Ravished

Chương 4: Chương 4




Crane đang toát mồ hôi hột. Dù đã có một ngọn lửa trong lò sưởi thư viện để đẩy lùi cái lạnh của ngày mưa tầm tã, nhưng Gideon biết đó không phải là nguyên nhân khiến cho người quản lý của anh phải nhăn nhó.

Gideon thờ ơ lật một trang sổ kế toán đang để mở trên bàn. Không còn gì phải bán tính bán nghi chuyện anh bị bịp có tính hệ thống. Gideon biết anh không thể đổ lỗi cho ai khác ngoài bản thân. Anh đã quá lạnh nhạt với đất đai vùng Hardcastle tại Upper Biddleton này và anh đã, như có thể đoán trước, phải trả giá.

Gideon liếc nhìn xuống một cột tính toán khác. Crane, được anh thuê làm quản lý điền trang ở địa phận của anh một năm trước, đã nâng mức giá thuê ở rất nhiều ngôi nhà trong vùng. Tuy nhiên Crane lại không thèm chuyển phần trội thêm đó cho chủ của hắn. Viên quản lý đã gần như bỏ túi hết khoản chênh lệch.

Đó là một câu chuyện phổ biến, tất nhiên, mặc dù không phải đối với Gideon. Rất nhiều đại địa chủ say mê niềm vui cuộc sống ở Luân Đôn, đã giao lại toàn bộ việc quản lý đất đai cho quản lý của họ. Chừng nào tiền bạc còn thu vào ào ào, rất ít người nghiên cứu kĩ những cuốn sổ này. Thường người ta xem việc hiểu tường tận về mức độ tiền nong của mình là không hợp thời.

Nhưng Gideon lại không có hứng thú với cuộc sống Thành Thị hay hợp thời gì hết. Thật ra mà nói, trong một vài năm qua anh rất kém hứng thú với bất cứ chuyện gì ngoài đất đai của gia tộc và anh thường xuyên giám sát rất chặt tất cả mọi thứ liên quan đến chúng.

Ngoại trừ ở Upper Biddleton.

Gideon đã cố tình bỏ ngỏ những điền trang ở Hardcastle vùng Upper Biddleton. Thật khó mà dốc mối quan tâm cá nhân vào một nơi anh căm ghét. Chính tại đây tất cả mọi thứ đều đảo lộn vào sáu năm trước.

Năm năm trước, khi cha anh miễn cưỡng đẩy trách nhiệm đối với lãnh địa bạt ngàn vùng Hardcastle sang cho anh, Gideon đã nắm ngay lấy cơ hội đó. Anh đã cố tình bận bịu với việc điều hành lãnh địa gia tộc.

Công việc đó đã trở thành thuốc phiện để xoa dịu nỗi đau mất mát danh dự đang gặm nhắm anh. Anh đã di chuyển thường xuyên hết lãnh địa này sang lãnh địa khác, làm việc không biết mệt mỏi để chỉn chu lại những mái nhà tranh, giới thiệu những phương pháp trồng trọt chăn nuôi mới, và thám thính khả năng phát triển khu sản xuất mỏ than và khai thác cá.

Anh chỉ thuê những viên quản lý tài giỏi nhất và trả công cho họ xứng đáng để họ không bị cám dỗ mà gian lận. Anh đã tự mình kiểm tra sổ sách. Anh đã lắng nghe những kiến nghị và những bức xúc của nông dân trên đất đai của anh. Anh khai thác thị trường công nhân và những nhà sáng chế có thể dạy cho anh biết những phương pháp khoa học để giúp đất trồng có năng suất hơn.

Nhưng không phải ở Upper Biddleton.

Đất đai Hardcastle quanh vùng Upper Biddleton có thể mục nát luôn, Gideon cũng không quan tâm.

Đáng ra anh nên bán vùng đất đó từ lâu rồi. Anh có lẽ đã làm thế nếu không vì lí do cha anh sẽ rất đau buồn. Đất đai vùng Upper Biddleton đã thuộc về năm thế hệ Bá Tước xứ Hardcastle. Những mảnh đất ở đó là nguồn thu lâu đời nhất và đã là chân trụ của gia tộc cho đến khi xảy ra vụ bê bối.

Gideon biết anh không thể bán những khoảnh đất đó, nên anh đã lựa chọn khả năng tốt nhất tiếp theo. Anh nhắm mắt làm ngơ đất đai ở đó.

Dù anh rất ghét vùng đất này nhưng giờ Gideon khám phá ra anh thậm chí còn ghét bị lừa hơn. Anh nhìn lên mỉm cười thản nhiên và thấy Crane đang quan sát anh một cách lo lắng. Hắn đã được đặt tên thật hay, Gideon ngẫm nghĩ. Cao, tay chân lòng thòng, và ốm tong teo, Crane trông gần giống một con chim to mà hai cẳng thì leo kheo.

“Chà, Crane, có vẻ mọi thứ đều vẫn đang tiến triển tốt.” Gideon đóng sổ kế toán, nhận thấy vẻ nhẹ nhõm ngay lập tức của viên quản lý. “Những bản kê khai được giữ rất kĩ. Làm tốt lắm.”

“Cám ơn, thưa ngài.” Crane lo âu chà một bàn tay lên cái đầu hói của hắn. Hắn có vẻ đã thả lỏng hơn. Đôi mắt hắn sáng như mắt chim, liếc qua liếc lại hết cuốn sổ đến cái hàm sẹo của Gideon. “Tôi đã rất cố gắng, thưa ngài. Tôi chỉ ước gì ngài đã báo với chúng tôi ngài sẽ đến để chúng tôi có thể chuẩn bị tốt hơn.”

Gideon biết rõ toàn thể gia nhân đã rối tinh hết cả lên vì sự xuất hiện bất ngờ của anh. Người quản gia đã luýnh quýnh thuê thêm người làm trong làng để giúp bà ta sắp đặt lại trật tự ở Lâu Đài Blackthorne.

