Lúc Trần Thanh Phong đang đắc ý răn dạy Triệu Hồng Vũ, bỗng nghe thấy tiếng đạp cửa, sau đó là tiếng khiển trách.
Ông ta quay đầu lại, nhìn thấy Trần Thanh Xuyên đang chỉ tay về phía mình thì khẽ nhướng mày.
“Mày là cái thá gì, chui ra từ đâu hả?”
Gia tộc Trần thị là gia tộc lớn, ông ta chỉ biết có người tên là Trần Thanh Xuyên, chứ không nhận ra Trần Thanh Xuyên.
Ông ta không nhận ra Trần Thanh Xuyên, nhưng Trần Thanh Xuyên lại nhận ra ông ta, dù gì anh cũng chú ý đến thông tin của Triệu Hồng Vũ, nên biết rất rõ lai lịch của người này.
Anh bước về phía Trần Thanh Phong, giữa đường có hai người đứng dậy, đều là trai tráng khỏe mạnh, giống như cấp dưới của Trần Thanh Phong.
Bọn họ muốn ngăn cản Trần Thanh Xuyên, nhưng rõ ràng bọn họ đã đánh giá quá cao bản thân, cũng như đã đánh giá thấp Trần Thanh Xuyên.
Chỉ với vài cú đấm đá, hai người đã nằm bẹp dưới sàn, không thể gượng dậy được.
Nực cười, Trần Thanh Xuyên tràn đầy giận dữ xuống tay, làm sao hai tên tép riu này có thể chịu đựng được.
Sau khi hạ gục hai người, Trần Thanh Xuyên tiếp tục đi về phía Trần Thanh Phong, đến khi tới gần, anh nhìn chằm chằm gương mặt già nua béo ục ịch của Trần Thanh Phong.
“Có những lời tôi không muốn nói lại lần hai, tốt nhất là bây giờ anh hãy đưa ra sự lựa chọn.”
Triệu Hồng Vũ hiểu rất rõ Trần Thanh Xuyên, biết bây giờ Trần Thanh Xuyên đang nổi cơn thịnh nộ, nên vội vàng tiến lên ngăn cản, không muốn vì mình mà Trần Thanh Xuyên nảy sinh mâu thuẫn với gia tộc Trần thị: “Cậu đừng nhúng tay vào chuyện này, cậu…”
Triệu Hồng Vũ còn chưa kịp nói hết, Trần Thanh Phong đã ngắt lời cô ấy: “Chao ôi, còn có người đàn ông lỗ mãng đứng ra bảo vệ cô à?”
“Theo lý mà nói, phụ nữ xinh đẹp như cô phải để cho người nhà họ Trần chúng tôi chơi đùa mới phải, tại sao cô lại để cho người khác chơi trước thế?”
Trần Thanh Phong rất hống hách, hoàn toàn không cảm thấy Trần Thanh Xuyên là cái thá gì, càng không cảm thấy Trần Thanh Xuyên dám xuống tay với mình.
Ông ta là ai cơ chứ? Ông ta là người của gia tộc Trần thị có thân phận cao quý.
Nhưng thân phận cao quý của ông ta hoàn toàn không lọt vào mắt của Trần Thanh Xuyên, vì thế một giây sau, một cái tát đã giáng xuống mặt Trần Thanh Phong.
Cái tát này đã nửa bên mặt của ông ta sưng vù lên ngay.
Trần Thanh Phong ôm gương mặt tê dại, ánh mắt tràn đầy ngạc nhiên, một lúc lâu sau mới hoàn hồn lại: “Cậu dám đánh tôi ư?”
“Mẹ kiếp, mày có biết tao là ai không hả?”
Trần Thanh Xuyên cười chế giễu: “Vậy anh có biết tôi là ai không?”
Gương mặt đau đớn khiến Trần Thanh Phong tức muốn nổ phổi: “Tao mặc kệ mày là ai, mà tao chỉ cần nói cho mày biết, nếu mày đắc tội với tao thì mày sẽ chết chắc.”
