Ravished

Chương 2: Chương 2




“Lạy Chúa, người phụ nữ này lúc nào cũng thử thách lòng kiên nhẫn của người ta.” Harriet đứng lên và đi vội tới bên Bà Stone. Cô quỳ xuống bên cạnh bà quản gia đang nằm lăn quay. “Bà ấy thường giữ lọ giấm thơm ở đâu đó trong người. A, đây rồi.”

Harriet rút từ trong cái túi to đùng trên chiếc váy xám của Bà Stone một cái lọ tí hon. Cô ngừng lại để nhìn lên Gideon trước khi đưa cái lọ vào dưới mũi bà ta. “Có lẽ tốt nhất ngài không nên đứng lù lù trên đầu bà ấy khi bà ấy tỉnh lại. Hình như vừa nhìn thấy ngài thôi cũng đã làm bà ấy bất tỉnh.”

Gideon dữ tợn nhìn xuống bà quản gia. “Rõ ràng cô đúng. Tôi nên rời đi, Cô Pomeroy. Nhưng trước khi tôi đi, tôi sẽ nhắc lại điều tôi đang nói khi chúng ta bị chen ngang. Cô không được đến gần những cái hang trên vách đá cho đến khi tôi đã giải quyết xong vấn đề với những tên trộm này. Thế đã rõ chưa?”

“Quá rõ,” Harriet hấp tấp, “nhưng không phải một mệnh lệnh thiết thực. Tôi phải đi theo ngài vào những cái hang để chỉ cho ngài thấy cái hang được sử dụng riêng cho việc trữ của bất lương. Ngài sẽ khó mà tự mình tìm được nó. Thật đấy, ngài có thể lang thang trong đó một mình suốt nhiều năm để tìm kiếm cái hang đó. Tôi cũng chỉ mới tự mình tìm thấy cái hang đó gần đây thôi.”

“Cô Pomeroy-”

Cô thấy sự quả quyết trong đôi mắt màu hung của anh và cố thử nụ cười lôi cuốn nhất của mình để cố gắng đánh bại nó. Cô tự nhắc mình rằng cô đã từng biết cách ứng phó với cha cô. Cô nhận ra đã lâu rồi cô mới bị buộc phải đối phó với một người đàn ông trong căn nhà này. Đàn ông có thể trở thành những kẻ rất cứng đầu, cô nghĩ. Và người đàn ông này có vẻ đã quyết định thiên về khuynh hướng đó hơn cả.

“Hãy biết điều, thưa ngài.” Harriet nói, cố tình làm cho giọng cô êm ái. “Đi loanh quanh trên bờ biển vào ban ngày cực kỳ an toàn. Những tên trộm chỉ đến và đi vào đêm khuya thôi và chỉ một hoặc hai lần một tháng. Do thủy triều, ngài thấy đó. Chẳng có tí rủi ro nào trong việc tôi chỉ cho ngài cái hang đó vào ngày mai.”

“Cô có thể vẽ một bản đồ cho tôi,” Gideon lạnh nhạt đốp lại.

Người đàn ông này đang bắt đầu làm Harriet bực mình. Có phải anh thật sự tin cô sẽ giao một thứ quan trọng đến mức này cho anh không? Cô thắc mắc. Những bảo vật hóa thạch của cô đang gặp nguy hiểm mà.

“Tôi e là mặc dù tôi có thể vẽ rất tốt, tôi lại hoàn toàn chẳng có khái niệm về phương hướng,” cô nói liến thoắng. “Nào, giờ thì đây là kế hoạch của tôi. Tôi sẽ cứ đi tản bộ như thường lệ dọc theo bờ biển vào ngày mai. Ngài có thể thu xếp để đi bộ ra đó cùng lúc, ngài có thể đúng không?”

“Đó không phải vấn đề quan trọng ở đây.”

“Chúng ta sẽ làm như là tình cờ gặp nhau để bất cứ ai thấy chúng ta cũng sẽ tin đó là một sự trùng hợp. Tôi sẽ chỉ cho ngài lối vào trên vách đá dẫn tới cái hang mà những tên trộm đang dùng. Rồi chúng ta có thể bàn xem cách nào tốt nhất để bẫy bọn chúng. Giờ, nếu ngài thứ lỗi cho tôi, tôi thật sự phải lo liệu cho Bà Stone đây.”

“Chết tiệt thật.” Hai hàng lông mày đen của Gideon nhíu lại trong một cái quắc mắt dữ tợn. “Có lẽ cô đã quen sai phái người khác, nhưng cô biết điều thì đừng có nuôi cái suy nghĩ sẽ ra lệnh cho tôi.”

Bà Stone rên rỉ cứu nguy ngay lúc đó. “Ôôi. Ôi, trời ơi. Tôi thấy chóng mặt quá.” Hai hàng lông mi bà ta chớp chớp theo một kiểu ngớ ngẩn.

Harriet đưa cái lọ giấm vào dưới mũi bà ta và xua ngài tử tước ra khỏi cửa. “Xin hãy đi đi, thưa ngài,” cô nói ra sau vai. “Tôi yêu cầu ngài đấy. Bà Stone chắc chắn sẽ lên cơn cuồng loạn nếu ngài vẫn còn ở đây lúc bà ấy mở mắt ra. Tôi sẽ gặp ngài vào sáng ngày mai khoảng mười giờ trên bãi biển. Đó là cách duy nhất ngài sẽ khám phá ra cái hang cần tìm. Ngài phải tin tôi đi.”

Gideon lưỡng lự, rõ ràng bực bội vì thấy mình bị buộc phải thừa nhận cái điều hiển nhiên. Anh nheo mắt lại, gần che hết nửa đôi mắt màu hung. “Được rồi. Mười giờ sáng mai trên bãi biển. Nhưng đó sẽ là dấu chấm hết cho sự dính líu của cô trong chuyện này, Cô Pomeroy. Tôi nói đã rõ ràng chưa?”

