Minh Nguyên hỏi.
Lệ Truyền Anh một lần nữa bị lời nói của Minh Nguyên làm tức giận, “Không biết!”
“Không biết hay là không trả lời?” Minh Nguyên hỏi.
“Minh Nguyên, nếu như anh tiếp tục hỏi vấn đề này nữa, em sẽ quay về đó.” Lệ Truyền Anh nói.
“Vậy ăn cơm đi.” Minh Nguyên nói.
Buổi cơm này ăn cũng tương đối hài hoà, Minh Nguyên luôn ngẩng đầu lên, nhìn cách ăn của Lệ Truyền Anh.
Cô ta giống như có tâm sự, ăn rất chậm.
“Anh phải đi rồi.” Minh Nguyên nói.
Lệ Truyền Anh buông xuống muỗng nĩa, “Khi nào?”
“Sẽ nhanh thôi, có thể là ngày mai, có thể là chiều mai.”
Rất lâu sau, Lệ Truyền Anh “Ờ” Một tiếng.
Lần đầu tiên, cô ta cảm thấy phải rời xa bàn tay đẹp và cổ tay chứa đầy hơi sắc của nam tính rồi, có chút không nở.
“Nhìn xem, cho anh không để trong lòng nè, quả nhiên cho cảnh sát kéo xe đi rồi đó?” Lệ Truyền Anh lấy điện thoại ra, muốn gọi điện thoại cho đội giao thông.
“Kéo đi rồi, thì thôi đành chịu, cùng nhau đi tãn bộ, không tốt sao? Anh quay về Venezuela, thì không ai tãn bộ cùng anh rồi đó, cùng nhau đi thôi!” Nói xong, thì Minh Nguyên tự tin bước đi.
Trong lòng của Lệ Truyền Anh vô vùng nôn nóng, “Anh là đại thiếu gia của Minh gia, có tiền có thời gian, muốn người không nhàn nhã như tôi tãn bộ cùng anh, sao anh nỡ làm như vậy chứ?”
“Không muốn sao? Không muốn em có thể quay về!” Minh Nguyên nói.
Lệ Truyền Anh không còn cách, chỉ có thể bước theo Minh Nguyên.
Ăn no bụng, cùng nhau tãn bộ cũng tốt đó.
Hai người không ngờ lại bước gần đến con phố nhộn nhịp, rất nhiều giang hang bán đồ, giống như là một chợ đêm.
Lệ Truyền Anh cũng phấn khởi, đôi mắt nhìn qua nhìn lại, cũng không nhìn thấy hết.
Đứng trước một gian hàng, cô ta lấy lên một kẹp tóc, cài lên đầu, lại nhìn vào trong gương.
“Cũng đẹp đó.” Cô ta lẩm bẩm.
Tiếp theo lại lấy đồ kẹp tóc xuống.
“Thấy đẹp sao không mua?” Minh Nguyên hỏi cô ta.
“Em cũng hơn ba mươi tuổi rồi, sớm đã không còn là tiểu cô nương nữa, còn cài lên kẹp tóc này giả vờ còn non sao?” Lệ Truyền Anh vừa đi vừa nói.
Đã đi ngang qua giang hàng bán kẹp tóc đó.
Bước đến giang hang khác có một kẹp tóc si vàng, đeo lên đó có những viên kim cương giả nhấp nháy rất là đẹp.
Minh Nguyên bước qua đó, lại quay đầu nhìn sang giang hàng đó.
“Thấy đẹp sao không mua vậy?” Minh Nguyên hỏi cô ta.