Trần Thanh Phong giận dữ nói với Trần Thanh Xuyên xong, thì quay qua mắng Triệu Hồng Vũ đang đứng bên cạnh: “Còn con đê tiện này nữa, không ngờ cô lại dám dụ dỗ tên lỗ mãng này đến đánh người của gia tộc Trần thị, cô cứ đợi quay về quỳ trong Từ Đường nhận hình phạt đi, làm nô tài mà chẳng có chút giác ngộ nào của nô tài.”
Trần Thanh Phong vẫn ngông cuồng hét lên, nhưng Trần Thanh Xuyên hoàn toàn không muốn nghe những lời này, thế là anh dứt khoát tát mạnh lần nữa.
Cái tát này đã khiến hai bên mặt của Trần Thanh Phong hoàn toàn tê dại.
Bị tát hai lần liên tiếp đã khiến ông ta bùng lửa giận, hận không thể đấm vào mặt Trần Thanh Xuyên.
Nhưng ông ta biết rất rõ, ngay cả hai tên thuộc hạ trẻ tuổi cường tráng cũng không phải là đối thủ của Trần Thanh Xuyên, tất nhiên ông ta càng không thể.
Thế là một giây sau, ông ta hét vào mặt những người khác đang có mặt trong phòng hội nghị: “Mấy người đều đứng ngây ra đó làm gì? Còn không mau báo cảnh sát đi!!!”
Trần Thanh Phong không đánh lại Trần Thanh Xuyên, nên bảo người khác gọi điện báo cảnh sát, hy vọng cảnh sát có thể ra mặt giải quyết chuyện này.
Nhưng rõ ràng không ai dám báo cảnh sát, bởi vì Triệu Hồng Vũ đã vội vàng lên tiếng: “Ai dám báo cảnh sát, tôi sẽ đuổi người đó ra khỏi tập đoàn Đại Minh.”
Mấy lãnh đạo có mặt tại đây chỉ biết Trần Thanh Phong và Triệu Hồng Vũ không hợp nhau, nhưng lại không biết gia tộc Trần thị, bây giờ bị Triệu Hồng Vũ uy hiếp, quả thật bọn họ đã đặt lại điện thoại mà mình đã rút ra xuống. Không vì lý do nào khác, mà chỉ đơn giản là vì Triệu Hồng Vũ thật sự có quyền sa thải bọn họ.
Nhìn thấy Triệu Hồng Vũ lấy điều này ra để uy hiếp mọi người, Trần Thanh Phong nhất thời tức muốn nổ phổi, giơ tay chỉ vào mặt Triệu Hồng Vũ: “Con nô tài đê tiện này, cô tạo phản rồi, chẳng lẽ cô muốn phản bội gia tộc Trần thị ư?”
Ông ta luôn miệng nói nô tài, Triệu Hồng Vũ cũng bị Trần Thanh Phong mắng đến nổi giận: “Tôi chỉ trung thành với gia tộc Trần thị, chứ không phải ông, Trần Thanh Phong ông là cái thá gì, mà dám lớn tiếng quát mắng trước mặt cậu chủ, tôi thấy hôm nay nhánh của các ông đừng hòng ở lại Đại Minh nữa.”
Cú phản công mạnh mẽ của Triệu Hồng Vũ đã khiến Trần Thanh Phong nhất thời mơ màng, ông ta không hiểu tại sao Triệu Hồng Vũ lại dám mắng ông ta.
Lúc ông ta chuẩn bị nổi giận theo bản năng thì đột ngột ngẫm ra một điều, cậu chủ? Cậu chủ gì chứ?
Trần Thanh Phong quay đầu lại, nhìn về phía Trần Thanh Xuyên: “Mày là cậu chủ nhà nào?”
Triệu Hồng Vũ đáp lại ngay: “Tất nhiên là Trần Thanh Xuyên – cậu cả của tập đoàn Đại Minh rồi.”
Sau khi nghe thấy cái tên này, Trần Thanh Phong hoàn toàn chết lặng.
Ông ta không thể ngờ rằng, người vừa mới bị ông ta mắng là người đàn ông lỗ mãng lại chính là Trần Thanh Xuyên.
Mặc dù hai người đều thuộc gia tộc Trần thị, cùng một vai vế, nhưng Trần Thanh Xuyên là nhánh chính, còn ông ta chỉ là nhánh phụ.