“Rất rõ, thưa ngài.”

Cái liếc mắt đánh giá của anh đầy ngờ vực. Có lẽ anh không hoàn toàn bị nụ cười trấn an của cô thuyết phục, Harriet nghĩ. Anh đi ngang qua cô ra khỏi phòng làm việc và bước vào sảnh lớn.

“Chúc một ngày tốt lành, Cô Pomeroy.” Anh ấn mạnh cái mũ lên đầu.

“Chúc một ngày tốt lành, thưa ngài,” cô gọi với theo anh. “Và cám ơn ngài vì đã nhanh chóng đến để hồi âm cho lá thư của tôi. Tôi thật sự đánh giá cao sự giúp đỡ của ngài trong chuyện này. Tôi nghĩ ngài sẽ tiến hành rất hiệu quả.”

“Tôi phấn khởi vì cô thấy tôi là một ứng cử viên thích hợp cho cái vị trí mà cô rõ ràng muốn bổ nhiệm đó,” anh càu nhàu. “Chúng ta sẽ xem xem cô đánh giá cao đến mức nào khi tôi đã hoàn thành nhiệm vụ của mình và sẵn sàng nhận tiền công.”

Harriet nhăn mặt vì câu mỉa mai ớn lạnh đó. Cô quan sát anh đi qua cánh cửa đang mở và bước vào ánh nắng tháng Ba. Anh không hề ngoái lại nhìn cô một lần nào.

Harriet thoáng thấy một con ngựa nòi khổng lồ đang kiên nhẫn đứng đợi bên ngoài. Con ngựa thật sự là một con vật to lớn, không khác mấy với chủ nhân nó, với bàn chân to, những cơ bắp khỏe mạnh, và một cái mũi cong ngoan cố. Chẳng có chút gì tao nhã hay thanh lịch về nó hết. Nó trông đủ to và đủ khỏe để đèo một hiệp sĩ mặc đầy đủ áo giáp đi xung trận.

Harriet lắng nghe ngài tử tước cưỡi ngựa dọc theo vách đá. Trong một hồi lâu cô cứ quỳ gối bên bà quản gia đang bất tỉnh. Hành lang của ngôi nhà dường như đã rộng rãi thoải mái trở lại. Lúc nãy trong một thoáng, với St. Justin đứng trong hành lang, nó có vẻ thật sự tù túng.

Harriet giật mình nhận ra rằng gương mặt sẹo hoang dã của St. Justin đã khắc sâu vào trí óc cô. Cô chưa bao giờ gặp một người đàn ông nào như anh.

Anh to lớn không thể tin được. Như con ngựa của anh, anh cao và tạng người vững chắc, với đôi vai rộng và hai đùi cơ bắp nhưng thon gọn. Hai bàn tay anh thật to lớn cũng như hai bàn chân anh vậy. Harriet thắc mắc không biết người làm găng tay và giày cho St. Justin có tính khoản bù đắp cho những chất liệu thêm vào mỗi bộ găng tay hay đôi giày của anh.

Mọi thứ về St. Justin, anh như trạc ba mươi lăm tuổi, đều cứng rắn và mạnh mẽ và dữ tợn.

Khuôn mặt anh khiến Harriet nhớ về con sư tử dũng mãnh mà cô đã từng thấy ở gánh xiếc của Ông Petersham ba năm trước. Thậm chí đôi mắt anh cũng gợi lại đôi mắt của con thú hoang dã. Chúng là đôi mắt đẹp tuyệt vời, Harriet nghĩ, chúng có màu vàng hung và chứa đầy kiến thức rất lôi cuốn và sự thông minh điềm đạm.

Mái tóc đen như than của St. Justin, hai gò má rộng, cái mũi bạnh, và cái cằm mạnh mẽ góp phần tạo nên khuôn mặt trông như sư tử. Vết thẹo chỉ càng khiến ta có cảm giác về một con thú săn mồi, một con thú không xa lạ gì với vũ lực.

Harriet tự hỏi St. Justin đã lãnh vết thẹo vạch một đường dài qua cằm anh trông thật dữ tợn đó như thế nào và ở đâu. Nó có vẻ kỳ lạ. Vết thương kinh khủng đó hẳn đã xảy ra từ nhiều năm trước. Anh thật may mắn vì nó đã không cướp đi con mắt của anh.

Bà Stone cựa quậy lần nữa và rên rỉ. Harriet buộc mình phải chú ý vào công việc cần kíp ngay trước mắt. Cô vẫy cái lọ nhỏ dưỡi mũi bà ta. “Bà có nghe thấy tôi không, Bà Stone?”

“Gì cơ? Có. Có, tôi có thể nghe thấy cô.” Bà Stone mở mắt và ngây người nhìn lên Harriet. Bà ta cau mày bối rối. “Chuyện gì đã xảy ra? Ôi, Lạy Chúa. Giờ tôi nhớ ra rồi. Hắn đã ở đây, có phải không? Đó không phải cơn ác mộng. Con Quái Vật đã ở đây. Bằng xương bằng thịt.”

“Bình tĩnh lại đi, Bà Stone. Ngài ấy đã lui gót rồi.”

Đôi mắt Bà Stone càng mở to kinh hãi thêm. Bà ta chụp lấy cánh tay Harriet, những ngón tay xương xẩu bó chặt như một gọng kiềm quanh cổ tay cô. “Cô có được an toàn không, Cô Harriet? Có phải kẻ tàn ác bẩn thỉu đó đã chạm vào cô không? Tôi đã thấy hắn hiện ra lù lù phía trên cô như một con rắn khổng lồ gớm guốc.”

