Rể Cuồng

Chương 167: Chương 167: Sự ngưỡng mộ của cố mịch




“Ừm được, buổi chiều chúng tớ không cần đi làm, tớ bây giờ sẽ qua...” Thẩm Mộng Thần sau khi nói hai câu thì cúp máy. Cô vội vàng thu dọn một chút, cúi đầu đi ra, các nhân viên của văn phòng chào hỏi cô, cô cũng không có đáp lại.

“Ài, cô làm gì thế, còn muốn chọc vào Thẩm tổng sao? Quan hệ của cô ấy với nhà họ Thẩm cô đâu phải không biết! Còn nói chuyện này với Thẩm tổng! Đoán chắc Thẩm tổng bây giờ trong lòng rất không dễ chịu!” Người đẹp lễ tân Từ Hiểu Phi nói với một nhân viên nữ.

“Hửm? Không thể nào, Thẩm tổng không phải cũng là người của nhà họ Thẩm sao? Thẩm Nhược Tuyết là chị họ của cô ấy.” Nhân viên nữ đó nghi hoặc nói.

Từ Hiểu Phi vội bịt miệng của cô ta lại: “Đừng nói nữa! Cô không biết thì cô đừng nói linh tinh! Những kẻ hám tiền của nhà họ Thẩm đó luôn tìm Thẩm tổng gây phiền phức, bây giờ Thẩm Nhược Tuyết thượng vị rồi, cô nói xem? Tôi đoán chắc Thẩm tổng sẽ không ở lại đây lâu nữa đâu, lấy sự kiêu ngạo của cô ấy, đoán chắc sẽ từ chức...”

Thẩm Mộng Thần đi tới cửa, cơ thể khựng lại, lời bàn tán của Từ Hiểu Phi và nhân viên nữ ở đằng sau tuy rất nhỏ, nhưng cô vẫn nghe thấy, sau đó trong lòng rất rất không thoải mái. Chỉ là cô cũng không có nói gì nhiều, mà rảo bước chân rời đi.

Biệt viện Tử Trúc mệnh danh là khu biệt thự cao cấp nhất ở thành phố Nam Giang, bên trong tự nhiên là có nhà hàng, hơn nữa còn là nhà hàng cao cấp gần bốn sao, dù sao một nửa người giàu có đỉnh cấp của thành phố Nam Giang đều sống ở đây. Mà nhà hàng này tự nhiên cũng là sản nghiệp của Cố Mịch cô ta.

Trong một phòng bao ưu nhã, Cố Mịch ngồi ở đối diện Thẩm Mộng Thần, đôi môi đỏ vô cùng gợi cảm nhẹ nhàng nhấm một ngụm rượu vang, Cố Mịch lắc lắc chiếc ly thủy tinh đế cao nói với Thẩm Mộng Thần: “Được rồi, bây giờ có thể nói rồi chứ đại mỹ nữ? Rốt cuộc làm sao tâm trạng lại không tốt rồi? Cậu là tới tháng hay là mang thai rồi?”

Thẩm Mộng Thần nghẹn lời tại chỗ, thật ra là sửng sốt trước lối suy nghĩ thần kỳ này của Cố Mịch. Không khỏi lắc đầu nói: “Nói linh tinh cái gì thế, nghe rõ đây, thứ nhất tớ không có mang thai!!! Thứ hai tớ cũng không có tới tháng. Tớ chỉ là có tâm trạng không tốt đơn thuần thôi...”

“Ha ha...” Cố Mịch cười cười, tiếp tục lắc chiếc ly đế cao trong tay: “Cậu... chắc là vì chuyện người chị họ của bác hai cậu sắp trở thành tổng giám đốc phu nhân tập đoàn Cửu Châu các cậu mà không vui chứ gì? Dù sao sáng nay thông báo chính thức của tập đoàn Cửu Châu nối tiếp từng cáo, bộ ‘Thủy tinh chi luyến’ đó, tớ biết, có lịch sử rất lâu rồi, là của một công chúa ở Châu Âu vào mấy trăm năm trước. Ngộ ý là chỉ dành cho người phụ nữ xinh đẹp nhất trên thế giới này đeo, tớ cũng rất muốn, chỉ là lấy thân phận của tớ không mua nổi thôi. Không ngờ tổng giám đốc của các cậu ngược lại đã mua được, ha ha...”

