“Được rồi, tôi cũng không muốn đấu khẩu với anh nữa. Nếu anh thật sự có bản lĩnh thì hãy lấy lại những thứ mà Tô Tuyết đã mất trong tay tôi đi. Ngược lại nếu anh không có bản lĩnh thì thì hãy nhân lúc còn sớm mà nhận sai với tôi đi, nói không chừng tôi sẽ vui vẻ mà trả lại hai phần ba cho anh.”
Lôi Quang Diệu biết rất rõ Đại Minh Thánh Thiện thuộc quyền sở hữu của tập đoàn Đại Minh, nếu Trần Thanh Xuyên gọi ông chủ đến đây, tất nhiên anh ta phải thức thời rời đi, bằng không sẽ bị đuổi đi như chó có tang, mất hết mặt mũi.
Sau khi Lôi Quang Diệu rời đi, Tô Tuyết giận tím mặt nói: “Anh ta là cái thá gì chứ?”
Cô thật sự tức giận, bằng không sẽ không nhận xét Lôi Quang Diệu như thế.
Nhưng Trần Thanh Xuyên lại chẳng hề để bụng, chỉ là một Lôi Quang Diệu thôi mà, muốn anh để tâm đâu dễ như vậy.
“Không sao, chỉ là một tên rác rưởi thôi mà, rất dễ giải quyết.”
Chuyện này đối với Tô Tuyết sẽ rất khó giải quyết, nhưng Trần Thanh Xuyên thì không, bởi vì anh đã có cách để đối phó.
Ăn tối xong, Tô Tuyết trở về nhà, cô phải thu dọn đồ đạc, chuẩn bị bắt đầu lại cuộc sống của một con ở.
Cô không hề thích điều này, nhưng ít nhất nó cũng không khiến cô chán ghét.
Sau khi thu dọn đồ đạc, cô cũng cảnh cáo Tô Quân, không được có ý đồ gây thêm bất kỳ rắc rối nào nữa.
“Trần Thanh Xuyên không so đo với em là do anh ấy rộng lượng, nhưng không có nghĩa là em liên tục viện cớ, nếu em còn gây thêm phiền toái, đến lúc đó chị bảo đảm em sẽ gặp phải rắc rối lớn chưa từng có, hơn nữa chị sẽ không bao giờ giải quyết thay em, cũng không có năng lực làm được chuyện này.”
Lời cảnh cáo này rất nặng nề, Tô Tuyết luôn là người thương yêu em trai, đây đã là lời nặng nề nhất mà cô từng nói rồi, Tô Quân cũng cảm nhận được thái độ cứng rắn của Tô Tuyết trong lời nói, vì thế cậu ta chỉ có thể cúi đầu lẩm bẩm oán giận vài câu, chứ không dám nói gì thêm.
...
Sáng hôm sau, Lôi Quang Diệu đến công ty.
Anh ta đang bận rộn làm việc trong văn phòng của mình, hoàn toàn không để tâm đến những chuyện xảy ra vào đêm qua.
Theo anh ta thấy, Trần Thanh Xuyên không thể nào lấy lại được những thứ mà Văn hóa Đông Tinh đã mất từ tay anh ta.
Anh ta nắm chặt những thứ đó như đút bánh bao nhân thịt vào miệng chó, có đánh chết anh ta cũng không muốn nôn ra.
Có niềm tin này, tất nhiên anh ta không cần phải lo lắng quá nhiều.
Nhưng đúng lúc này, Thường Vũ Phong lại đi đến văn phòng của anh ta.
Sau khi nhìn thấy Thường Vũ Phong, Lôi Quang Diệu nhất thời sửng sốt, vội vàng đóng cửa văn phòng lại hỏi: “Sao em lại đến đây?”
Để che giấu mối quan hệ của hai người, ở trong công ty, bọn họ sẽ không đến văn phòng của đối phương, nhưng bây giờ Thường Vũ Phong lại đột ngột đến đây.
Tất nhiên sự xuất hiện đột ngột của Thường Vũ Phong là có lý do riêng của anh ta.
Sau khi vội vàng đi đến trước mặt Lôi Quang Diệu, anh ta đã nói ra ý đồ của mình: “Ban nãy em đã nhận được điện thoại của tổng bộ, nói một hạng mục ở Châu Âu của chúng ta đã bị người khác cắt đứt, tổng bộ đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết mới lấy được hạng mục đó, nhưng bây giờ lại không đủ tư cách để tham gia, nên tổng bộ đang rất tức giận.”
