Lệ Truyền Anh ở trong viện không có việc gì thường xuyên nghĩ rất nhiều việc.
Cô cảm thấy, cô không lý trí đi một chuyến Venezuela, giống như Đại Ngọc Nhi dùng thời gian một đêm khuyên hàng Hồng Thừa Trù, lại cũng không thể giống như đạt được sủng ái trước mặt hoàng thái cực.
Sau lưng nghi kỵ, không tin tưởng sự trong sạch của cô ấy nữa, nhưng cô ấy rốt cuộc vẫn là người có tác dụng.
Từ lúc này vợ chồng tôn trọng nhau, tương kính như tân, trước mặt cao cao ở phía trên, khổ sở ở sau lưng, đại khái chỉ có bản thân người đó biết.
Ngoài người trong cuộc, chân tướng của sự việc người khác đều không biết.
Cô cũng giải thích không rõ được.
Hơn nữa huống hồ, chính như Đường Tiềm đã từng nói, cô và Minh Nguyên căn bản cũng không trong sạch, loại sự việc này, làm một lần với làm một trăm lần là giống nhau.
Phụ nữ ngốc trong thiên hạ rất nhiều, Lệ Truyền Anh là ngốc nghếch nhất.
Đại khái thật như Minh Nguyên nói, cô chính là một kẻ ngốc trong cuộc sống hàng ngày.
Đường Tiềm đến rồi, anh mang cho Lệ Truyền Anh cháo trắng, còn có một ít rau góp, trứng gà.
“ Xin lỗi, Truyền Anh” Đường Tiềm nói “ Quên mất em là phụ nữ, khiến em dốc sức nhiều thế, là anh làm không tốt.”
“ Không sao, cũng là dự án của bản thân em mà!”
Đường Tiềm cười một chút, bắt đầu bón cháo cho Lệ Truyền Anh uống.
Cháo trắng dừ nhiễn ăn rất ngon, có một chút cháo trắng dính trên mép Lệ Truyền Anh.
Đường Tiềm nhìn thấy Lệ Truyền Anh bộ dạng ngốc nghếch, nói một câu “ Dính trên mép em rồi!”
“ Chỗ nào?” Mắt của Lệ Truyền Anh trợn lớn, nhìn trằm trằm Đinh Tiềm, rất nghiêm túc hỏi.
Có một chút tính cách trẻ con.
“ Ở đây.” Đường Tiềm chỉ vị trí tương ứng trên mép mình.
Ánh mắt Lệ Truyền Anh nhìn liếc xuống nhưng vẫn không nhìn thấy ở chỗ nào, trong lờ mờ chỉ nhìn thấy cái mũi rất cong của mình.
Đường Tiềm cười cười, anh rất thích Lệ Truyền Anh không có tâm cơ như thế này, giống như một tiểu ngốc nghếch.
Nhưng anh cũng rất thích Lệ Truyền Anh chuyên chú trong phòng thí nghiệm, tương đối thu hút người khác.
Anh đặt bát trên tay xuống, dựa đến bên cạnh Lệ Truyền Anh, dùng miệng niếm miếng cháo trắng bị dính đó.
Mặt Lệ Truyền Anh liền đỏ, tay sờ khóe miệng của mình.
“ Anh không chê bẩn sao?” Cô hỏi.
“ Của em-thực không bẩn” Đường Tiềm nói.
Lệ Truyền Anh cảm tháy, bây giờ giữa hai người có chút nói chuyện có ý nghĩa của mình rồi.
Có chút cảm giác bạn trai bạn gái.
Lẽ nào bởi vì một trận ốm, Đường Tiềm đã quên mất việc của cô và Minh Nguyên sao?
Người Lệ Truyền Anh dựa về phía trước, ôm lấy Đường Tiềm, trên người Đường Tiềm có sự ấm áp mà lúc bình thường cô không thấy được.
Hơi thở trầm ổn thành thục.
Cô rất thích.
“ Xin lỗi, thời gian trước là em không tốt, hãy coi như chúng ta đang cọ sát được không?” Lệ Truyền Anh nói bên tai Đường Tiềm.
“ Được”
Ai cũng không nhắc lại việc Lệ Truyền Anh đi Venezuela.