Harriet kiềm lại sự bực bội của cô. “Tuyệt đối chẳng có gì đáng phải lo, Bà Stone. Ngài ấy chỉ đặt tay dưới cằm tôi trong một chốc thôi.”

“Thượng Đế hãy bảo vệ chúng con.” Đôi mắt Bà Stone chớp chớp nhắm lại lần nữa.

Vào lúc đó Harriet nghe tiếng gót giày nện lách cách trên bậc thềm nhà và một khắc sau là trên ngưỡng cửa, nó đã được đóng chặt bởi ngài tử tước, giờ được đẩy mở ra bởi Euphemia Pomeroy và cô em gái bị gió làm xộc xệch nhưng trông thật đáng yêu của Harriet, Felicity.

Felicity được mọi người trong vùng Upper Biddleton thừa nhận là một người đẹp lộng lẫy, và có lí do cả. Không những cực kỳ xinh xắn, cô còn có một phong cách thật tự nhiên và duyên dáng thậm chí trong tình cảnh thiếu thốn tài chính mà hai chị em nhà Pomeroy đã phải gánh chịu.

Ngày hôm nay cô gái là một hình ảnh lộng lẫy hớp hồn người trong một bộ váy viền ren màu xanh sọc trắng. Một cái áo choàng lông màu xanh đậm và một cái mũ có gắn lông vũ hoàn tất bộ phục trang. Cô có đôi mắt xanh ngọc trong và mái tóc vàng nhạt thừa hưởng từ mẹ. Kiểu dáng của cái váy còn làm nổi bật lên một vốn quý khác cũng được mẹ cô truyền lại, bộ ngực căng tròn.

Euphemia Pomeroy Ashecombe bước vào hành lang trước, vừa đi vừa tháo găng tay. Bà trở thành góa phụ chỉ trước khi anh bà, Đức Cha Pomeroy, từ trần ít lâu và đã bị đẩy đến bậc thềm của các cháu gái bà sau đó. Bà đã gần năm mươi và cũng đã từng được gọi là một người đẹp. Harriet nghĩ trông bà vẫn còn rất quyến rũ.

Những sợi tóc bạc trong mái tóc một thời đen nhánh của Cô Effie lộ ra khi bà cởi mũ. Đôi mắt bà mang sắc màu ngọc lam đặc trưng của dòng họ Pomeroy, như đôi mắt của Harriet.

Effie hoảng hốt nhìn vào bà quản gia đang nằm trên sàn. “Ôi trời. Không phải nữa chứ.”

Felicity bước vào đại sảnh sau bà cô, đóng cửa lại, và đưa mắt nhìn Bà Stone. “Trời ơi. Một cơn ngất xỉu đột ngột khác. Lần này chuyện gì trên đời lại khiến bà ấy như thế? Em tin là chuyện gì đó thú vị hơn lần vừa rồi. Lần đó em tin bà ta bị đốn ngã chỉ vì cái tin con gái lớn của Phu Nhân Barker đã xoay xở được một thương gia giàu có làm chồng.”

“Chậc, anh ta buôn bán mà,” Cô Effie nhắc cô. “Cháu biết rõ Bà Stone có cách đánh giá rất cầu kì về sự quan trọng của việc giữ vững địa vị thích đáng của ta trong cuộc đời còn gì. Annabelle Barker là hậu duệ của một gia đình danh giá. Bà Stone đã đúng khi cảm thấy cô gái đó có thể kiếm được mối tốt hơn là kết hôn với một thương buôn.”

“Nếu cô hỏi cháu, Annabelle đã làm rất tốt đấy chứ,” Felicity tuyên bố theo kiểu thực dụng đặc trưng của cô. “Chồng cô ấy nuông chiều cô ấy và còn cho cô ấy một khoản tiền trợ cấp không giới hạn nữa. Họ sống trong một ngôi nhà khang trang tại Luân Đôn và có hai cỗ xe ngựa và có Chúa mới biết là bao nhiêu người hầu. Annabelle được lo liệu ổn định đến suốt đời còn gì.”

Harriet cười toe toét khi cô giữ cái lọ dưới mũi Bà Stone lần nữa. “Và thêm vào đó, người ta nghe rằng Annabelle còn yêu vị thương gia của cô ấy điên cuồng. Chị đồng ý với em, Felicity. Cô ấy đã chẳng xoàng chút nào. Nhưng đừng trông mong Cô Effie và Bà Stone của chúng ta thấy được điều đó theo cách nhìn của chúng ta.”

“Sự kết hợp đó sẽ không có hậu quả gì tốt đẹp hết,” Cô Effie tiên đoán. “Chẳng đời nào một cô gái trẻ được cho phép đi theo tiếng gọi trái tim mà có kết cuộc suôn sẻ. Nhất là khi nó dẫn cô ta xuống nấc thang địa vị.”

“Thì cô cũng thường nói với bọn cháu như thế mà, Cô Effie.” Felicity ngắm nghía Bà Stone. “Chà, lần này thì chuyện gì đã xảy ra?”

Trước khi Harriet có thể trả lời, Bà Stone chớp mắt và khó nhọc ngồi lên. “Quái Vật Lâu Đài Blackthorne đã trở lại,” bà ta lẩm nhẩm.

“Lạy Chúa tôi,” Effie nói, hết sức ngạc nhiên. “Bà ta đang nói về chuyện gì thế?”

“Con quỷ đã trở lại hiện trường phạm tội của hắn,” Bà Stone nói tiếp.

“Ai là Quái Vật Lâu Đài Blackthorne chứ?” Felicity hỏi.

“St. Justin.” Bà Stone rền rỉ. “Sao hắn dám? Sao hắn dám quay lại đây? Và lại dám đe dọa Cô Harriet?”

Felicity nhìn sang Harriet, hai mắt mở to thích thú. “Trời ơi. Ngài Tử Tước St. Justin đã ở đây hả chị?”

