Hai giờ khuya, trong một phòng Vip của khách sạn mở cửa 24/24 ở thành phố Thiên Hải. Vương Thu Cúc đang ngồi đối diện với một người phụ nữ mặc áo khoác trắng để tóc dài, khuôn mặt tinh xảo trang điểm vô cùng xinh đẹp. Người phụ nữ này chính là Lãnh Thu Nhã, là cô chủ lớn của nhà họ Lãnh hai mươi năm trước và cũng là mẹ ruột của Thẩm Mộng Thần. Nhà họ Lãnh là thế gia giàu có bậc nhất nhì thành phố Thiên Hải. Truyền thừa trăm năm sừng sững không ngã. Gia thế hiển hách, tài lực hùng hậu, nên đã hơn hai mươi năm mà Lãnh Thu Nhã vẫn chăm sóc nhan sắc rất tốt, nếu đi ra ngoài người khác còn nghĩ bà ta là người phụ nữ mới ngoài ba mươi.
“Thu Cúc... Cậu... Rốt cục cậu chịu gặp tớ rồi sao? Xin lỗi...thật lòng xin lỗi cậu...” Ánh mắt Lãnh Thu Nhã cực kỳ phức tạp nhìn Vương Thu Cúc. Vương Thu Cúc không giống bà ta, hơn hai mươi năm không gặp, trên mặt Vương Thục Phục đã giăng đầy dấu vết thời gian. Chỉ nhìn bề ngoài thôi cũng có thể biết mấy năm nay Vương Thu Cúc sống rất khó khăn. Lãnh Thu Nhã đương nhiên nhận ra điều này. Hai mươi năm trước vì chuyện của bà ta mà thanh xuân của Vương Thu Cúc đã bị phá hủy. Nhưng lúc đó Lãnh Thu Nhã chỉ nghĩ tới việc con của bà ta có thể sống tiếp, có người chăm sóc nên đành phải làm vậy.
Hơn hai mươi năm trước nhà họ Thẩm rất nghèo, vẫn chưa được ai biết đến ở thành phố Nam Hải. Vì vậy, một gia tộc lớn như nhà họ Lãnh sao có thể cho phép cô chủ lớn của gia tộc gả cho một kẻ nghèo kiết xác chứ? Điều đó là không thể nào. Mà lúc Lãnh Thu Nhã có mang, cũng tránh được tai mắt của nhà họ Lãnh, nên từ đầu tới cuối nhà họ Lãnh cũng không biết Lãnh Thu Nhã đã từng có một đứa con. Nhà họ Lãnh chỉ biết Lãnh Thu Nhã ở Nam Giang một năm, sau đó ba ruột của bà ta sai người bắt bà ta về. Nghĩ tới thời đại đó rất coi trọng môn đăng hộ đối, nhưng Lãnh Thu Nhã cũng rất cứng đầu, sau khi trở về gia tộc vẫn sống một mình cho tới bây giờ.
Hai mươi mấy năm trôi qua, nhà họ Lãnh cũng không còn hạn chế Lãnh Thu Nhã nhiều như trước nữa. Mà bắt đầu từ năm ngoái sau khi biết được người kia của Lãnh Thu Nhã đã qua đời thì bọn họ cũng hoàn toàn yên tâm về bà ta.
Vương Thu Cúc nhìn khuôn mặt hơi giống Thẩm Mộng Thần đang ngồi trước mặt, trong lòng vô cùng cảm thán: “Thu Nhã, mọi thứ đã qua rồi, nếu muốn nói xin lỗi thì tớ cũng nợ cậu nhiều lắm. Mấy năm nay, tớ chưa bao giờ cho cậu đi gặp Mộng Thần lần nào. Đây cũng là tại tớ cố ý trả thù cậu, nên tại đây tớ cũng muốn nói lời xin lỗi cậu...”