Trần Thanh Xuyên nắm giữ tương lai của cả tập đoàn Đại Minh, trong khi ông ta chỉ có thể xem là tên phế thải được tập đoàn Đại Minh nuôi dưỡng.
Ban nãy Triệu Hồng Vũ nói muốn đá nhánh của ông ta ra khỏi tập đoàn Đại Minh, không phải là lời nói đùa, bởi vì Trần Thanh Xuyên hoàn toàn có thể làm được. Một khi Trần Thanh Xuyên thật sự làm như vậy, nhánh của Trần Thanh Phong còn có thể làm gì được? Thậm chí bọn họ còn gặp vấn đề không có cơm để ăn.
Sau khi nhận ra người trước mặt là cậu cả, Trần Thanh Phong liền hoảng loạn.
“Cậu cả, tôi không biết là cậu đã đích thân đến đây, lúc nãy tôi đã bất kính với cậu, tôi thật sự rất xin lỗi...”
Thấy tình hình không ổn, Trần Thanh Phong liền xin lỗi, không còn một chút dáng vẻ hống hách hồi trước.
Nhưng rõ ràng Trần Thanh Xuyên không cần lời xin lỗi của ông ta, mà bảo ông ta đưa ra sự lựa chọn: “Tôi cho anh cơ hội cuối cùng, một là anh cút khỏi tập đoàn Đại Minh sau khi xin lỗi, hai là tôi sẽ đánh gãy chân anh rồi ném ra khỏi tập đoàn Đại Minh.”
Tất nhiên, cả hai sự lựa chọn này đều không phải là điều mà Trần Thanh Phong mong muốn.
Ông ta vội vàng đau khổ nói với Trần Thanh Xuyên: “Cậu chủ, chúng ta là người một nhà, xét theo vai vế thì chúng ta vẫn là anh em, vì một nô tài... Không phải, vì một kẻ ở mà cậu trừng phạt tôi như vậy, thật sự hơi quá đáng.”
“Nô tài? Kẻ ở? Quá đáng? Người một nhà ư?”
Trần Thanh Xuyên cười chế giễu, trong mắt anh, Trần Thanh Phong thật sự không phải là người một nhà với anh.
Gia tộc Trần thị lớn mạnh, kéo dài hàng trăm năm, thế hệ thứ năm như anh và Trần Thanh Phong đã không thể đếm hết mấy anh em ruột. Xét về mặt pháp lý, nếu anh cưới phụ nữ cùng vai vế trong nhà Trần Thanh Phong cũng không được xem là họ hàng gần, còn là người một nhà cái quái gì.
Trần Thanh Phong cũng không nói nhảm với anh nữa, mà dứt khoát cầm ghế ở bên cạnh lên.
“Nếu anh không muốn tự cút, nể mặt chúng ta là người một nhà, tôi sẽ đích thân giúp anh một tay.”
Dứt lời, Trần Thanh Xuyên liền cầm ghế lên, định đập xuống chân của Trần Thanh Phong.
Trần Thanh Phong nhất thời sợ hãi: “Cậu đừng đập, đừng đập, tôi xin lỗi rồi cút đi được chưa? Tôi xin lỗi...”
Dáng vẻ hống hách vào ban nãy của ông ta đã hoàn toàn biến mất trước mặt Trần Thanh Xuyên...
Đầu tiên Trần Thanh Phong xin lỗi, rồi cút khỏi tập đoàn, đây là lựa chọn đầu tiên mà Trần Thanh Xuyên cho ông ta, mà ông ta cũng đưa ra sự lựa chọn hoàn hảo.
Sau khi Trần Thanh Phong rời đi, Trần Thanh Xuyên lại liếc nhìn mọi người trong phòng hội nghị…
“Hôm nay tôi cũng nói rõ cho từng người có mặt tại đây biết, Triệu Hồng Vũ là người phụ nữ của tôi, ai dám gây chuyện với cô ấy, tôi sẽ khiến người đó cả đời này đừng hòng bước nửa bước vào tập đoàn Đại Minh. Trần Thanh Xuyên tôi nói được làm được!!!”