“Ừ, đúng vậy,” Harriet thú nhận.

Miệng Cô Effie mở toang hoác. “Ngài tử tước đã ở đây? Ngay trong ngôi nhà này?”

“Đúng ạ,” Harriet nói. “Giờ thì, Cô Effie, nếu cô và Felicity vui lòng dằn lại sự kinh ngạc của cả hai, có lẽ chúng ta có thể lo đến việc giúp Bà Stone đứng lên.”

“Harriet, cô không muốn tin chuyện này,” Cô Effie nói trong một giọng kinh hãi. “Có phải cháu đang nói với cô là điạ chủ quan trọng nhất trong quận này, một ngài tử tước nằm trong hàng thừa kế chức bá tước, đã đến thăm chúng ta và cháu đã tiếp ngài ấy mà ăn mặc như thế? Mặc cái tạp dề cũ bẩn thỉu và cái váy bạc màu đáng lẽ ra phải được nhuộm từ hàng tháng trước ấy hả?”

“Ngài ấy chỉ ghé qua thôi mà cô,” Harriet giải thích, cố gắng làm cho giọng mình vô tư lự.

“Chỉ ghé qua thôi?” Felicity bật cười khanh khách. “Thật đấy, chị Harriet, những ngài tử tước và những quý ông có tước vị tương tự không ‘chỉ ghé qua’ ngôi nhà nhỏ của chúng ta được.”

“Tại sao lại không?” Harriet hỏi gắt gỏng. “Lâu Đài Blackthorne là nhà của ngài ấy và nó không xa nơi này lắm.”

“Ngài tử tước St. Justin thậm chí chưa từng bận lòng đến Upper Biddleton trong suốt năm năm chúng ta sống ở đây, chứ nói gì đến ghé qua nhà chúng ta. Thật thế, Papa nói ông chỉ gặp mỗi cha của St. Justin, ngài bá tước, một lần mà thôi. Đó là cái lần ở Luân Đôn khi Hardcastle cắt cử ông làm mục sư và cho ông đến sống trong giáo xứ này.”

“Felicity, em phải tin lời chị. St. Justin thật sự đã ở đây và nó chỉ đơn giản là một cuộc thăm viếng xã giao,” Harriet quả quyết. “Chị thấy chuyện ngài ấy đến thăm những khu điền trang của gia tộc ngài ấy trong quận này là hoàn toàn tự nhiên.”

“Trong làng họ nói St. Justin chưa bao giờ đến Upper Biddleton. Rằng ngài ấy ghét nhìn thấy nơi này.” Cô Effie dùng tay tự quạt mình. “Trời ơi. Cô tin mình cũng cảm thấy hơi choáng váng đây. Một ngài tử tước ở trong ngôi nhà nhỏ này. Cứ tưởng tượng mà xem.”

“Tôi sẽ không nhiệt tình với cái ý niệm đó nếu tôi là bà, Bà Ashecombe.” Bà Stone đưa Effie một ánh mắt đen tối, kiểu cái nhìn giữa những người phụ nữ với nhau. “Hắn đã đặt hai bàn tay hắn lên Cô Harriet. Tôi đã thấy hắn. Tạ ơn Chúa vì tôi đã bước vào phòng làm việc vừa kịp lúc.”

“Kịp lúc để làm gì?” Sự hứng thú của Felicity rõ ràng đã bị khơi lên.

“Cô đừng bận tâm, Cô Felicity. Cô còn quá trẻ để biết về thứ chuyện này. Cô chỉ cần cảm thấy nhẹ nhõm vì lần này tôi đã không quá muộn.”

“Quá muộn để làm gì?” Felicity gặng hỏi.

Harriet thở dài.

Cô Effie cau mày với cô. “Chuyện gì đã xảy ra hả Harriet? Chúng ta không bị hết trà hay bất cứ chuyện gì kinh khủng tương tự đó chứ?”

“Không ạ, chúng ta không hết trà, mặc dù cháu đã không nghĩ đến việc mời ngài ấy dùng trà,” Harriet thừa nhận.

“Cháu đã không mời ngài ấy dùng trà? Một tử tước đến thăm và cháu không nghĩ đến mời ngài ấy dùng thức uống gì hết?” Vẻ mặt Cô Effie lúc này cực kỳ sửng sốt. “Harriet, cô phải làm gì với cháu đây chứ? Bộ cháu không có chút phong thái lịch thiệp nào sao?”

“Em muốn biết chuyện gì đã xảy ra,” Felicity nhanh chóng chen ngang. “Mấy cái chuyện về người đàn ông đặt tay lên người chị là gì thế, chị Harriet?”

“Chẳng có gì đã xảy ra và chẳng có gì sắp xảy ra hết,” Harriet nạt nộ. “Người đàn ông đó không đặt tay lên người chị.” Cô muộn màng nhớ ra cằm cô đã tựa trên mé lưng bàn tay to lớn của ngài tử tước và cái nhìn cảnh báo dữ tợn trong đôi mắt màu hung. “À thì, ngài ấy đã đặt một bàn tay lên người chị, nhưng chỉ một chốc thôi. Không có gì đáng nói hết, chị cam đoan với em.”

“Chị Harriet.” Felicity giờ rõ ràng đã thích mê. “Kể cho bọn em mọi chuyện đi.”

Nhưng Bà Stone mới là người đáp lời. “Hắn táo bạo như quỷ.” Hai bàn tay héo hon vì làm lụng của bà ta vặn vẹo trong những nếp tạp dề trong khi đôi mắt sáng lên phẫn nộ. “Cứ nghĩ tội gì hắn cũng có thể thoát được hay sao. Tên Quái Vật chẳng có chút hổ thẹn gì cả.” Bà ta hít mũi.

Harriet cau có với bà quản gia. “Bà Stone, xin đừng bắt đầu khóc đấy.”