Sau này, tâm trạng Lệ Truyền Anh dần tốt hơn, bởi vì Đường Tiềm mỗi ngày đều đến thăm cô.
Cô cảm thấy bản thân mình và Đường Tiềm, có chút giống Bạch Lưu Tô và Phạm Liễu Nguyên, nghiêng một tòa thành, thành tựu của hai người.
Bởi vì cô làm dự án này, ốm một trận, cho nên nhìn thấy điểm tốt của Đường Tiềm.
Thế gian không có thập toàn thập mỹ.
Đường Tiềm, rất tốt.
Lệ Truyền Anh ở trong bênh viện, với Lệ Truyền Anh trong sở nghiên cứu rất khác nhau.
Một con người có rất nhiều mặt, Đường Tiềm ở trong bệnh viện nhìn thấy một mặt rất mềm mại rất mềm mại của Lịch Truyền Anh.
Anh là một người đàn ông truyền thống, thông thường đều rất thích người phụ nữ như thế.
Lúc Lệ Truyền Anh xuất viện, là Kim Manh đến cùng cô.
Kim Manh vừa hay tan ca trực đêm, làm thủ tục chuyển viện cho Lệ Truyền Anh.
Hai người ngồi ghế đằng sau trên xe của Đường Tiềm, Kim Manh đột nhiên “ ai ya” một tiếng.
“ Sao vậy?” Lệ Truyền Anh hỏi “ giật mình ”.
“ Túi du lịch của cậu, tôi quên lấy rồi!” Kim Manh nói “ Tôi lên lấy.”
Nói rồi, Kim Manh giống như chim én nhỏ chạy lên gác, đi lấy túi du lịch của Lệ Truyền Anh, quần áo gì đó, đều ở trong túi.
Lúc nhìn thấy túi du lịch nói một câu “ Vẫn may, cậu vẫn ở đây, cậu nếu như mất rồi, không tha cho cậu!”
Dường như túi du lịch là một người.
Đương Tiềm từ trong gương chiếu hậu nhìn thấy bóng dáng của Kim Mông nói một câu “ hấp tấp!”
“ Cũng không trách cô ấy, em không phải cũng quên sao?” Lệ Truyền Anh nói.
“ em thì khác, em là bệnh nhân.”
“ Vậy thừa ra một người cầm đầu chính là anh sao?” Lệ Truyền Anh cười cười nhìn Đường Tiềm ở trong gương nói chuyện.
“ Còn không phải nhìn thấy em, cái gì cũng quên rồi sao?” Đường Tiềm cũng cười.
Mặt Lệ Truyền Anh chuyển hướng ra phía ngoài cửa sổ, cười lên, vốn dĩ là veengr lên nhưng dần dần cười lên, ý cười dạt dào, lộ ra răng tiểu bối.
Kim Manh đi xuống, sau khi gõ cửa chuẩn bị thùng để Đường Tiềm mở cửa.
Lệ Truyền Anh về nhà rồi.
Sở trưởng cho cô nghỉ phép mấy ngày, để cô dưỡng bênh khỏi hẳn mới đi làm.
Một ngày này, cô xõa tóc dài, mặc áo ngủ lông xù của mình, đang đùa con chim nhỏ.
Đây là con chim nhỏ là Đường Tiềm tặng cho cô, tránh lúc cô bị ốm liền buồn bực không vui.
“ Anh vẫn là người rất có nhã hứng cuộc sống” Lệ Truyền Anh cười nói.
Lệ Truyền Anh cảm thấy, Đường Tiềm gần đây dừng như những lời nói tình cảm cũng tăng cấp rồi, trước đây loại lời này anh căn bản không nói.
Có thể anh cũng không phải là thuộc loại người biết nói lời tình cảm.
Anh đột nhiên thay đổi, Lệ Truyền Anh cảm thấy là vì bản thân cô.
Kẻ ngốc trong cuộ sống Lệ Truyền Anh có nguyên nhân là: Từ nhỏ gia đình hạnh phúc.