Cố Mịch thâm ý nhìn Thẩm Mộng Thần, nơi sâu thẳm trong mắt có một tia ngưỡng mộ. Bởi vì cô ta là biết thân phận của Lâm Chi Diêu. Chỉ là bây giờ cô ta không thể nói với Thẩm Mộng Thần mà thôi. Cô ta là muốn đợi tới ngày kia sau khi Thẩm Mộng Thần đeo bộ ‘Thủy tinh chi luyến’ đó lên, cô ta cũng muốn mượn đeo thử.

Thẩm Mộng Thần thở dài một tiếng, gật đầu, sau đó cầm ly rượu cũng uống một ngụm rượu lên, sau đó nói với Cố Mịch: “Ừm, Mịch cậu cũng biết quan hệ giữa tớ và Thẩm Nhược Tuyết không tốt, từ nhỏ thì rất không tốt. Cho nên tớ định vào ngày kia thì từ chức, nghi thức tổng giám đốc mới nhậm chức vào ngày kia tớ cũng không định đi. Đúng rồi còn nữa, chuyện tớ nhờ cậu giúp Lâm Chi Diêu ấy, cậu cũng đừng làm nữa... chúng tớ định rời khỏi thành phố Nam Giang này rồi...”

“Ha ha ha...” Cố Mịch mỉm cười, thâm ý liếc nhìn Thẩm Mộng Thần, trong lòng thầm nói, nhân vật chính như cậu không đi, vậy buổi công bố đó tổ chức ra còn có ý nghĩa gì nữa? Cố Mịch cười rất thâm ý. Lắc lắc chiếc ly đế cao trong tay không nói chuyện.

Một lúc lâu sau, Cố Mịch mới ngẩng đầu nhìn vào mắt của Thẩm Mộng Thần, nói: “Cậu quá xem thường thế lực của tập đoàn Cửu Châu rồi, nó trước đây mệnh danh có thể tiến vào top 500 doanh nghiệp lớn nhất thế giới, đó chỉ là bảng quảng cáo mà tự họ dành cho họ mà thôi. Nhưng tập đoàn Cửu Châu của hiện nay đang trên đà phát triển thần tốc, nếu như không có sự cố gì, ngày mai thì có thể trở thành doanh nghiệp lớn trong top 500 lớn mạnh nhất trên thế giới. Cậu nếu như bây giờ từ chức, cậu cảm thấy tổng giám đốc mới của tập đoàn Cửu Châu kia và Thẩm Nhược Tuyết sẽ tha cho các cậu không? Cho nên bất luận như thế nào, cậu không những không thể đi vào bây giờ, hơn nữa còn bắt buộc phải đi tham gia nghi thức nhậm chức vào ngày kia...”

Cố Mịch nói rồi thì nheo mắt lại, lần nữa sâu sắc liếc nhìn Thẩm Mộng Thần: “Mộng Thần, cậu không phải là trẻ con rồi, có vài chuyện, cậu bắt buộc phải đi đối mặt, xã hội này chính là như vậy không phải sao? Hơn nữa thông báo chính thức của Giang Hằng vào trưa nay ở tập đoàn Cửu Châu tớ cũng xem rồi, người ta chỉ nói là cô Thẩm, chứ đâu có chỉ rõ cô Thẩm đó chính là Thẩm Nhược Tuyết đâu...”

Nói tới đây, cơ thể Cố Mịch rướn về trước, tiến gần hơn với Thẩm Mộng Thần, ở khoảng gần nhìn chằm chằm gương mặt tuyệt mỹ thuần khiết đó của Thẩm Mộng Thần, chầm chậm nói: “Cậu chưa từng nghĩ, có lẽ cô Thẩm trong thông báo chính thức của tập đoàn Cửu Châu chính là cậu sao? Cậu cũng họ Thẩm...” Cố Mịch nói tới đây liền dừng, không có tiếp tục nói tiếp nữa, nói nhiều ngược lại không hay rồi.

Thẩm Mộng Thần sững ra: “Ờm... Mịch cậu đừng cười tớ nữa, tổng giám đốc của chúng tớ tới Giang Nam còn chưa được mấy ngày đâu, mấy ngày này tớ không nhớ có từng gặp người có khí thế như kiểu tổng giám đốc đó đâu...” Thẩm Mộng Thần nghẹn lời mà lắc đầu, cảm thấy Cố Mịch là đang trêu chọc cô. Mấy ngày này cô ngoài đi làm chính là về nhà, người ngoài căn bản không gặp qua mấy người. Sao có thể quen tổng giám đốc mới tới đó chứ? Đây không phải là lấy cô ra đùa sao...