“Tôi xin lỗi, Cô Harriet.” Bà Stone làm một âm thanh khụt khịt nhỏ khác và lấy mép tạp dề chùi mắt. “Chỉ là vì thấy hắn sau nhiều năm đã khơi lại nhiều ký ức tồi tệ.”

“Ký ức gì thế?” Felicity hỏi với sự tò mò thèm thuồng.

“Những ký ức về Cô Deirdre nhỏ xinh đẹp của tôi.” Bà Stone chậm chậm mắt.

“Ai là Deirdre?” Cô Effie gặng hỏi. “Con gái bà à?”

Bà Stone nuốt xuống những giọt nước mắt. “Không, cô ấy không phải cùng dòng máu với tôi. Cô ấy quá cao quý để có họ hàng với hạng người như tôi. Cô ấy là đứa con duy nhất của Đức Cha Rushton. Tôi đã chăm nom cô ấy.”

“Rushton.” Cô Effie trầm ngâm một lát. “Ồ, phải rồi. Vị mục sư trước đây trong giáo xứ. Người mà anh trai thân yêu của tôi đã thay thế.”

Bà Stone gật đầu. Cái miệng nhỏ của bà ta run run. “Cô Deirdre là tất cả những gì ngài mục sư có sau khi mẹ cô mất. Cô Deirdre đem lại niềm vui và ánh sáng cho căn nhà này. Cho đến khi Quái Vật phá hủy cô.”

“Quái Vật?” Vẻ mặt Felicity tương tự như lúc cô đọc một trong những cuốn tiểu thuyết rùng rợn. “Ý bà là Tử Tước St. Justin à? Ngài ấy đã phá hủy Dierdre Rushton à? Bằng cách nào?”

“Con quỷ dâm đãng đó,” Bà Stone lầm bầm, lại chậm mắt.

“Trời ơi.” Cô Effie trông sững sờ. “Ngài tử tước đã hủy hoại cô gái à? Thật đấy, Bà Stone. Người ta không thể nào tin vào điều đó được. Rốt cuộc thì ngài ấy là một quý ông. Là người kế vị chức danh bá tước. Và cô ấy là con gái của một mục sư.”

“Hắn không phải một quý ông,” Bà Stone tuyên bố.

Harriet mất kiên nhẫn. Cô quay sang bà quản gia khó ưa. “Bà Stone, tôi tin chúng ta đã nghe đủ những câu chuyện bi kịch của bà trong ngày hôm nay rồi. Bà có thể quay về phòng bếp.”

Hai mắt mọng nước của Bà Stone trông thật thống khổ. “Chuyện đó là thật, Cô Harriet. Gã đàn ông đó đã giết Cô Dierdre nhỏ của tôi như chính tay hắn đã bóp cò khẩu súng đó.”

“Khẩu súng?” Harriet nhìn bà ta chưng hửng.

Có một khoảng lặng sửng sốt trong đại sảnh. Effie không thốt được lời nào. Thậm chí Felicity cũng có vẻ không đủ khả năng đưa thêm một câu hỏi nào nữa.

Miệng Harriet trở nên khô khốc. “Bà Stone,” cuối cùng cô nói thật thận trọng, “có phải bà đang nói với chúng tôi rằng Ngài Tử Tước St. Justin đã giết một người từng ở trong căn nhà này? Bởi vì nếu là thế, tôi e là tôi phải nói với bà rằng tôi không thể cho phép bà tiếp tục làm việc ở đây nếu bà cứ nói những chuyện kinh khiếp như thế.”

“Nhưng đó là sự thật, Cô Harriet. Tôi thề trên mạng sống của mình. Ồ, họ gọi đó là vụ tử vẫn, Cầu Chúa cho linh hồn cô ấy được yên nghỉ, nhưng tôi biết hắn đã dồn cô ấy đến con đường đó. Quái Vật Lâu Đài Blackthorne đầy tội lỗi và mọi người trong làng đều biết chuyện đó.”

“Ôi lạy trời,” Felicity thều thào.

“Hẳn phải có sự hiểu lầm nào đó,” Cô Effie thì thầm.

Nhưng Harriet nhìn thẳng vào mắt Bà Stone và thấy ngay lập tức rằng bà ta đang nói sự thật, chí ít thì cũng là sự thật mà bà ta biết. Harriet đột nhiên cảm thấy chóng mặt. “Làm thế nào St. Justin lại dồn Deirdre Rushton đến mức tự vẫn được?”

“Họ đã từng được đính ước với nhau,” Bà Stone nói nhỏ. “Đó là trước khi hắn nhận được cái tước vị đó. Anh trai của Gideon Westbrook, Randal, vẫn còn sống, các vị thấy đó. Vào lúc đó Randal mới là người kế vị của ngài bá tước, tất nhiên. Ngài ấy là một quý ông tử tế. Một người kế vị chân chính và cao quý của tước Bá Tước xứ Hardcastle. Một con người xứng đáng bước theo chân ngài bá tước.”

“Không như tên Quái Vật?” Felicity hỏi.

Bà Stone đưa cho cô một nhìn kỳ lạ và hạ giọng thì thầm. “Một số người còn nói Gideon Westbrook đã giết anh ruột của mình để giành lấy tước vị và điền trang.”

“Chuyện này thật lôi cuốn,” Felicity thì thầm.

“Thật khó tin,” Cô Effie có vẻ bàng hoàng.

“Nếu mọi người muốn nghe ý kiến của cháu, thì rõ ràng đây toàn là chuyện vớ vẩn,” Harriet thông báo. Nhưng bên trong cô đang có cảm giác lạnh lẽo. Bà Stone tin vào mọi lời bà ta nói. Bà ta có tật thổi phồng những chuyện bi kịch, nhưng Harriet đã biết bà quản gia đủ lâu để chắc chắn bà ta về cơ bản cũng thật thà.

