Rể Cuồng

Chương 156: Chương 156: Con rể tốt của vương thu cúc tôi là người các người có thể nói




Trong lòng Vương Thu Cúc với Vương Thư Đào lúc này vô cùng rối rắm, dù sao đánh chết bọn họ cũng không ngờ, lão đại nhà họ Thẩm - Thẩm Vu Ân với người thừa kế đời thứ ba của nhà họ Thẩm - Thẩm Nhất Bân, hai ba con này sẽ đến xin lỗi Vương Thu Cúc và Thẩm Mộng Thần. Mà vừa rồi những lời khó nghe đó của hai người họ đã mắng ra rồi, lúc này sắc mặt của hai người đều vô cùng phức tạp.

“Sao hả? Hai người còn không đi? Còn muốn ở đây đợi ăn cơm tối sao?” Lâm Chi Diêu nhìn Vương Thu Văn và Vương Thư Đào, cảm thấy hai người này nhìn thấy tình cảnh hiện nay lại muốn ở lại, anh trực tiếp mở miệng cắt đứt tư tưởng của hai người, ngay cả cơ hội mở miệng cũng không giữ lại cho hai người bọn họ.

Lâm Chi Diêu sau khi dứt lời, Thẩm Vu Ân và Thẩm Nhất Bân lúc này mới nhìn thấy trong phòng khách còn có hai người. Vừa rồi hai người bọn họ thật sự là không có chú ý tới, bởi vì phòng khách của Lâm Chi Diêu quá to rồi, hơn nữa trước đó tất cả mọi chú ý của hai người cũng đều ở trên người Lâm Chi Diêu Vương Thu Cúc với Thẩm Mộng Thần, bây giờ vừa nghe Lâm Chi Diêu nói như thế, lúc này mới phát hiện. Hơn nữa hai người cũng tự nhiên nghe ra ý trong lời Lâm Chi Diêu, không cần nghĩ cũng biết hai người này vừa rồi là đã đắc tội với Lâm Chi Diêu. Nghĩ đến đây, con người của Thẩm Vu Ân khẽ đảo, không chút dấu vết lặng lẽ gật đầu với Thẩm Nhất Bân, Thẩm Nhất Bân bỗng hiểu ý. Anh ta với ba của anh ta đang thiếu cơ hội làm sao có được mối quan hệ tốt với Lâm Chi Diêu, trước mắt có hai tên ngu ngốc chui ra.

Vương Thu Văn với Vương Thư Đào thấy Lâm Chi Diêu nói như thế, sắc mặt bỗng âm trầm như nước. Vương Thư Đào nhìn đăm đăm vào Lâm Chi Diêu: “Ha ha, từ khi nào trong cái nhà này tới phiên một thằng ở rể nói chuyện rồi chứ? Tôi với mẹ cậu nói chuyện, cậu chen mồm cái gì? Cậu vai vế gì?”

Vương Thư Văn cũng hằn học trừng mắt lườm Lâm Chi Diêu: “Người lớn nói chuyện, cậu đừng chen mồm! Chỗ này có phần cho cậu nói chuyện sao?” Sau đó ông ta quay sang Vương Thu Cúc cười nói: “Em út, vừa rồi lời của anh với anh hai của em có hơi nặng, em cũng đừng để trong lòng, bây giờ em xem anh Vu Ân cũng xin lỗi em rồi, chuyện này không phải các em vẫn là người một nhà sao... ha ha...”

Vương Thư Văn nói xong lại nhìn sang Thẩm Vu Ân, mỉm cười đi tới trước Thẩm Vu Ân, trước mắt Thẩm Vu Ân là lão đại của nhà họ Thẩm. Cũng là người cầm quyền thực tế của công ty nhà họ Thẩm, nếu tối nay không gặp được Thẩm Chấn Hoa, Thẩm Vu Ân nói chuyện không phải là càng tốt hơn sao? Mà ở vài phương diện nào đó, quyền nói chuyện của Thẩm Vu Ân ở nhà họ Thẩm càng lớn hơn Thẩm Chấn Hoa.

Cho nên lúc này Vương Thư Văn mặt mày nịnh bợ nói với Thẩm Vu Ân: “Ha ha, anh Vu Ân, lâu rồi không gặp, dạo gần sức khỏe có tốt không? Từ sau lần gặp mặt vào hai năm trước, tôi không có lúc nào là không muốn gặp lại anh Vu Ân lần nữa...”

Vương Thư Đào cũng đi tới cười ha hả nói với Thẩm Vu Ân: “Anh Vu Ân, khí thế trên người anh càng lúc càng mạnh rồi, nào nào nào, tối nay chúng ta không say không về...”

Vương Thư Đào nói xong thì muốn kéo Thẩm Vu Ân đến ngồi vào trước bàn ăn, cả quá trình đều không thèm để ý Lâm Chi Diêu. Ở trong lòng ông ta, Lâm Chi Diêu chẳng qua chỉ là một thằng con rể ở rể mà thôi. Thân phận này còn xa mới xứng để bọn họ để xuống đoạn giao tình sâu này. Không chỉ là Lâm Chi Diêu, ngay cả Thẩm Mộng Thần bên cạnh Lâm Chi Diêu bọn họ cũng không để vào mắt.

Lúc này Vương Thư Văn càng là nói với Thẩm Mộng Thần: “Mộng Thần, còn không mau đi lấy thêm bát đũa tới?” Giọng điệu của Vương Thu Văn là kiểu ra lệnh. Chỉ có điều Thẩm Mộng Thần lại là bị Lâm Chi Diêu kéo, không có đứng dậy.