“Có lẽ người ta sớm đã ở thành phố Nam Giang rồi...” Ánh mắt của Cố Mịch rất điềm nhiên nói một câu. Truyện mới cập nhật

“Được rồi Mịch, cậu nếu như còn trêu tớ nữa thì tớ thật sự giận đấy! Đúng rồi cậu ở thành phố Nam Giang cũng là một nhân vật có tầm ảnh hưởng, cô cả của nhà họ Cố, người sở hữu của biệt viện Tử Trúc, vậy trong nghi thức nhậm chức của tổng giám đốc của chúng tớ vào ngày kia, cậu cũng nhận được lời mới nhỉ?” Thẩm Mộng Thần nhíu mày hỏi Cố Mịch.

Cố Mịch gật đầu: “Ừm, sự kiện ngày kia tớ cũng phải đi, giống như cậu nói, thân phận của tổng giám mới của tập đoàn Cửu Châu, đến lúc đó các doanh nghiệp ở Nam Giang kể cả có đóng cửa đều sẽ đi. Suy cho cùng đây là một bữa tiệc lớn của Nam Giang...”

Thẩm Mộng Thần gật đầu nói: “Ừm, vậy nếu tớ bắt buộc phải đi, cậu ngồi ở bên cạnh tớ nha, có cậu ở đó trong lòng tớ cũng vững vàng một chút...”

Cố Mịch cười rồi gật đầu: “Đương nhiên, ngộ nhỡ cậu nếu như là cô Thẩm đó, tớ đây không phải cũng dính chút hào quang hay sao, hi hi... đến lúc đó khi phóng viên chụp cậu, cũng sẽ chụp cả tớ, ha ha...”

Thẩm Mộng Thần cạn lời lườm nguýt Cố Mịch, nói: “Mịch, cậu nếu như còn trêu tớ thì tớ cù cậu đó, bảo sao cậu cũng không có bạn trai, sao lớn như vậy rồi... tức chết tớ rồi hừ...” Thẩm Mộng Thần nói Cố Mịch thì đưa hai cái móng vuốt đáng yêu ra lướt qua một chút ở ngực của Cố Mịch.

“Trời ạ, cậu đừng, xu hướng tính dục của tớ rất bình thường có được không...” Cố Mịch vội vàng dùng hai tay bảo vệ ngực, sợ Thẩm Mộng Thần thật sự tới qua túm lấy.

“Ặc, thật là, lớn có tác dụng gì, người sướng lại đâu phải là mình, thật ngưỡng mộ cho ông xã tương lai của tớ... ặc...” Cố Mịch giả bộ thành mỹ nữ tự luyến.

Thẩm Mộng Thần ở bên này nhìn dáng vẻ này của cô ta, đã bắt đầu mài răng rồi. Lát sau Thẩm Mộng Thần lại nghiêm túc nói với Cố Mịch: “Mịch, vẫn là chuyện mà vừa rồi tớ nói với cậu, mấy ngày trước tớ không phải là nói nhờ cậu giúp Lâm Chi Diêu đi cửa sau sao? Bây giờ đừng làm nữa, anh ấy tới bây giờ còn nhàn hạ ở nhà, như thế cũng tốt, đợi chuyện lần qua rồi, tớ cũng từ chức rồi, bớt cho sau này ở trong công ty nhìn thấy Thẩm Nhược Tuyết, phiền lòng...”

Cố Mịch gật đầu, không có nói gì với Thẩm Mộng Thần. Cái nên nói cô ta cũng đều nói rồi, bây giờ người của thành phố Nam Giang biết thân phận thật của Lâm Chi Diêu càng lúc càng nhiều, chỉ Thẩm Mộng Thần với người của nhà họ Thẩm không biết. Nhưng cũng rất nhanh, cũng chính là chuyện của ngày kia.

Bắt đầu từ ngày kia, cô nàng ngốc Thẩm Mộng Thần này sẽ là người phụ nữ ở nơi cao nhất của thành phố Nam Giang. Cố Mịch nhìn Thẩm Mộng Thần, trong lòng đều không nhịn được mà ngưỡng mộ, không chỉ là thân phận thật của Lâm Chi Diêu, mà còn có sự thủy chung, thâm tình mà Lâm Chi Diêu dành cho cô...

Tổng giám đốc của tập đoàn lớn như vậy, vậy mà cam nguyện đi làm một kẻ ở rể nhỏ nhoi của nhà họ Thẩm, chịu mọi sỉ nhục, chỉ vì để ở bên cạnh cô...

“Mộng Thần... tớ thừa nhận lúc này tớ đố kỵ với cậu...” Cố Mịch nhìn Thẩm Mộng Thần ăn, trong lòng không khỏi thở dài nặng nề, nhưng sau đó trên mặt lại lộ ra ý cười vui thay cho cô bạn thân...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.