“Chuyện đó là sự thật,” Bà Stone nói dứt khoát. “Tôi hứa với cô đó.”

“Tiếp tục đi, Bà Stone. Nói cho chúng tôi nghe làm thế nào tên Quái Vật-ý tôi là ngài tử tước-lại dồn cô tiểu thư đó đến mức tự vẫn,” Felicity giục.

Harriet từ bỏ mọi cố gắng ngăn chặn câu chuyện. Cô thẳng lưng lên, tự nói với mình tốt nhất là nên biết hết mọi sự kiện. “Đúng vậy đó, Bà Stone. Đã nói với chúng tôi đến thế rồi, thôi thì bà hãy kẻ hết phần còn lại đi. Chính xác thì chuyện gì đã đến với Deirdre Rushton?”

Hai bàn tay Bà Stone nắm chặt lại. “Hắn ép buộc cô ấy. Hắn cưỡng hiếp cô ấy, đúng như cái danh xưng Quái Vật của hắn. Hắn làm cô ấy có bầu. Sử dụng cô ấy cho những mục đích dâm đãng của hắn. Nhưng thay vì làm điều đúng đắn và cưới cô, hắn gạt cô sang bên. Chuyện đó không có gì là bí mật. Cứ hỏi mọi người quanh vùng này mà xem.”

Cô Effie và Felicity im lặng trong sự sửng sốt khó tin.

“Ôi, lạy Chúa tôi.” Harriet đột ngột ngồi xuống một cái ghế dài nhỏ độn bông. Cô nhận ra mình đang nắm hai bàn tay chặt đến mức những ngón tay phát đau. Cô bắt mình phải hít một hơi thở sâu và bình tĩnh. “Bà có chắc về chuyện này không, Bà Stone? Ngài ấy thật sự không có vẻ thuộc loại đó, bà biết đấy. Thật ra mà nói, tôi...tôi khá thích ngài ấy.”

“Cháu biết gì về loại đàn ông làm những chuyện như thế chứ?” Cô Effie hỏi với lý lẽ không thể tranh cãi. “Cháu chưa từng có dịp gặp loại đàn ông đó bao giờ. Cháu thậm chí còn không có một mùa Vũ Hội bởi vì anh trai ta, cầu cho linh hồn anh hãy yên nghỉ, không để lại đủ tiền cho chúng ta để trợ cấp một mùa vũ hội cho cháu. Có lẽ nếu cháu đã được đến Thành Phố và đã được ra mắt mọi người, cháu đã có thể biết người ta không phải lúc nào cũng có thể phân biệt loại đàn ông đó chỉ bằng một cái nhìn.”

“Cô hoàn toàn đúng, Cô Effie.” Harriet biết cô buộc phải thừa nhận điều cô của cô nói là sự thật. Cô thật sự không có kiến thức thực tế về loại đàn ông cưỡng bức một phụ nữ trẻ ngây thơ và rồi ruồng bỏ cô ấy. “Người ta nghe những chuyện này nọ, tất nhiên, nhưng rõ ràng nó không giống như có kinh nghiệm trực tiếp về loại đàn ông đó, phải không ạ?”

“Em sẽ không muốn một kinh nghiệm thực tế đâu,” Felicity chỉ ra. Cô quay trở lại với Bà Stone. “Xin bà tiếp tục câu chuyện.”

“Đúng đó,” Harriet nói rầu rĩ. “Bà cứ kể hết cho chúng tôi đi, Bà Stone.”

Bà Stone hếch cằm và nhìn vào Harriet và Felicity bằng đôi mắt long lanh. “Như tôi đang nói lúc nãy, Gideon Westbrook là đứa con thứ của Ngài Bá Tước xứ Hardcastle.”

“Cho nên ngài ấy lúc đó không phải là một tử tước,” Felicity thì thầm.

“Tất nhiên là không,” Cô Effie chêm vào với cái vẻ uy quyền thường lệ của bà về những chuyện như thế này. “Ông ta không có tước vị nào vào lúc đó bởi vì ông ta chỉ là một đứa con thứ. Anh trai ông ta mới là tử tước.”

“Cháu biết mà, Cô Effie. Xin nói tiếp đi, Bà Stone.”

“Tên Quái Vật đã muốn Cô Deirdre dễ thương của tôi ngay từ cái lần đầu tiên hắn thấy cô ra mắt tại Luân Đôn. Đức Cha Rushton đã góp nhặt tất cả mọi thứ ông có để cho cô một mùa Vũ Hội và tên Quái Vật là người đầu tiên cầu hôn cô.”

“Thế là Rushton quyết định tốt hơn là ông ta nên nắm lấy những thứ trong tầm tay, có phải không?” Harriet hỏi.

Bà Stone cau có với cô. “Ngài mục sư đã nói với Cô Deirdre rằng cô phải chấp nhận lời cầu hôn đó. Quái Vật không có tước vị nhưng hắn có tiền và gia thế. Đó là một sự kết hợp hoàn hảo, ông ấy nói thế.”

“Xét về mọi phương diện thì có vẻ như vậy,” Effie thì thầm.

“Nói theo cách khác, cô ấy sắp kết hôn với ngài ấy vì tiền của ngài ấy và cơ hội kết nối với một gia đình có gia thế,” Harriet kết luận.

“Cô Deirdre của tôi luôn là một đứa con gái ngoan hiền và biết vâng lời,” Bà Stone nói buồn rầu. “Cô ấy đã đồng ý làm theo ý muốn của cha cô, ngay cả khi Westbrook chỉ là một đứa con thứ và xấu như quỷ. Cô ấy có thể lấy được một mối tốt hơn, nhưng cha cô sợ phải chờ đợi. Ông ấy không có đủ điều kiện để giữ cô ở Luân Đôn trong một thời gian dài.”