Ngoài đại sảnh, Gideon có thể nghe thấy gia nhân hối hả lên xuống cầu thang. Lương thực dự trữ đã được mang ra. Những tấm phủ chống bụi bị rút khỏi đồ nội thất đã không được sử dụng trong nhiều năm. Mùi nước xi mới đánh thoảng bay vào thư viện.

Trong một thời gian ngắn thì không thể làm gì nhiều cho khu vườn. Hoang vu và bị phơi ra trước gió, khu vườn phản ánh sự hờ hững chúng đã nhận được dưới sự quản lý của Crane. Mẹ anh đã luôn rất yêu thích những khu vườn của bà ở Lâu Đài Blackthorne, Gideon nghĩ.

“Người hầu của tôi, Owl, cái người đã đi theo thôi khắp nơi ấy, sẽ đến vào chiều nay. Anh ta sẽ nắm quyền quản lý gia nhân.” Gideon quan sát đôi mắt Crane lo lắng liếc vào cái sẹo của anh. Rất ít người có thể xoay xở để lịch sự mà ngó lơ khuôn mặt bị tàn phá của Gideon cho đến khi họ đã quen với hình ảnh đó. Rất nhiều người còn chẳng bao giờ quen với nó.

Điển hình là Deirdre, cô ta cho rằng gương mặt Gideon đáng ghê tởm. Cô ta không phải là người duy nhất. Thật không may, mọi người thường nói rằng đứa con thứ của ngài bá tước không được điển trai và tao nhã như đứa con đầu.

Mọi người cảm thấy tiếc thay cho Ngài Bá Tước xứ Hardcastle khi ông mất đứa con đầu và buộc phải chấp nhận một người kế vị kém thích hợp. Gideon đã kín đáo nghi ngờ có bất cứ người đàn ông nào lại có thể đi theo những bước đường của Randal mà thành công.

Randal là đứa con trai và người thừa tự lý tưởng mà bất cứ bậc làm cha làm mẹ nào cũng ước ao.

Cứ hỏi mọi người là biết.

Randal lớn hơn Gideon mười tuổi, anh đã là đứa con độc nhất của cha mẹ họ trong nhiều năm. Mẹ anh nâng niu anh và ngài bá tước đã rất tự hào vì chàng trai trẻ đẹp trai, có học thức, khỏe mạnh, cao quý mà một ngày nào đó sẽ là Bá Tước xứ Hardcastle tiếp theo.

Randal đã được trau chuốt cho chức bá tước từ trong nôi và anh đã đáp ứng được kỳ vọng của mọi người. Anh rất thành công trong vai trò của mình. Các bạn bè anh nhiều không đếm xuể, sức lực sung mãn của anh được kính nể, danh dự của anh không có gì phải bàn.

Anh thậm chí còn là một người anh trai mẫu mực, Gideon nghĩ. Mà cũng chẳng phải anh và Randal gần gũi nhau lắm. Sự khác biệt về tuổi tác giữa họ đã khiến cho mối quan hệ của họ giống như của một người chú và đứa cháu trai.

Gideon đã rất cố gắng để bắt chước anh trai trong nhiều năm cho đến khi cuối cùng anh cũng nhận ra không thể sao lại phong cách tự nhiên và sự tinh nhạy của Randal. Nếu Randal còn sống, hẳn là Gideon sẽ được giao quản lý một vài điền trang Hardcastle giùm anh trai. Randal thích cuộc sống ở Thành Phố hơn công việc chăm nom đất đai gia tộc.

Gideon đã rất đau lòng khi anh trai chết. Chẳng có ai nhận thấy điều đó. Mọi người đang quá bận an ủi cha mẹ anh, những người không thể nguôi ngoai. Nhất là mẹ anh. Nhiều người đã sợ Nữ Bá Tước xứ Hardcastle sẽ không bao giờ vượt qua được nỗi đau của mình. Và ngài bá tước đã nói rõ rằng đứa con thừa tự còn lại của ông sẽ không bao giờ sánh được với đứa con mà ông đã mất.

Crane đằng hắng. “Xin thứ lỗi, thưa ngài, nhưng có phải ngài sẽ ở lại vùng này nhiều ngày? Ngài thấy đó, bà quản gia đang lo lắng về việc đặt một lượng lương thực dữ trữ phù hợp và thuê thêm người hầu có năng lực.”

Gideon ngả người dựa vào ghế. Anh biết tỏng lí do tại sao Crane lại hỏi về thời gian lưu trú của chủ hắn. Viên quản lý chắc chắn đang băn khoăn xem hắn có nên trì hoãn một vài kế hoạch của hắn hay không đây mà. Gideon còn chưa biết liệu Crane có dính dáng đến những tên trộm như Harriet đã đoán, nhưng anh không muốn mạo hiểm. Anh quyết định sẽ chứng tỏ rằng chẳng có lý gì khi thúc đẩy những cuộc hẹn lúc nửa đêm trong những cái hang bên vách đá.

“Anh có thể nói với bà ấy lập kế hoạch cho một chuyến định cư dài hạn,” Gideon nói. “Cũng đã lâu rồi tôi không dành thời gian ở Upper Biddleton và tôi thấy không khí biển ở đây cực kỳ dễ chịu. Tôi nghĩ mình sẽ ở đây cả mùa xuân.”

Miệng Crane há hốc. Hắn cố thu nó lại. “Tận mùa xuân sao, thưa ngài? Suốt cả mùa xuân?”

“Và có lẽ thêm mùa hè nữa. Như tôi còn nhớ, bãi biển ở đây luôn trông đẹp nhất vào mùa hè. Kỳ lạ nhỉ. Tôi đã không nhận ra mình nhớ nhung đất đai tổ tiên ở Upper Biddleton đến mức nào.”

“Tôi hiểu rồi.” Crane ngoắc ngón tay vào cổ áo rồi nới lỏng. “Tất nhiên chúng tôi rất vui vì ngài đã dành chút thời gian đến thăm mặc dù rất bận rộn.”