Cha mẹ đều là mối tình đầu, bạn đại học, lần đầu tiên yêu đương, căn bản không có tâm cơ gì, sau khi có Lệ Truyền Anh, mặc dù đối với cô rất nghiêm khắc, nhưng trong cuộc sống cô vẫn là viên ngọc quý trên tay cha mẹ.
Cho nên, trong quan niệm của Lệ Truyền Anh, đàn ông đều giống như cha vậy, cô chưa từng nghĩ qua cần có tâm cơ, cô cũng cho rằng đàn ông đều sẽ không lừa cô.
Cho nên, ở phương diện này, Lệ Truyền Anh có chút nho nhã.
Nho nhã tin tưởng Văn Điện Thanh sẽ không thay lòng, nhưng vẫn là thay lòng đổi dạ.
Nho nhã cho rằng:
Cô đang nằm nghỉ ngơi trên giường của mình, tay lắm một món dồ chơi rát lớn.
Bởi vì bị ốm, gầy rồi, vì thế đôi mắt rất to, khí thế đã từng có của Lệ phó sở trưởng bây giờ ở chỗ Lệ Truyền Anh đây đều không có rồi.
Chỉ còn thừa lại Lệ Truyền Anh cô gái nhỏ.
Lúc này, cô nửa nằm trên giường, ánh mắt nhìn..nói, “ Kỳ thực Đường Tiềm đối với tao vẫn là rất tốt, mày nói phải không? Xô xát mới có thể qua cả đời, câu chuyện cổ tích không dài lâu! Tao rất thích anh ấy, anh ấy trầm ổn, chi tiết tỉ mỉ, thành thục.
Cửa vang lên tiếng gõ cửa.
Lệ Truyền Anh không chú ý.
Sau một lúc, có người đẩy cửa phòng cô.
Vậy mà lại là Minh Nguyên.
Kỳ thực không tới mấy ngày, Minh Nguyên đã cảm thấy lâu lắm rồi không gặp Lệ Truyền Anh.
Lệ Truyền Anh vẫn đang xoa đầu búp bê, nói một câu “ Cậu đến rồi?”
“ Đúng vậy, nghe nói cô bị bệnh, đến thăm cô.”
“ Trong tay cậu cầm cái gì” Lệ Truyền Anh hỏi “ Bưởi phía TâyNam phi?”
“ Ánh mắt cậu không tồi đi, thích không?”
“ ừm, rất thích” Lệ Truyền Anh ôm lấy đồ chơi, ôm trong lòng” tôi bảo mẹ tôi bóc cho tôi ăn, tôi cả người đều không có sức.
Minh Nguyên cười nói “ Hôm nay tôi mới tính là biết đứa trẻ có mẹ như thế nào?”
“Cậu không có mẹ?” Lệ Truyền Anh hỏi ngược lại.
Tay Minh Nguyên dừng một chút, không trả lời.
Lệ Truyền Anh cảm thấy cô dường như gợi lên tâm tình gì đó của Minh Nguyên.
Bởi vì cô vẫn luôn cúi đầu bóc bưởi Tây.
Lúc Minh Nguyên ngẩng đầu lên, nhìn thấy trên đầu Lệ Truyền Anh mang cái kẹp tóc anh tặng cô.
“ Đeo lên rồi sao?” Minh Nguyên hỏi, “ Rất đẹp, lóng lánh rực rỡ, giống một tiểu công chúa!”
Vẫn luôn đeo, Lệ Truyền Anh quên mất trên đầu mình còn có thứ này, cô lấy xuống trả cho Minh Nguyên, “ Cảm ơn cậu, mặc dù là đồ mấy chục vạn tệ, cậu không đêt trong mắt, nhưng đối với tôi mà nói, vẫn là rất quý. Tôi chỉ ở nhà đeo một chút, mang về chắc không có tổn thất gì, còn có quần áo cậu tặng tôi, tôi đã giặt sạch rồi, chư là phẳng, sợ là hỏng, cậu đều mang về đi.
Lệ Truyền Anh nói.
Minh Nguyên vẫn luôn cúi đầu bóc bưởi Tây, “ Thứ đồ cô không cần, thì vứt đi, vứt vào thùng rác hoặc là tặng người khác, tùy cô!”
“ Đồ đạc rất đắt!”