Harriet nhìn lên, khó chịu. “Tôi không nghĩ ngài ấy xấu tí nào.”

Bà Stone nhăn nhó. “Gã đàn ông đó to lớn như quỷ. Với cái vết sẹo đáng tởm và tất cả những thứ khác, hắn trông như một con quỷ bước ra từ Địa Ngục. Lúc nào cũng thế, thậm chí từ trước khi gương mặt hắn bị hủy hoại. Cô Dierdre tội nghiệp của tôi rùng mình khi thấy hắn. Nhưng cô vẫn làm tròn bổn phận của mình.”

“Và có vẻ như đã làm hơi quá,” Harriet lầm bầm.

Cô Effie lắc đầu buồn thảm. “A, những cô gái trẻ ngốc nghếch cứ nhất mực đi theo trái tim thay vì cái đầu của họ. Ngu ngốc làm sao. Khi nào thì họ mới học được phải giữ lí trí và trinh tiết cho đến khi đã an toàn cưới xin nếu bọn họ không muốn thấy mình bị hủy hoại?”

“Dierdre của tôi là một cô gái ngoan, thật đấy,” Bà Stone nói trung thành. “Hắn đã cưỡng bức cô ấy. Cô ấy là một con cừu non ngây thơ chẳng hiểu gì về chuyện xác thịt và hắn đã lợi dụng cô ấy. Và dù gì thì họ cũng đã đính ước. Cô ấy tin hắn sẽ làm điều chính trực sau khi cô ấy phát hiện ra...đứa bé.”

“Chắc hẳn cô ấy tin rằng không quý ông chân chính nào lại bội ước,” Harriet nói trầm ngâm.

“Một quý ông chân chính sẽ không bội ước,” Cô Effie nói gay gắt. “Vấn đề là, một người phụ nữ không thể lúc nào cũng biết rõ mức độ ý thức về danh dự của một quý ông trong những tình huống như thế này. Đó là lí do tại sao cô ấy phải cẩn thận để không bị tổn hại. Khi chúng ta đưa cháu đến Luân Đôn, Felicity, cháu tốt hơn là nên nhớ câu chuyện khủng khiếp này.”

“Vâng, Cô Effie.”

Felicity đảo mắt vào Harriet. Harriet che một nụ cười bâng quơ. Đây không phải là lần đầu cô và em gái phải lắng nghe bài thuyết giảng đặc biệt này từ bà cô đầy thiện chí của họ.

Effie tự xem mình là người có quyền phân xử phép cư xử đúng mực nơi công cộng. Bà đã nghiêm túc tự đặt mình vào vị trí người hưỡng dẫn và người giám hộ trong những chuyện như thế này, mặc dù Harriet thường xuyên nhắc bà chẳng có gì nguy hại ở Upper Biddleton đến mức bà phải bảo vệ họ.

“Như tôi đã nói, St. Justin không phải một quý ông. Hắn là một con quái vật tàn nhẫn, vô cảm, dâm đãng.” Bà Stone lấy lưng bàn tay xương xẩu của mình để chùi mắt. “Con trai cả của ngài bá tước đã bị giết chỉ ít lâu trước khi Cô Dierdre nhận ra mình có thai. Ngài ấy cưỡi ngựa gần vách đá không xa đây lắm và họ nói con ngựa đã hất ngài ấy xuống. Rơi qua khỏi bờ vực và chìm xuống biển. Ngài ấy bị gãy cổ. Một tai nạn, họ đã nói thế. Nhưng những người dân ở đây sau này đã nghi ngờ chuyện đó khi họ thấy cách vị tử tước mới đối xử với Cô Dierdre.”

“Thật kinh khủng.” Felicity vẫn còn ngơ ngác.

“Ngay khi Gideon Westbrook biết hắn sắp có được tước vị, hắn hủy hôn ước với Cô Deirdre.”

“Không. Ngài ấy đã làm vậy thật à?” Felicity thốt lên.

Bà Stone gật đầu thê lương. “Bỏ rơi cô ấy ngay lập tức, thậm chí khi hắn đã biết cô ấy đang mang thai con hắn. Hắn nói với cô giờ hắn đã là Tử Tước St. Justin và một ngày nào đó sẽ là Bá Tước xứ Hardcastle, hắn có thể kiếm được mối tốt hơn là con gái của một mục sư nghèo.”

“Ôi trời ơi.” Harriet nhớ lại sự thông minh đầy tính toán trong ánh mắt màu hung của Gideon. Giờ khi cô ngẫm lại, cô phải thừa nhận khó mà xem anh như một người sẽ bị lay chuyển bởi những cảm xúc dịu dàng, chí ít cũng không nếu anh có những mục tiêu khác trong đầu. Có điều gì đó về anh thật sự không có chỗ cho sự nhượng bộ. Cô rùng mình. “Bà nói ngài ấy biết Deirdre đang có thai sao?”

“Đúng vậy, quỷ bắt hồn hắn đi. Hắn biết điều đó.” Hai bàn tay của Bà Stone nắm chặt rồi buông thõng. “Tôi đã ngồi với cô ấy vào cái đêm cô nhận ra mình mang thai con hắn. Tôi đã ôm cô trong khi cô khóc suốt đêm, và đến sáng hôm sau cô đi gặp hắn. Và khi cô đi về từ căn nhà lớn, nhìn gương mặt cô là tôi biết hắn đã ruồng rẫy cô.” Những giọt nước mắt long lanh trong mắt Bà Stone và chảy dài xuống hai gò má rộng.

“Chuyện gì đã xảy ra tiếp theo?” Felicity hỏi trong một giọng nhỏ vì sững sờ.

“Cô Deirdre đi vào phòng làm việc, lấy khẩu súng của cha cô từ trên tường xuống, và tự bắn vào mình. Chính Đức Cha Rushton là người phát hiện ra cô, tội nghiệp ông ấy.”