“Rất nhiều thời gian,” Gideon trấn an hắn. Anh nhoài người tới, nhấc cuốn sổ lên, và đưa nó cho Crane. “Giờ anh đã có thể đi. Ngày hôm nay tôi đã xem đủ những ghi chép cẩn trọng của anh rồi. Tôi thấy những thứ chi tiết nhỏ nhặt này khiến tôi chóng chán.”

Crane chộp lại cuốn sổ và mỉm cười yếu ớt khi hắn vội vàng đứng lên. Hắn chùi cái khăn tay đã ố vàng lên trán lần cuối. “Vâng, thưa ngài. Tôi hiểu. Rất ít quý ông có hứng thú với những chuyện thế này.”

“Chính xác. Đó là lí do chúng tôi thuê những người như anh đấy. Chúc anh một ngày tốt lành, anh Crane.”

“Ngày tốt lành, thưa ngài.” Crane lủi đến cửa và đi khỏi thư viện.

Gideon chờ, ánh mắt dừng lại trên cơn mưa lâm râm bên ngoài cửa sổ, cho đến khi cánh cửa đóng lại sau lưng viên quản lý. Rồi anh đứng lên và đi quanh bàn đến một cái bàn nhỏ nơi người quản gia đã đặt một ấm trà lên đó từ trước.

Gideon rót cho mình một tách trà đặc và nhâm nhi từng ngụm. Anh đang ở trong một tâm trạng kỳ lạ và anh biết đó là do anh đã trở lại Hardcastle sau nhiều năm tự lưu đày.

Suốt thời gian qua không một điền trang nào là nhà cố định của anh. Anh không cảm thấy thoải mái ở bất cứ điến trang nào trong số đó. Thay vì thế anh lại sống rày đây mai đó với cái cớ để trông chừng đất đai. Nhưng sự thật là, anh chỉ đơn giản là cần tiếp tục di chuyển. Anh cần phải giữ cho mình bận bịu.

Anh biết ai là người có trách nhiệm trong việc ngắt quãng những bổn phận không ngơi ngớt đến tê liệt đầu óc mà anh đã lãnh nhận năm năm trước.

Một lần nữa anh nhớ lại cảnh tượng trong hang sáng nay. Anh mường tượng lại gương mặt Harriet Pomeroy khi anh rút trong túi đựng của bất hảo ra một viên đá quý. Mắt cô thậm chí không hề ánh lên chút hứng thú nào, chứ nói gì đến cái lòng tham mà anh đã nghĩ. Hầu hết phụ nữ sẽ bị hút chặt vào một sợi dây chuyền bằng vàng đính kim cương.

Harriet chỉ hứng thú với một mẩu đá có chứa một cái răng hóa thạch.

Và với nụ hôn của anh nữa, Gideon nhắc nhở mình. Một luồng hơi nóng lại tóm lấy anh, như lúc ở trong hang. Cô đã đáp lại nụ hôn của anh với cùng sự hăng hái và cảm giác ngây ngất như cô dành cho cái răng chuột chũi chết tiệt đó.

Gideon mỉm cười châm biếm. Anh không thể xác định xem anh nên cảm thấy hả dạ hay bẽ bàng vì anh được cho là đẹp so với một cái răng cổ.

Anh bước về phía cửa sổ và ngừng lại khi anh bắt gặp hình ảnh mình trong cái gương treo trên lò sưởi. Bình thường anh không dành nhiều thời gian ngắm nghía vẻ ngoài của mình. Đó không hẳn là một cảnh tượng làm cho người ta khuây khỏa.

Nhưng chiều nay anh thấy mình thật sự tò mò và không một chút ngần ngại bởi điều Harriet nghĩ khi cô nhìn anh. Dù cho đó là gì đi nữa, nó cũng đã không ngăn cô hôn anh. Và anh biết cô không hề giả mạo sự sôi nổi ngọt ngào và ngây thơ kia. Đó hoàn toàn là chân thật.

Không, chẳng biết vì lí do khó hiểu nào, cô lại không ghê tởm gương mặt anh. Chính lời đe dọa đê tiện có chủ ý sẽ lột trần cô và chiếm đoạt cô ngay tại nền hang cuối cùng cũng khiến cô phải cảnh giác.

Gideon nhăn mặt khi nhớ lại thái độ lăng mạ của anh. Đôi khi anh không thể kiềm chế được bản thân. Điều gì đó trong anh thỉnh thoảng giục anh sống cho đúng với cái danh tồi tệ nhất mà mọi người đã gán cho anh.

Nhưng theo cách của mình, anh cũng đã cố gắng ngăn cô, để bảo vệ cô, mặc dù cô có lẽ không hiểu điều đó.

Bởi vì anh đã muốn cô. Rất nhiều.

Anh có lẽ là một tên đần khi khích cô bỏ trốn. Anh nên nhận lấy những gì cô trao cho anh, và mặc xác cái chuyện làm một quý ông. Không có ai tin anh là một quý ông, thế thì tại sao, sau nhiều năm, anh vẫn còn bận lòng nếu phải đóng vai trò đó theo phong cách khiếm nhã của anh chứ?

Gideon không thể trả lời cho câu hỏi đó theo cách khiến anh hài lòng nhất. Anh tự gọi mình là một tên đần thêm lần nữa và rồi buộc bản thân phải quay lại với những vấn đề quan trọng hơn. Anh cần phải bắt một nhóm trộm cắp. Nếu anh không sớm lo việc này, Harriet sẽ can thiệp vào.

Hoặc ít nhất cô cũng sẽ bắt đầu cằn nhằn anh đến khi anh tiếp tục công việc.

Buổi tối hôm sau Harriet đưa mắt nhìn toàn cảnh tầng lớp trung lưu trong vùng tụ họp tại buổi họp mặt được tổ chức hàng tuần. Cô và Cô Effie rất trung thành tham gia những cuộc hội họp này từ nhiều tháng nay trong lúc Felicity ở thành phố. Harriet thấy họ cực kỳ chán ngán, hầu hết.

Cô Effie có ý tưởng cho Felicity trau dồi các nghi thức của xã hội thượng lưu nhân dịp có lời mời từ Cô Adelaide ở Luân Đôn. Những cuộc hội họp ở vùng này thường chỉ được tổ chức nhân dịp thực tập những nghệ thuật cầu kỳ như cách sử dụng cây quạt cho đúng. Felicity có tài đối với những kĩ năng như thế.

