“Mẹ!” Nhìn thấy bóng dáng mẫu thân mình thích, Hạ Hầu Cảnh Kỳ vui vẻ hướng
phía trước phóng tới, ở khoảng cách mấy bước xa khinh thân nhảy một cái, mắt thấy tiểu bóng dáng sẽ đầu nhập vào lồng ngực ấm áp kia.
“Mau tránh ra.” Hạ Hầu Cảnh Kỳ bị ôm lấy, đồng thời, một cánh tay không khách khí chút nào túm cổ áo hắn hướng bên cạnh ném.
“Cảnh Kỳ!” Lam Như Nhật dẫn theo lo lắng, nghĩ tiến lên tra xét, lại bị Hạ
Hầu Tà Nguyệt kiềm chế vào trong ngực; mà bị ném ra ngoài Hạ Hầu Cảnh Kỳ tại một cái lật người sau đó bình yên vô sự chạm đất, chỉ là khuông mặt nhỏ nhắn tuấn dật giống cha hắn có điểm bất mãn.
“Buông mẹ ra!” Hạ Hầu Cảnh Kỳ kêu lên, không biết lần thứ mấy thất bại mà tức giận.
Hạ Hầu Tà Nguyệt làm sao có thể buông tay. Đã không biết bao nhiêu lần hối hận vì sinh ra tiểu quỷ này, gì cũng sẽ không lại chỉ thích cùng hắn
giành nữ nhân.
“Tà Nguyệt.” Lam Như Nhật nhẹ kêu lên, có chút không đành nhìn sang Hạ Hầu Cảnh Kỳ.
“Ta quan tọng hay nhi tử quan trọng?” Hạ Hầu Tà Nguyệt bất mãn khơi mào cằm nàng, có chút nhíu mày.
“Bởi vì con của chàng, cho nên quan trọng.” Lam Như Nhật liên miên bất tận
đáp án, cà nhắn đi tới hôn lên môi hắn, mang theo nụ cười trả lời.
Hạ Hầu Tà Nguyệt không cam lòng buông tay, Lam Như Nhật ôm lấy Hạ Hầu Cảnh Kỳ đang giận dỗi. “ Cảnh Kỳ càng ngày càng lợi hại, mẹ mới vừa còn
tưởng rằng con sẽ bị thương đấy.”
“Cảnh Kỳ về sau phải bảo vệ mẹ, mới sẽ không như vậy liền bị thương.” Mỗi lần được mẹ yêu nhất tán
dương, Hạ Hầu Cảnh Kỳ cả người vui vẻ.
“Mẹ ngươi còn có ta, còn chưa tới phiên tiểu quỷ ngươi.”
“Về sau con sẽ so với cha còn lợi hại hơn, mới sẽ không thua ngươi lão đầu.”
Vừa mới bình thưỡng, cãi vã lần nữa lại bắt đầu.
“Không đi giảng hòa sao?” Cho dù thành hôn, Mộ Tri Hinh như cũ không thay đổi
thói quen xem sách, mà, giờ khắc này nàng đóng lại quyển sách quay đầu
hướng Lam Như Nhật hỏi.
“Chỉ là phụ tử đang lúc trao đổi, không
quan trọng. “ Ngày ngày cũng sẽ trình diễn một lần cãi vã, nàng thấy
nhưng cũng không thể trách.
“Cảnh Kỳ quả nhiên là đứa bé của Hạ
Hầu Tà Nguyệt, thật giống hắn.” Tham muốn giữ lấy siêu cường, đặc biệt
thời điểm đối tượng là Lam Lam.
“Rất đẹp có đúng hay không?” Lam Như Nhật vui vẻ nói, ý nghĩ hoàn toàn khác với Mộ Tri Hinh.
Mộ Tri Hinh khẽ mỉm cười. Cũng tốt, đây mới là cá tính của Lam Lam.
“Bọn họ đang gọi ta, ta xuống trước đây.”
“Không sao, ngươi đi trước đi.” Đưa mắt nhìn Lam Như Nhật rời đi, Mộ Tri Hinh
lần nữa nhìn lên bộ sách trong tay, hết thảy vẫn là bỉnh thản như vậy.
Từ theo làn gió đưa tới tiếng cãi vã………
Hết trọn bộ