“Đứa trẻ đáng thương,” Cô Effiet thì thầm. “Chỉ cần cô ấy cẩn trọng hơn thì đâu đến nỗi. Chỉ cần cô ấy quan tâm một chút đến thanh danh của mình và đừng đặt lòng tin vào một quý ông thì đâu đến nỗi. Cháu sẽ nhớ câu chuyện này khi cháu đến Luân Đôn, nhớ chứ Felicity?”

“Vâng, Cô Effie. Cháu sẽ khó mà quên được chuyện này.” Felicity có vẻ thật sự xúc động vì câu chuyện thương tâm.

“Chúa tôi,” Harriet thì thầm. “Tất cả chuyện này thật khó tin.” Cô liếc nhìn phòng làm việc rải rác những đồ hóa thạch và nuốt xuống khó khăn khi cô nhớ lại cái cách St. Justin nghiêng người qua bàn cô và đặt bàn tay mạnh mẽ của anh ta dưới cằm cô. “Bà Stone, bà có tuyệt đối chắc chắn về những bằng chứng của bà không?”

“Tuyệt đối chắc. Nếu cha cô vẫn còn sống, ông sẽ nói với cô chuyện này là thật. Ông ấy biết chuyện gì đã xảy ra cho con gái của Mục Sư Rushton. Nhưng ông giữ im lặng về chuyện đó bởi vì ông không nghĩ đó là một chủ đề trò chuyện thích hợp để bàn tán trước mặt hai tiểu thư trẻ. Khi ông nói tôi có thể tiếp tục làm việc ở đây, ông đã cảnh báo tôi không được nói về chuyện đó. Tôi đã giữ im lặng. Nhưng tôi không thể giữ nó lâu hơn được nữa.”

Cô Effie gật đầu đồng ý. “Không, tất nhiên bà không thể im lặng hơn nữa, Bà Stone. Giờ St. Justin đã trở lại vùng này, tất cả những quý cô trẻ đoan trang cần phải cẩn thận đề phòng.”

“Bị cưỡng bức và rồi bị ruồng bỏ.” Felicity lắc đầu, kinh hãi. “Thử hình dung mà xem.”

“Khủng khiếp,” Cô Effie nói. “Tuyệt đối khủng khiếp. Những quý cô trẻ phải rất, rất cẩn trọng. Felicity, cháu không được đi đâu một mình trong khi ngài tử tước đang còn ở đây. Cháu có hiểu không?”

“Ồ, vớ vẩn.” Felicity nhìn Harriet khẩn khoản. “Chị sẽ không giữ em làm tù nhân trong chính ngôi nhà mình chỉ vì St. Justin tình cờ đến quận này chứ chị?”

Harriet cau mày. “Không, tất nhiên là không.”

Cô Effie trở nên nghiêm khắc. “Harriet, Felicity phải cẩn thận mới được. Chắc chắn cháu thấy được điều đó là cần thiết.”

Harriet nhìn lên. “Felicity là một phụ nữ có lí trí, Cô Effie à. Nó sẽ không làm chuyện gì ngu ngốc. Phải không, Felicity?”

Felicity cười toe. “Và đánh mất cơ hội được một mùa Vũ Hội ở Thành Phố sao? Chị có thể chắc chắn là em không phải một kẻ ngu ngốc đến thế, chị Harriet.”

Miệng Bà Stone mím lại. “St. Justin thích những cô gái trẻ đẹp ngây thơ, thứ đồ quái vật to lớn, đói khát đó. Và giờ cha cô không còn ở đây để bảo vệ cô, Cô Felicity, cô phải thật cẩn thận.”

“Đúng đó,” Cô Effie đồng ý.

Harriet nhướng một chân mày. “Cháu thấy là hai người không ai lo lắng cho thanh danh của cháu như cho Felicity?”

Cô Effie ngay lập tức tỏ ra hối hận. “Thôi nào, cháu yêu, cháu biết là không phải thế mà. Nhưng cháu đã gần hai mươi lăm rồi. Và loại người chơi bời phóng đãng mà Bà Stone vừa mô tả có xu hướng tấn công những cô gái trẻ ngây thơ hơn.”

“Hoàn toàn trái ngược với những cô gái già ngây thơ như cháu,” Harriet thì thầm. Cô ngó lơ nụ cười toe toét trêu chọc của Felicity. “À, thôi vậy, cháu cho là cô nói đúng, Cô Effie. Cháu khó mà có nguy cơ bị cưỡng bức bởi St. Justin.” Cô ngừng lời. “Hình như cháu nhớ đã nói với ngài ấy điều đó lúc nãy.”

“Chuyện đó là sao nữa chứ?” Cô Effie nhìn cô chằm chằm.

“Đừng bận tâm mà, Cô Effie.” Harriet bước đến cánh cửa phòng làm việc. “Cháu chắc Felicity sẽ giữ vững lí trí và bất cứ thứ gì quan trọng đối với nó nếu nó tình cờ thấy mình ở cạnh Tử Tước St. Justin. Nó đâu phải kẻ ngu ngốc. Giờ nếu cô thứ lỗi cho cháu, cháu phải đi hoàn thành tí việc.”

Harriet bắt mình phải bước đi thật bình thản đến nơi trú ẩn nhỏ bé của cô và điềm tĩnh đóng cửa lại. Rồi, với một tiếng rên rỉ chân thành, cô chìm vào cái ghế của mình, chống khuỷu tay lên mặt bàn, và gác cằm lên hai bàn tay. Cô rùng mình dữ dội.

Felicity không phải kẻ ngu ngốc, cô kết luận dứt khoát. Chính cô, Harriet, mới là kẻ ngu ngốc kìa. Cô đã triệu hồi Quái Vật Lâu Đài Blackthorne trở lại Upper Biddleton.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.