Vương Thu Văn tự nhiên là nhìn thấy động tác vừa rồi Lâm Chi Diêu kéo Thẩm Mộng Thần, lúc này hai mắt hơi nheo lại, nhìn Lâm Chi Diêu từ từ nói: “Thằng nhóc, thật sự cho cậu mặt mũi rồi phải không? Cậu tính là cái thá gì? Những trưởng bối như chúng tôi đều đứng ở đây, cậu còn ngồi? Hửm? Cậu thật sự không có một chút gia giáo sao? Ba mẹ cậu không có dạy cậu sao? Cái thứ không có giáo dưỡng!”

Lâm Chi Diêu lúc này là hoàn toàn nổi giận rồi, nhìn Vương Thư Văn cười lạnh nói: “Ha ha... tôi không có giáo dưỡng sao?” Lâm Chi Diêu nói rồi trên người bỗng dâng lên một cỗ sát cơ lạnh lẽo, trên người trong nháy mắt bùng ra khí thế ngập trời. Dưới khí thế xung kích mãnh liệt của Lâm Chi Diêu, Vương Thư Văn và Vương Thư Đào không ngừng lùi lại phía sau, Thẩm Vu Ân càng là mặt mày biến sắc.

Lâm Chi Diêu từ từ nói: “Nhà họ Vương của thành phố Thiên Hải mấy người thật là uy phong rất lớn, đừng nói Thiên Hải, các người cho dù ngay cả một gia tộc tuyến ba của thành phố Nam Giang cũng không sánh được. Tôi thật sự rất tò mò dũng khí của mấy người từ đâu ra, lại dám nói chuyện với tôi như thế? Hửm?”

“Cậu...” Vương Thư Văn bị khí thế của Lâm Chi Diêu đè xuống toàn thân đều bắt đầu run rẩy, ngón tay run run chỉ vào Lâm Chi Diêu, nhưng một câu cũng nói không ra. Lúc này Thẩm Vu Ân ở bên cạnh ông ta, ông ta cũng không dám nói gì với Lâm Chi Diêu nữa. Nếu không nếu như để lại ấn tượng gì không tốt ở trong lòng Thẩm Vu Ân thì không tốt rồi.

Vì thế ông ta hừ một tiếng nặng nề, nói với Vương Thu Cúc: “Ha ha, Thu Cúc em thật sự là tuyển được một con rể tốt đấy, được người làm trưởng bối như anh cũng không làm khó tiểu bối, anh hỏi em, em còn nhận người anh cả này không? Anh tối nay ở chỗ em ăn một bữa cơm tốt được hay không được?” Vương Thư Văn rất là tự tin nói với Vương Thu Cúc, ông ta cảm thấy dù sao ông ta vẫn là anh cả của Vương Thu Cúc, trước kia ông ta cũng dùng loại giọng điệu này nói chuyện với Vương Thu Cúc, lần nào Vương Thu Cúc đều nghe theo. Nhưng ngay sau đó ông ta bỗng trợn to mắt, trên mặt mang vẻ khó tin.

Chỉ thấy Vương Thu Cúc nhìn ông ta nói: “Không được, mời hai người ra ngoài! Vương Thu Cúc tôi từ nay về sau cũng không có người anh trai như hai người! Thật là mất mặt!”

Hừ... Sắc mặt của Vương Thư Văn lập tức trở nên vô cùng cứng nhắc, bị một câu nói này của Vương Thu Cúc làm cho một câu cũng không nói ra được.

“Vương Thu Cúc em quá đáng rồi! Đó là anh cả! Em...” Vương Thư Đào khẩn cấp nói với Vương Thu Cúc. Chỉ là lời của ông ta chưa có nói xong thì bị Vương Thu Cúc cắt ngang: “Vương Thư Đào, anh không nghe rõ sao? Tôi vừa rồi đã nói rồi, từ nay về sau tôi với nhà họ Vương các người không có bất cứ quan hệ gì nữa, sao còn muốn ở lì ở đây ăn cơm? Dám sỉ nhục con rể tốt của tôi! Hai người có vai vế gì? Con rể tôi thấy nơi tôi sống không tốt, mua biệt thự cho tôi, hai người mua cho tôi sao? Con rể tôi thấy tôi không có tiền, trực tiếp cho vài tỷ tiền tiêu vặt, hai người cho sao? Con rể tôi thấy tôi không có bộ trang sức nào đẹp, ra tay chính là dây chuyền mấy trăm triệu, hai người cho sao?”

Vương Thu Cúc càng nói khí thế trên người càng lớn, lúc này bà ta nhìn đăm đăm vào Vương Thư Văn và Vương Thư Đào, nhấn mạnh nói: “Con rể tốt của tôi đối tốt với tôi như thế, hai người tới thì mắng nó là phế vật vô dụng, hai người có vai vế gì? Hửm? Cho dù là bây giờ hai người đứng ở trong nhà mà con rể tôi mua, còn sai khiến nó hầu hạ hai người? Ha ha, hai người lấy đâu ra mặt mũi đó? Hửm? Không chê mất mặt sao?”

Vương Thu Cúc tiếp tục bước lên một bước, cắn răng nhìn chằm chằm Vương Thu Cúc và Vương Thư Đào: “Tôi luồn cúi 20 năm, không dễ gì có một đứa con gái tốt, một chàng rể tốt như vậy. Một nhà chúng tôi sống rất tốt, hai người cứ muốn chui ra, khua tay múa chân với cuộc sống của chúng tôi, hai người tính là cây hành nào? Cút cho tôi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.