Harriet lại luôn thấy cây quạt của mình là một mối phiền toái. Nó lúc nào cũng vướng víu.

Sự kiện tối nay chẳng khác gì mấy so với những sự kiện trước đây. Harriet hiểu lí do Cô Effie cứ khăng khăng phải tham gia, nhưng trong lòng cô vẫn không nghĩ Felicity sẽ được trau dồi những nghi thức của xã hội thượng lưu ở Upper Biddleton này.

Điển hình là ở đây chẳng có điệu valse. Mọi người đều biết điệu valse giờ đang là mốt ở Luân Đôn. Nhưng ở Upper Biddleton, những đôi khiêu vũ vẫn còn bị giới hạn trong những điệu nhảy cotillon và điệu vũ bốn cặp và đủ loại điệu nhảy thôn dã. Điệu valse bị những quý bà quý cô ở đây xem là không đúng mực.

“Tối nay đông đấy chứ, cháu không nghĩ thế à?” Cô Effie tự quạt cho mình trong khi bà đưa mắt đánh giá quanh căn phòng. “Và Felicity đang tìm ra người tốt nhất trong số này. Con bé chắc chắn sẽ nhảy tất cả những điệu vũ, như thường lệ.”

“Không nghi ngờ gì ạ,” Harriet đồng ý. Cô được xếp ngồi bên cạnh bà cô đang nhìn những cặp khiêu vũ và từ nãy tới giờ cô cứ len lén nhìn vào đồng hồ đính trên cái váy khá nhạt nhẽo của mình. Dù vậy, cô cũng cố gắng để không quá lộ liễu. Đưa được Felicity ra mắt là một việc rất quan trọng và cô cùng Cô Effie đều quyết tâm phải sẵn sàng nếu cơ may lớn của Felicity xuất hiện.

“Cô phải nhắc nhở nó tỏ ra ít hăng hái đi một chút trên sàn khiêu vũ,” Cô Effie nói tiếp và hơi cau mày. “Người ta không thể thể hiện những cảm xúc như thế ở Thành Phố. Thế là không được.”

“Cô biết Felicity rất thích khiêu vũ mà.”

“Dù sao đi nữa,” Cô Effie nói, “nó phải bắt đầu thực tập một vẻ dè dặt hơn.”

Harriet thầm thở dài và hy vọng nước giải khát sẽ được phục vụ sớm. Cô thì chưa hề khiêu vũ một điệu nào, chuyện đó cũng không phải là bất bình thường, và cô đang mong đợi được giải lao một chút để được ở một mình. Trà và bánh mì kẹp được phục vụ ở những cuộc hội họp ở địa phương như thế này không hẳn là một ý tưởng mới mẻ, nhưng chúng giúp người ta có chút trò tiêu khiển.

“Ôi trời ơi, Ông Venable đang tới kia kìa,” Cô Effie thì thầm. “Tốt nhất cháu nên chuẩn bị đi, cháu yêu.”

Harriet nhìn lên và thấy một người đàn ông luống tuổi mặc áo vét màu mận và áo gi lê màu xanh lá đã lỗi thời đang ì ạch đi về phía cô. Mắt cô nheo lại. “Cháu cho là ông ta muốn hạch hỏi cháu về những phát hiện gần đây của cháu.”

“Cháu không cần phải nói chuyện với ông ta, cháu biết mà.”

“Cháu có thể không nói chuyện với ông ta được đấy. Nếu ông ta không xoay xở để dồn cháu vào thế bí tối nay, có lẽ ông ấy sẽ chờ cháu sau buổi lễ nhà thờ vào Ngày Chủ Nhật. Cô biết ông ấy dai như thế nào mà.” Harriet mỉm cười cứng nhắc với Ông Venable, ông ta chỉ đáp lại bằng nụ cười đe dọa.

Hai người là những đối thủ lâu năm. Venable cũng là một nhà sưu tập hóa thạch sừng sỏ từ nhiều năm nay cho đến khi một tai nạn không may đã khiến ông ta e sợ những cái hang.

Ông ta bị buộc phải giới hạn việc đi thu thập ở bờ biển và sự thật là, ông ta không có khám phá gì lớn lao trong nhiều năm qua. Nhưng dù vậy, chuyện đó cũng không ngăn ông ta cố gắng thuyết phục Harriet rằng cô cần ông ta trông nom và điều khiển công việc của cô. Harriet biết tỏng những mánh lới của ông ta. Những người săn hóa thạch là một lũ trơ tráo và cô lúc nào cũng cảnh giác đề phòng khi ở quanh những nhà sưu tập như Ông Venable.

“Buổi tối tốt lành, Cô Pomeroy.” Ông Venable cúi người không tự nhiên. “Tôi thắc mắc liệu tôi có thể đem cho cô một tách trà.”

“Cám ơn, thưa ông, thế thì tốt quá.” Harriet đứng lên và để cho Venable dẫn cô đến bàn giải khát, nơi ông ta nhanh chóng lấy cho cô một tách trà.

“Cô thế nào, cô gái thân mến?” Nụ cười của Venable hơi có vẻ bợ đỡ. “Làm việc chăm chỉ trong mấy cái hang đó phải không?”

“Tôi đến đó khi tôi có thời gian thôi.” Harriet mỉm cười ôn tồn. “Ông biết chuyện đó là thế nào mà. Chúng tôi là một gia đình bận rộn và cơ hội đi tìm hóa thạch của tôi vào những ngày này rất hiếm.”

Đôi mắt Venable lấp lánh. Ông ta biết cô đang nói dối, tất nhiên là thế rồi. Đây là một trò chơi cũ rích mà họ đã tiếp diễn được một thời gian. “Tôi đã nói với cô rằng tôi đang tính sẽ liên lạc với một đồng sự trong Hiệp Hội Hoàng Gia để thuyết trình một bài báo về những hóa thạch ở địa phương chúng ta chưa?”