“Cô cũng nói rồi, đối với tôi mà nói, căn bản không tính gì!” Minh Nguyên lại đưa cho Lệ Truyền Anh một múi bưởi.
Anh ngồi trên ghế cạnh giường Lệ Truyền Anh.
Trầm mặc hồi lâu, ai cũng không nói chuyện, Lệ Truyền Anh cảm thấy trái tim của mình vẫn luôn đang giật giật.
“ Cô đã bao giờ thử nghiệm qua sự cô độc chưa?” Minh Nguyên hỏi Lệ Truyền Anh.
“ Có lúc sẽ có, thường thường rất cô đơn.”
“ Cô đó không gọi là cô độc, nhều nhất gọi là một người cô đơn, cô độc chính là cô một người gọi trời trời không thấu, gọi đất đất chẳng nghe, bốn phía không có người, trong lòng ấm ức đến đòi mạng! Cô từ nhỏ hạnh phúc, đại khái không hiểu được loại cảm giác này.” Minh Nguyên nói.
“ Tôi cho rằng cậu nói không phải cậu!”
“ Đây trùng hợp là tôi của trước kia! ở trong nhà đi vòng, không có chỗ dựa, cố ngóc đầu ra, tỏ tình với người con gái mình thích, bị cô ấy từ chối một cách không chút lưu tình! Loại cảm giác này, tôi gọi là cô độc.”
“ Cô gái tôi thích” Mấy chữ này khiến Lệ Truyền Anh trở tay không kịp.
Mặc dù trước đây hành vi của Minh Nguyên, cũng đều chỉ về một chữ “ Thích”, nhưng Lệ Truyền Anh cho rằng, anh là người trẻ tuổi, ầm ĩ,qua một hồi liền tốt thôi, dù sao bọn họ vừa mới xảy ra cũng thực không phải quang minh lỗi lạc, là tình một đêm, sau này làm bạn bè cũng là Minh Nguyên tự mình nói.
Lệ Truyền Anh coi là thật.
Đối với Minh Nguyên, cô rất mê hoặc.
Quan trọng nhất là trên người Minh Nguyên Lệ Truyền Anh không tìm thấy chỗ bản thân mình thích.
Trừ Hà Nhĩ Mông.
Nhưng tình yêu không thể xây dựng trên Hà Nhĩ Mông, nên xây dựng trên sở thích chung của hai người, trên tiếng lòng chung.
Lệ Truyền Anh xoa xoa lòng bàn tay “ Tôi có bạn trai rồi!”
“ Tôi quen biết cô trước”
“ Vậy trước đó tôi quen biết mấy vạn người cơ, có phải là tôi cũng phải ưu tiên cân nhắc bọn họ sao?” Lệ Truyền Anh phản bác.
“ Tôi với cô từng làm qua”
Lệ Truyền Anh nghẹn lời mặt lại đỏ. “ ở Mỹ, trên toàn thế giới này, làm qua cái gì đều không thể đại diện, chỉ là nhất thời đói khát!”
Minh Nguyên vừa nghe lời này, lên giường Lệ Truyền Anh, hôn trụ môi Lệ Truyền Anh.
Lệ Truyền Anh cảm thấy rất đau, cậu dường như đang cắn cô.
Lệ Truyền Anh không dám lên tiếng, sợ cha mẹ ở bên ngoài nghe thấy.
Vốn dĩ vừa bệnh nặng, thân thể vẫn rất xuy yếu, lúc Minh Nguyên cắn môi cô, một nỗi đau đớn khổ sở.
Lệ Truyền Anh nhắm chặt mắt, miệng cũng không phát ra tiếng, mặt đau đến co giút lại.
Cậu hận cô nhiều thế nào mà muốn giày vò cô như thế?
Tay của cậu giữ ngược tay của Lệ Truyền Anh trên ga giường, Lệ Truyền Anh cựa quậy không nổi.
Sau rất lâu rất lâu, Lệ Truyền Anh cảm thấy bản thân muốn tắc thở, Minh Nguyên mới từ trên người cô đứng dậy.
Miệng của Lệ Truyền Anh toàn bộ đều là máu, là máu của bản thân cô.