Vương Thu Cúc vừa nói xong, nước mắt Lãnh Thu Nhã rơi như mưa, bà ta cầm tay Vương Thu Cúc nói: “Thu Cúc, là lỗi của tớ. Tớ cũng có lỗi với Mộng Thần lại cũng có lỗi với người ba đã chết của con bé. Xin lỗi, tớ thật lòng xin lỗi...Bây giờ suy nghĩ lại tớ đúng là không có tư cách đến gặp Mộng Thần...”
Đúng vậy, trên đời này không có mấy ai biết Lãnh Thu Nhã là mẹ ruột của Thẩm Mộng Thần. Mà lúc này Lãnh Thu Nhã lại càng sợ hãi gặp Thẩm Mộng Thần, sợ Thẩm Mộng Thần sẽ hỏi bà ta: “Tại sao bao nhiêu năm qua bà không tới thăm tôi?” Mỗi lần giật mình tỉnh giấc lúc nửa đêm, Lãnh Thu Nhã đều khóc nức nở, trước đây bà ta không dám gặp Thẩm Mộng Thần, bởi bà ta sợ nhà họ Lãnh sẽ gây rắc rối cho nhà họ Thẩm. Bây giờ Thẩm Mộng Thần đã lớn, có cuộc sống của riêng mình, nhưng còn bà ta thì sao? Bà ta càng không dám đi gặp con mình.
Bởi vì là một người mẹ nhưng từ nhỏ tới lớn bà ta chưa từng ở cạnh Thẩm Mộng Thần dù chỉ một ngày. Trên đời này có ba mẹ nào mà không thương nhớ con mình. Lãnh Thu Nhã cũng vậy, bà ta nhớ Thẩm Mộng Thần đến xé ruột xé gan nhưng hơn hai mươi năm trước ở thời đại đó nếu để người đời biết cô chủ lớn nhà họ Lãnh có con riêng thì đứa bé kia rất có khả năng sẽ không sống được. Nhà họ Lãnh tuyệt đối sẽ không chịu đeo nỗi nhục này.
Bao nhiêu năm nay Lãnh Thu Nhã sống như cái xác không hồn. Rõ ràng bà ta biết mình vẫn còn đứa con gái ruột trên đời này nhưng lại không thể đi gặp con bé.
Lãnh Thu Nhã khóc nức nở, Vương Thu Cúc không ngừng an ủi bà ta. Lãnh Thu Nhã khóc hơn nửa tiếng Vương Thu Cúc mới lấy điện thoại ra, mở album ảnh đưa cho Lãnh Thu Nhã nói: “Thu Nhã, trong này đều là ảnh của Mộng Thần do chính tay tớ chụp. Mộng Thần thật sự đẹp giống hệt cậu...”
Lãnh Thu Nhã hít sâu một hơi, sau đó rất nghiêm túc nhìn dáng vẻ cười rạng rỡ trong ảnh của Thẩm Mộng Thần, trên mặt bà ta cũng bắt đầu xuất hiện nụ cười, hơn nữa còn cười rất vui vẻ.
Lãnh Thu Nhã vừa cười vừa nói với Vương Thu Cúc: “Thu Cúc, cậu xem này, con bé giống hệt tớ...Con bé cười tươi như thế...”
Vương Thu Cúc cũng cười gật đầu nói: “Ừ, hơn hai mươi năm trước không phải cậu được khen là cô gái xinh đẹp nhất thành phố Thiên Hải à? Con gái chúng ta thừa hưởng gen của cậu, có thể không đẹp được sao?”
“Ừ đó là... Hả? Thu Cúc, người đàn ông bên cạnh Mộng Thần là ai vậy?” Lãnh Thu Nhã chỉ vào Lâm Chi Diêu bên cạnh Thẩm Mộng Thần hỏi Vương Thu Cúc.
Nụ cười trên mặt Vương Thu Cúc lập tức biến mất, rất nghiêm túc nói với Lãnh Thu Nhã: “Thu Nhã đây chính là lý do tối nay tớ tìm cậu đến Thiên Hải!”