Harriet chớp mắt cảnh giác. “Không, ông chưa nói chuyện đó. Ông đang lên kế hoạch thuyết trình một bài báo với Hiệp Hội à, thưa ông?”

“Tôi sẽ thừa nhận mình đã đùa bỡn với cái ý tưởng đó. Vì quá bận, tất nhiên.” Venable nuốt trọn cái bánh mì kẹp chỉ trong một ngoạm. “Người ta cần thời gian cho những loại chuyện này.”

“Và một chút hứng thú và những bộ hóa thạch hiếm có,” Harriet thản nhiên đáp lại. “Ông đã tìm thấy thứ gì đáng chú ý gần đây à?”

“Một hai món.” Venable gõ gót chân và làm ra vẻ khôn ngoan. “Một hay hai thôi. Còn cô thì sao, cô gái thân mến?”

Harriet mỉm cười. “Sao ạ, chẳng có gì hết, tôi e là thế. Như tôi đã nói, những ngày này tôi có rất ít thời gian để đi thu thập.”

Venable rõ ràng đang tìm cách thăm dò kĩ hơn khi một sự im lặng rơi ngang căn phòng. Harriet tò mò nhìn xung quanh. Nhạc vừa mới ngừng, nhưng điều đó không giải thích cho sự bất động đột ngột của đám đông. Cô nhận ra tất cả mọi con mắt đều đổ dồn về phía cửa.

“Lạy Chúa lòng lành,” Venable bật lên trong một giọng kinh ngạc. “Là St. Justin. Hắn làm cái quỷ gì ở đây chứ?”

Ánh mắt Harriet lướt đến lối vào căn phòng đông đúc. Gideon đang đứng đó, như con thú săn đêm to lớn thơ thẩn đi vào một căn phòng đầy rẫy mồi ngon.

Anh mặc toàn màu đen, từ đôi giày được đánh bóng đến áo khoác đen được may đo thật khéo. Chỉ có cà vạt và áo sơ mi xếp li là màu trắng cho người ta chút khuây khỏa khỏi cái ấn tượng về sự đen tối toàn diện. Anh quét mắt khắp căn phòng với sự lạnh nhạt có tính toán.

“Tôi đã không thấy hắn nhiều năm nay,” Venable lầm bầm. “Nhưng tôi sẽ vẫn nhận ra cái sẹo kinh dị đó ở bất cứ đâu. Tôi nghe nói hắn đang ở trong vùng. Hắn dám cả gan ghé qua đây đêm nay cứ như đó là chuyện bình thường lắm vậy.”

Harriet nổi giận. “Đây là một cuộc họp mặt công cộng,” cô nói chanh chua. “Và ngài ấy là địa chủ sở hữu đất đai rộng nhất ở hạt này. Nếu ông hỏi tôi, những người ở vùng này nên cảm thấy tự hào và biết ơn khi ngài ấy chịu xuất hiện ở đây. Hơn nữa, tôi lấy làm ngạc nhiên, thưa ông, vì ông lại đưa ra những nhận xét cá nhân về vết sẹo. Tôi không thấy nó chướng mắt chút nào hết.”

Venable cau có. “Cô quá nhân từ, cô gái thân mến. Tôi hình dung đó là vì cô là con gái của mục sư. Vết sẹo của St. Justin thể hiện bản chất đen tối của hắn.”

“Này ông.” Harriet điên tiết.

“Tôi đã quên mất là cô không biết chuyện. Cũng tốt. Câu chuyện này không xứng để kể lại cho một quý cô trẻ.”

“Vậy thì tôi tin ông sẽ không kể lại câu chuyện đó,” Harriet nói đàn áp.

“Khốn thật, tôi tin là St. Justin đang đi về phía này.” Venable đứng thẳng lưng lên và kéo giãn vai. “Đừng sợ gì hết, cô gái thân mến.”

“Tôi đâu có sợ.” Harriet nhìn qua đầu kia căn phòng lần nữa và thấy đúng là Gideon đang đi qua đám đông đến nơi cô đứng cùng Ông Venable.

Những nhạc công vội khảy lên một điệu nhạc khác, để che đậy những lời thì thầm sửng sốt của đám đông. Một vài cặp đôi trẻ, có cả Felicity và cậu con trai của một tá điền, bước ra sàn khiêu vũ.

Harriet mỉm cười hăng hái với Gideon khi anh đi về phía cô. Cô không thể chờ để nghe anh đã xử lý viên quản lý của anh như thế nào và liệu anh đã liên lạc với Cảnh sát Bow Street chưa. Đã đến lúc họ bàn kế hoạch tóm gọn lũ trộm cắp này.

Hai hàng lông mày đen của Gideon nhướng cao khi thấy nụ cười tươi vui của cô. Anh dừng lại trước mặt cô và lịch sự nghiêng đầu. Đôi mắt anh sáng lấp lánh trong ánh đèn.

“Chào buổi tối, Cô Pomeroy. Tối nay trông cô rất khỏe.”

“Cám ơn, thưa ngài. Thật vui vì lại được gặp ngài. Tôi hy vọng ngài đang tận hưởng kì lưu trú trong vùng.”

“Nhiều như mong đợi.” Gideon nhìn sang Venable. “Chào ông, Venable. Cũng lâu rồi.”

Venable cau mày và nhích đến gần Harriet. “Chào buổi tối, thưa ngài. Tôi đã không nhận ra ngài có quen Cô Pomeroy.”

“Chúng tôi đã gặp nhau rồi,” Gideon thì thầm. Anh chuyển sự chú ý trở lại vào Harriet. “Tôi thắc mắc không biết tôi có vinh hạnh được mời cô khiêu vũ điệu tiếp theo không, Cô Pomeroy.”

Đôi mắt Harriet mở to. “Tôi không phải là một người khiêu vũ giỏi, thưa ngài.”

“Tôi cũng thế. Tôi đã không có dịp thực tập trong nhiều năm qua.”