Hạng mục bị cướp, tổng bộ nổi giận là điều tất yếu, dễ hiểu, nhưng vấn đề ở đây là… chuyện này đâu liên quan gì đến bọn họ?
Lôi Quang Diệu tò mò nhìn Thường Vũ Phong: “Chúng ta đâu có cắt đứt hạng mục, tổng bộ gọi cho em làm gì?”
“Vấn đề nằm ở chỗ đó.” Thường Vũ Phong rất bực bội giậm chân, rồi nói với Lôi Quang Diệu: “Bên cắt đứt hạng mục với chúng ta chính là chi nhánh ở Châu Âu của tập đoàn Đại Minh…”
Nói đến đây, Thường Vũ Phong không nói thêm gì nữa. Nhưng bây giờ không cần phải nói gì cả, Lôi Quang Diệu đâu phải là tên ngốc, làm sao có thể không hiểu quả thật chuyện này có liên quan đến bọn họ? Nói trắng ra là, nếu bọn họ không trêu chọc Trần Thanh Xuyên, thì công việc kinh doanh của tổng bộ bọn họ sẽ không bị cắt đứt, chỉ đơn giản vậy thôi.
Sau khi Lôi Quang Diệu suy xét chuyện này, anh ta nhất thời tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi.
“Tên Trần Thanh Xuyên này thật sự khốn nạn. Anh ta không xuống tay từ chỗ chúng ta, mà dứt khoát gây áp lực cho bên tổng bộ, để tổng bộ gây áp lực lại cho chúng ta, buộc chúng ta phải chủ động buông tay cầu xin anh ta.”
Đúng vậy, đây chính là suy nghĩ của Trần Thanh Xuyên, Lôi Quang Diệu nói rất chính xác.
Nhưng Lôi Quang Diệu không muốn làm như thế: “Anh sẽ không buông tay, cho dù tổng bộ gây áp lực anh cũng không buông.”
Lôi Quang Diệu giận dữ nói, trông có vẻ rất quyết tâm.
Nhưng là người yêu, Thường Vũ Phong biết rất rõ ràng đây chỉ là vẻ giận dỗi của Lôi Quang Diệu.
“Được rồi, Quang Diệu, chúng ta nên bớt tức giận sẽ tốt hơn, có lẽ tổng bộ sẽ gây áp lực cho chúng ta, chẳng lẽ chúng ta thật sự có thể phớt lờ áp lực từ tổng bộ? Đến lúc đó cả hai chúng ta đều phải cút khỏi công ty, nếu đổi thành người khác cũng sẽ buông tha cho Văn hóa Đông Tinh.”
“Vì thế bây giờ điều chúng ta có thể làm đi đến cửa giảng hòa với Trần Thanh Xuyên, hy vọng anh ta có thể ngừng lại chuyện này...”
Thường Vũ Phong nói rất có lý, đây cũng là quyết định đúng đắn nhất, nhưng trong lòng Lôi Quang Diệu rất khó chịu.
Không dễ gì anh ta mới nắm thóp Trần Thanh Xuyên, vậy mà bây giờ lại cứ thế buông tay, anh ta cực kỳ không cam tâm.
Nhưng anh ta không cam tâm thì còn có thể làm gì được? Huống hồ thóp mà anh ta tưởng thật sự là thóp của Trần Thanh Xuyên ư?
Do đó, dưới lời khuyên nhủ của Thường Vũ Phong, cuối cùng anh ta chỉ có thể cúi đầu một cách không cam lòng và ương bướng...
Cùng lúc đó, Trần Thanh Xuyên đã nhìn thấy Tô Tuyết đến làm người giúp việc ở trước cửa nhà.
Tô Tuyết đã đến rồi, nhưng cô lại không làm theo yêu cầu của Trần Thanh Xuyên, đó chính là mang tất màu xám như tiếp viên hàng không.
Lúc Trần Thanh Xuyên nhắc đến chuyện này, Tô Tuyết hơi đỏ mặt, cô không thèm mặc, ai muốn thỏa mãn tâm tư háo sắc của Trần Thanh Xuyên chứ.
Nhưng một giây sau, cô không thể không thay đổi suy nghĩ của mình, bởi vì Trần Thanh Xuyên đã nói với cô rằng:
“Cô đừng có mơ, mau mang đôi tất màu xám vào cho tôi, bằng không tôi sẽ đích thân mang giúp cô.”