“Hả? Được, Thu Cúc, cậu nói cho tớ nghe đi, cậu nói gì tớ cũng đồng ý với cậu... Có phải Mộng Thần sắp kết hôn với người đàn ông này nhưng thiếu tiền không? Mộng Thần cũng tới tuổi lấy chồng rồi. Được, cậu không cần lên tiếng, tớ đưa tất cả tiết kiệm của tớ cho cậu, đưa hết...” Lãnh Thu Nhã vừa nói vừa móc một đống thẻ ngân hàng trong túi ra.
Lãnh Thu Nhã không hề do dự đẩy một đống thẻ ngân hàng đến trước mặt Vương Thu Cúc rồi nói: “Thu Cúc, tớ cũng không biết trong này có bao nhiêu tiền. Đây là thẻ riêng của tớ, nhưng chỗ này dù gì cũng được năm sáu chục tỷ, cậu cầm lấy lo đám cưới cho con gái đi. Hôm nay tớ ra ngoài hơi vội, sau khi trở về tớ sẽ chuyển khoản thêm cho cậu...” Vẻ mặt Lãnh Thu Nhã hơi nôn nóng, lúc bà ta nhìn thấy Thẩm Mộng Thần nắm tay Lâm Chi Diêu trong ảnh, thấy được nụ cười hạnh phúc của con gái thì bà ta biết người đàn ông bên cạnh con bé chính là tình yêu thật sự của cô...
Thứ này không cần người khác nói, chỉ vì bà ta là mẹ ruột của Thẩm Mộng Thần như thế cũng đã đủ. Vì bà ta đã bỏ qua thời gian trưởng thành của Thẩm Mộng Thần, nên khi con gái sắp kết hôn bà phải tổ chức một bữa tiệc kết hôn hạnh phúc nhất cho con mình, để nửa đời sau con bé sẽ không bao giờ lo lắng chuyện tiền nong. Truyện Đông Phương
Nhưng Lãnh Thu Nhã lập tức ngạc nhiên bởi vì Vương Thu Cúc đã đẩy một đống thẻ ngân hàng trở lại trước mặt bà ta.
“Thu Cúc? Cậu đây là?” Lãnh Thu Nhã nghi ngờ hỏi.
Vương Thu Cúc lắc đầu cười nói: “Thu Nhã, tiền này cậu hãy để dành xài đi, Mộng Thần... Không thiếu tiền...”
“Sao được chứ? Thu Cúc, có phải cậu nghe làm không. Lúc nãy tớ nói là năm sáu chục tỷ chứ không phải năm sáu chục triệu đâu...” Lãnh Thu Nhã nghiêm túc nói.
Nhưng Vương Thu Cúc vẫn cười gật đầu nói: “Ừ đúng, tớ biết cậu nói là năm sáu chục tỷ mà...”
Lãnh Thu Nhã cuống lên: “Vậy cậu còn? Thu Cúc à, cậu cũng đừng cố nữa, xã hội bây giờ cái gì cũng đều cần đến tiền. Hơn nữa tiền này là tiền của một người mẹ không xứng chức như tớ đưa cho Mộng Thần, xin cậu hãy nhận lấy...”
Vương Thu Cúc lắc đầu cười nói: “Thu Nhã, cậu hiểu lầm rồi. Tớ nói Mộng Thần không thiếu tiền là bởi vì con bé được gả cho một người chồng cực kỳ có tiền...”
“Cực kỳ có tiền? Là có bao nhiêu tiền?” Lãnh Thu Nhã tiếp tục nghi ngờ hỏi.
Vương Thu Cúc mỉm cười, rất đắc ý nói: “Không nhiều đâu chỉ có mấy trăm tỷ mà thôi... Ha ha...”
“Cái gì?” Lãnh Thu Nhã kích động đứng bật dậy.