Harriet thấy thư thái hơn. “Ồ, thế thì, trong trường hợp đó, tôi sẽ rất vui sướng. Xin thứ lỗi, Ông Venable.” Cô đưa cho ông ta ly nước và cái đĩa của mình.

“Nào, xem này,” Venable phun phì phì khi ông ta theo thói quen nhận lấy đĩa và tách. “Tôi không chắc cô của cô muốn cô khiêu vũ mà không có sự cho phép của bà ấy, Cô Pomeroy.”

“Vớ vẩn.” Harriet đóng phạch cái quạt của cô và đặt những ngón tay lên tay áo Gideon. “Cô tôi hẳn sẽ rất xúc động khi biết cuối cùng tôi cũng nhận được một lời mời khiêu vũ buổi tối nay.” Cô nhìn lên Gideon qua hai hàng mi. “Chúng ta đi chứ, thưa ngài?”

“Chắc chắn rồi, Cô Pomeroy.” Gideon dẫn cô đi xa Venable.

“Chúng ta đang đi đâu?” Harriet gặng hỏi khi cô thấy anh đang dẫn cô về góc những nhạc công đang tụ tập.

“Đi yêu cầu.” Gideon ngừng lại và nghiêng người tới để nói chuyện với người đàn ông đang kéo đàn violin. Người nhạc công lật đật gật đầu.

“Ngay sau đây, thưa ngài. Ngay lập tức.”

“Tuyệt. Tôi biết có thể trông cậy vào anh.” Gideon thẳng lưng và nắm lấy cánh tay Harriet.

“Giờ thì sao ạ?” Harriet hỏi khi anh bước ra sàn khiêu vũ.

“Giờ thì chúng ta khiêu vũ, tất nhiên.”

Ngay lúc đó điệu vũ đồng quê ngừng đột ngột. Những đôi khiêu vũ đứng tại chỗ và ngơ ngác nhìn nhau.

Một vài giây sau tiếng đàn violin cất lên một vài nốt nhạc thử nghiệm và rồi lao vào một điệu valse mạnh mẽ. Đám nhạc cụ nhỏ còn lại làm theo.

Những cặp đôi trẻ trên sàn reo mừng và nhảy ngay vào hành động trước khi những người lớn tuổi có thể hủy lời đề nghị của St. Justin. Những cặp đôi hăng hái xoay trong điệu vũ mới vừa rồi còn bị cấm đoán. Những bậc tiền bối thì cau mày không vừa ý. Tất cả mọi con mắt lại đổ dồn về Gideon.

Gideon chỉ nhìn Harriet, chờ phản ứng của cô.

Sự do dự khiến bụng Harriet quặn lại, nhưng một sự kích động phập phồng đang đổ tràn qua cô. Cô hít một hơi sâu và bước vào vòng tay Gideon. Anh mỉm cười hài lòng và xoay cô trên sàn khiêu vũ.

“Tôi không nghĩ cô lại rút lui trước một lời thách thức, Cô Pomeroy,” Gideon nói nhẹ.

“Không bao giờ, thưa ngài.” Harriet cười. “Tôi thề, ngài đã gây náo động đấy. Những cuộc hội họp điền viên đáng thương của chúng ta sẽ không bao giờ còn như trước nữa. Ngài đã một thân một mình đem điệu valse đến với Upper Biddleton.”

“Tôi cảm giác là trong đầu một vài người tử tế ở đây tối nay, chuyện đó cũng ngang ngửa với việc đem dịch bệnh vào làng.”

“Bọn họ sẽ sống sót qua cuộc đổ bộ của điệu valse thôi. Còn đối với tôi, tôi rất biết ơn.”

“Thật chứ, Cô Pomeroy?”

“Ồ, vâng. Tôi đã rất lo lắng về chuyện Felicity không có cơ hội thực tập những bước nhảy của nó trước khi đến Luân Đôn. Giờ con bé sẽ có cơ hội để thực tập.”

“Và còn cô thì sao?” Gideon quan sát cô khi anh dìu cô vào một động tác xoay tít. “Cô có mừng vì có cơ hội để thực tập điệu valse để cô được chuẩn bị, nhân dịp cô sẽ đến Luân Đôn?”

“Tôi thật sự nghi ngờ tôi sẽ khiêu vũ điệu valse khi ở Thành Phố. Felicity mới là người được một mùa Vũ Hội chứ không phải tôi.” Harriet mỉm cười. “Nhưng tôi phải nói đó là một cơ hội rất thú vị, thưa ngài, và ngài đã thể hiện điệu nhảy rất tốt. Tất nhiên, tôi không ngạc nhiên khi thấy ngài là một người khiêu vũ cừ khôi. Ngài di chuyển không phát ra tiếng động và thật lả lướt.”

Anh hạ mi mắt xuống vì ngạc nhiên. “Cám ơn cô. Thật ra đã sáu năm rồi tôi mới khiêu vũ, tôi sẽ xem đó là một lời khen ngợi hết lòng.” Gideon đưa cô vào một động tác xoay vòng khác.

Harriet hòa mình trong điệu nhạc, cô nhận biết rõ hơi ấm và sức mạnh của bàn tay Gideon trên lưng cô. Nó mang lại những ký ức nóng bỏng về nụ hôn trong cái hang và cô biết mình đang đỏ mặt. Cô cầu nguyện là tất cả mọi người, kể cả Gideon, sẽ quy khuôn mặt ửng đỏ của cô cho hơi ấm trong căn phòng và điệu vũ sôi động.

“Tôi ngạc nhiên khi thấy ngài ở đây, thưa ngài,” Harriet nói. Cô đang cố vượt qua trạng thái ngây ngất vì cô đang thật sự nhảy điệu valse. “Tôi không nghĩ cuộc hội họp nhỏ của chúng tôi sẽ khiến ngài quan tâm.”

“Nó không khiến tôi quan tâm. Cô mới khiến tôi quan tâm, Cô Pomeroy.”

Hai mắt cô mở to vì sửng sốt. “Tôi sao, thưa ngài?”

“Phải, cô.”

“Ồ.” Rồi một ý tưởng nảy ra. Cô mỉm cười rạng rỡ nhìn lên anh. “Phải rồi, tất nhiên, giờ tôi hiểu rồi.”

“Cô hiểu à?” Anh nhìn cô bằng một ánh mắt kỳ lạ. “Tôi rất mừng vì một trong hai chúng ta hiểu được chuyện này.”

Cô ngó lơ câu bình luận khó hiểu trong lúc não cô cuối cùng cũng nắm quyền điều khiển những cảm xúc đang khuấy đảo trong cô. “Hẳn là ngài muốn báo cho tôi biết về những kế hoạch bắt trộm của ngài. Ngài biết sẽ khó mà dàn dựng một cuộc gặp mặt kín đáo mà không khiến người ta bàn ra tán vào, cho nên ngài đến đây tối nay với hy vọng có thể nói chuyện với tôi dưới vỏ bọc hòa nhập xã hội.”

“Tôi chúc mừng cô vì đầu óc logic của cô đó, Cô Pomeroy.”

“Thế nào?” Cô nhìn lên anh trông đợi.

“Thế nào cái gì?”

Cô kêu lên một tiếng nhỏ bực bội. “Nói cho tôi nghe về những kế hoạch của ngài. Mọi thứ đã được sắp xếp cả rồi chứ? Ngài đã liên lạc với Cảnh sát Bow Street chưa? Ngài đã quyết định xử lý Ông Crane thế nào? Tôi muốn biết từng chi tiết.”

Gideon quan sát cô trong vài giây. Rồi miệng anh cong lên thành nụ cười nhẹ. “Tôi đã không để lộ ý định của tôi cho Crane biết và tôi đã gửi tin cho cơ quan Bow Street. Những sắp xếp để trừ khử những tên trộm khỏi những cái hang của cô đang được tiến hành, thưa Cô Pomeroy. Tôi tin cô sẽ thấy mãn nguyện với thành quả của tôi.”

“Tôi chắc chắn mình sẽ rất mãn nguyện. Nói cho tôi nghe toàn bộ kế hoạch đi. Chính xác thì giờ chuyện gì sẽ xảy ra?”

“Cô phải để chuyện đó lại cho tôi, Cô Pomeroy.”

“Nhưng tôi muốn biết tất cả sẽ có hiệu quả, thưa ngài,” Cô nói mất kiên nhẫn.

“Cô phải tin tôi, Cô Pomeroy.”

“Đó không phải vấn đề ở đây, thưa ngài.”

“Tôi e đó mới chính là vấn đề.” Nụ cười của Gideon thật khó mà chịu nổi. “Cô nghĩ cô có thể làm thế không, Cô Pomeroy?”

“Tôi làm gì? Tin ngài à? Tất nhiên rồi. Tôi biết ngài sẽ làm những gì ngài đã hứa. Nhưng tôi muốn biết mọi chi tiết, thưa ngài. Tôi có dính dáng trong chuyện này. Rốt cuộc thì đó là những cái hang của tôi cơ mà.”

“Những cái hang của cô?”

Harriet đỏ mặt và bặm môi dưới trong một lúc. “Được rồi, có lẽ mấy cái hang không hẳn là thuộc về tôi, nhưng tôi cũng không để một người như Ông Venable chiếm chúng.”

“Bình tĩnh lại đi, Cô Pomeroy. Tôi hứa với cô rằng cô sẽ có đặc quyền được đào xới bất cứ cái xương cổ nào đang nằm trong những cái hang đó.”

Cô mỉm cười ngập ngừng. “Ngài hứa danh dự chứ, thưa ngài?”

Đôi mắt màu vàng hung của anh lấp lánh sau hai hàng lông mi rậm trong khi anh quan sát gương mặt ngẩng lên của cô. “Vâng, thưa Cô Pomeroy,” Gideon nói nhẹ nhàng. “Dù lời hứa này có đáng giá hay không, tôi vẫn hứa danh dự với cô.”

Harriet hăng hái. “Cám ơn, thưa ngài. Tôi cam đoan với ngài rằng điều đó đã giúp tâm trí tôi giảm bớt một phần gánh nặng. Nhưng dù vậy tôi thật sự muốn biết ngài đã lên kế hoạch gì.”

“Cô phải tập kiên nhẫn, Cô Pomeroy.”

Điệu nhảy kết thúc với một đoạn nhạc dạo. Harriet bực mình vì cô muốn tranh cãi thêm nữa. “Thưa ngài, tôi tin tôi có thể giúp được ngài trong chuyện này,” cô nói gấp rút. “Tôi biết những cái hang đó rõ hơn bất cứ ai và người Cảnh sát Bow Street ngài thuê chắc chắn sẽ muốn thảo luận cách phân bổ của những cái hang đó với tôi.”

Gideon nắm cánh tay cô và thản nhiên ngắt lời. “Tôi tin cô sẽ muốn giới thiệu tôi với cô và em gái, Cô Pomeroy.”

“Tôi muốn thế à?”

“Đúng vậy. Tôi nghĩ chuyện đó là phù hợp trong hoàn cảnh này.”

“Hoàn cảnh nào ạ?” Harriet thấy cái nhìn lo lắng trên gương mặt Cô Effie từ bên này căn phòng.

“Chúng ta vừa mới khiêu vũ điệu valse, Cô Pomeroy à. Mọi người sẽ bàn tán.”

“Vớ vẩn. Tôi không quan tâm người ta nói gì. Ngài không thể bôi nhọ thanh danh tôi chỉ vì đã khiêu vũ với tôi được.”

“Cô sẽ kinh ngạc khi biết tôi có thể phá hủy thanh danh một phụ nữ dễ đến mức nào, Cô Pomeroy. Chúng ta hãy tháo gỡ thiệt hại tối nay bằng cách làm một màn giới thiệu đường hoàng với gia đình cô nào.”

Harriet rên rỉ. “Ôi, thôi được rồi. Nhưng tôi thật sự muốn bàn luận những kế hoạch bắt trộm hơn.”

Gideon mỉm nụ cười ngắn, thoáng qua của anh. “Đúng thế, tôi hình dung cô muốn vậy. Nhưng, như tôi đã nói, cô phải tin tôi trong chuyện này.”

Harriet thức dậy sáng hôm sau ngay trước khi bình minh lên. Cô nằm lại giường trong một chốc, mường tượng lại những diễn tiến của tối qua. Cô Effie đã vừa chấn động vừa kinh hãi khi thấy mình được giới thiệu với Ngài Tử Tước St. Justin tai tiếng.

Dù vậy Effie vẫn xử lý tình huống đó với sự đĩnh đạc đáng ngưỡng mộ. Bà đã chẳng hề để lộ tình trạng bối rối của mình. Felicity thì vẫn thẳng thắn và thực dụng như thường lệ. Con bé đã chấp nhận màn giới thiệu với sự duyên dáng lôi cuốn.

Gideon đã xoay xở để làm cho hậu quả từ thái độ ngang tàng của anh thêm tồi tệ bằng cách bỏ đi ngay sau khi anh gặp Effie và Felicity.

Ngay lúc anh biến mất vào trong đêm, cả căn phòng vũ hội chật ních người nổ ra trò chuyện rôm rả. Harriet biết rõ cô là trung tâm của một vài cặp mắt tò mò.

Trong cỗ xe ngựa về nhà, Effie đã không ngừng huyên thuyên về sự cố đó.

“Người dân địa phương này thật đúng khi gọi ông ta là một người kỳ lạ và khó đoán,” bà nói đến cả trăm lần. “Ông ta yêu cầu điệu valse mà không có một lời xin phép và rồi lựa chọn cháu, Harriet. Cám ơn trời ông ta đã không chọn Felicity. Tên con bé không thể được xướng lên cùng với tên ông ta trước khi nó tới Luân Đôn.”

“Thật ra thì,” Felicity nói, “Cháu rất biết ơn ngài ấy. Giờ điệu valse đã được giới thiệu ở Upper Biddleton, chúng ta sẽ có thể nhảy điệu valse vào vũ hội lần tới. Và nó là mốt ở Luân Đôn mà, Cô Effie. Chính cô đã nói với cháu như thế còn gì.”

“Đó không phải vấn đề ở đây,” Effie đáp trả. “Cô thấy Bà Stone và những người khác đã đúng. Người đàn ông đó thật nguy hiểm. Ông ta thậm chí còn trông nguy hiểm nữa. Hai cháu phải cực kỳ cẩn trọng khi ở quanh ông ta, hiểu chưa nào?”

Harriet ngáp. “Chuyện gì thế này, Cô Effie? Cuối cùng cô cũng có vài lo lắng cho thanh danh của cháu rồi à? Cháu cứ nghĩ cô cảm thấy cháu an toàn vì tuổi tác quá lứa lỡ thì của cháu chứ.”

“Có điều gì đó nói với cô rằng chẳng có người phụ nữ nào an toàn khi có mặt người đàn ông đó,” Effie nói cay độc. “Bà Stone gọi ông ta là con quái vật và cô không chắc nữa, có lẽ bà ta đúng.”

“Cháu cảm thấy hoàn toàn an toàn với ngài ấy,” Harriet tuyên bố. “Thậm chí khi bọn cháu khiêu vũ điệu valse.”

Nhưng cô đã nói dối. Harriet biết chứ. Cô không cảm thấy an toàn trong vòng tay Gideon. Thật ra mà nói, thì hoàn toàn ngược lại. Và cô đã tận hưởng mỗi đợt chấn động nguy hiểm lướt khắp người cô khi anh xoay cô trên sàn khiêu vũ.

Harriet biết cô sẽ không thể ngủ lại và còn quá sớm để bất cứ ai trong nhà thức dậy. Cô đẩy chăn ra và bước xuống giường. Cô sẽ mặc đồ và xuống lầu để pha một ấm trà. Bà Stone có lẽ sẽ không đồng ý. Bà ta là một tín đồ sùng đạo về việc các quý cô phải giữ gìn hình tượng, nhưng điều đó lại quá tệ. Harriet chẳng có ý định đánh thức bà quản gia vào cái giờ sớm sủa này và cô hoàn toàn có thể chuẩn bị trà cho mình.

Phòng ngủ trở nên lạnh lẽo qua một đêm dài. Harriet nhanh chóng mặc một bộ váy len tay dài đã phai màu và kẹp một cái mũ bê-rê bằng muslin lên mái tóc bung tự nhiên của cô.

Trên đường tới cửa cô đi ngang qua cửa sổ và theo thói quen nhìn ra để ngắm ánh sáng bình minh rọi xuống mặt biển. Thủy triều đã rút và đây là một thời điểm tuyệt hảo để đi săn hóa thạch. Thật tệ vì Gideon đã cấm cô đến gần mấy cái hang cho đến khi những tên trộm bị bắt.

Qua khóe mắt Harriet thấy một dáng người trên bờ biển bên dưới cửa sổ của cô. Cô ngừng ngay lập tức và nghiêng người ra để nhìn được rõ hơn. Có lẽ đó là một ngư dân, cô tự trấn an bản thân.

Nhưng một khắc sau dáng người kia chạy vụt ra, thoắt ẩn thoắt hiện và Harriet biết đó không phải một ngư dân. Người đàn ông đó đang mặc một cái áo choàng và một cái mũ trông hơi bẹp, méo mó được kéo quá tai. Cô không thể thấy mặt hắn, nhưng cô thấy ngay lập tức hắn đang đi dọc theo bờ biển về phía lối vào cái hang quý giá của cô.

Harriet không hề do dự. Đây là một sự cố đáng báo động và cần phải được điều tra gấp. Người đàn ông bên dưới rõ ràng không phải một trong những tên trộm. Bọn chúng chỉ xuất hiện vào nửa đêm.

Chỉ còn một khả năng rất chắc chắn. Nhất định hắn lại là một nhà sưu tập hóa thạch khác đang âm mưu lẻn vào những cái hang của cô.

Harriet biết cô phải xuống bờ biển ngay lập tức để xem kẻ không mời mà đến này định làm gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.