Rể Hổ Hào Môn

Chương 141: Chương 141




Mặc dù đám người Trương Tứ Hải đều biết rằng công thần đứng sau vụ việc này chắc chắn là Trần Thanh Xuyên, nhưng họ cũng không thể nói gì hơn. Dù sao Trần Thanh Xuyên cũng vì Tô Tuyết mới chịu ra tay tương trợ. Nếu không có Tô Tuyết, làm sao Trần Thanh Xuyên có thể quan tâm đến những chuyện như thế này?

Về việc Trần Thanh Xuyên không thể làm ông chủ của Văn hóa Đông Tinh, họ cũng chấp nhận. Chỉ cần Tô Tuyết không đòi chia tay với Trần Thanh Xuyên, thế thì cho dù Văn hóa Đông Tinh gặp phải sóng gió lớn như thế nào, Trần Thanh Xuyên cũng sẽ đứng ra giải quyết.

Vì vậy, từ điểm ấy, việc Trần Thanh Xuyên có phải là ông chủ hay không cũng không có gì khác biệt.

Ngày qua ngày, mọi thứ lại lần nữa đi vào quỹ đạo.

Điều khác biệt là Tô Tuyết một lần nữa trở thành hầu gái, hầu như ngày nào cũng bị bắt nạt.

Tối hôm đó khi tắm rửa, cô nhìn thân thể mình. Cô thật sự không tìm được nơi nào Trần Thanh Xuyên “hạ khẩu lưu tình“. Mặc dù nó khiến cô cảm thấy xấu hổ nhưng vẫn có vị ngọt của hạnh phúc.

Bởi vì cô biết rất rõ rằng Trần Thanh Xuyên thích cô, cho nên mới hôn cô như vậy.

Nhưng, nếu một ngày nào đó đi đến bước cuối cùng, cô phải chấp nhận điều này xảy ra như thế nào?

Rốt cuộc cả hai cũng đã ly hôn, nếu lại xảy ra chuyện như vậy thì mối quan hệ giữa hai người phải xử lý như thế nào...

Tô Tuyết thì đang suy nghĩ lung tung, nhưng Trần Thanh Xuyên không nghĩ nhiều như vậy.

Theo quan điểm của anh, Tô Tuyết đã là người phụ nữ của anh, khác biệt chỉ là sớm một ngày hay muộn một ngày mà thôi, cũng không quan trọng lắm.

Nhưng một số người dường như không nghĩ vậy. Cuối tuần này, Trần Thanh Xuyên dẫn Tô Tuyết đến trung tâm thương mại để mua vài thứ.

Khi hai người đang mua sắm ở trung tâm thương mại, một người đàn ông trẻ tuổi ăn mặc lộng lẫy đột nhiên xuất hiện trước mặt Tô Tuyết.

Dường như sự xuất hiện của Tô Tuyết giống như một tiên nữ đối với anh ta, khiến anh ta phải kinh ngạc vì sắc đẹp ấy.

Đến gần Tô Tuyết, người thanh niên trực tiếp vươn tay ra, trong lúc mời bắt tay cũng tự giới thiệu...

“Xin chào, anh tên là Chiêm Thế Bác, muốn làm quen với em!”

Anh ta hào phóng nhưng cũng có vẻ đường đột. Có thể những người phụ nữ xinh đẹp bình thường sẽ bắt tay với anh ta vì quý khí và giá trị nhan sắc không tệ của anh ta, nhưng Tô Tuyết thì không. Tô Tuyết thậm chí chỉ liếc nhìn anh ta một cái, sau đó tự nhiên khoác tay Trần Thanh Xuyên rời đi, từ đầu đến cuối không thèm để ý tới anh ta, điều này khiến Chiêm Thế Bác chịu đả kích rất lớn.

Nhưng anh ta không nản lòng, có thể biết được điều ấy khi anh ta nói với theo từ sau lưng: “Tôi sẽ biến em thành người phụ nữ của tôi!”

Giọng nói rất lớn, vả lại có vẻ rất tự tin, cũng không biết ai đã cho anh ta sự tự tin như vậy.

Tóm lại, nghe thấy vậy, đánh giá trong đầu của Trần Thanh Xuyên về Chiêm Thế Bác càng thêm vững chắc - thằng ngu.

Tiếp tục đi dạo quanh trung tâm mua sắm với Tô Tuyết, họ hoàn toàn không để tâm đến Chiêm Thế Bác chút nào.

Rốt cuộc, có ai lại bận tâm đến một thằng ngu cơ chứ?

Cả hai đang đi mua sắm tại trung tâm thương mại, sau khoảng nửa giờ thì định rời đi.

Thế nhưng khi đến trước cổng trung tâm thương mại, bất ngờ có nhiều người xông vào sảnh của trung tâm thương mại, sau đó là các loại hí hoáy, hoa và thảm đỏ, cùng nhiều khinh khí cầu đủ màu sắc bay lên, tạo nên một bầu không khí vô cùng lãng mạn, thậm chí còn có một chiếc máy bay điều khiển từ xa bay lơ lửng trên không, rải xuống những cánh hoa hồng rực rỡ, trang trí cho khung cảnh rực rỡ của bầu không khí.

Nhiều cô gái xung quanh bất giác che miệng khi nhìn thấy cảnh tượng lãng mạn này, chỉ sợ phát ra tiếng.

Nhìn vào đôi mắt của họ là biết bọn họ cực kỳ hâm mộ với bầu không khí như thế này, hy vọng rằng sự lãng mạn như thế này sẽ xảy ra với họ.

Nhưng điều này rõ ràng là không thể, bởi vì sau đó Chiêm Thế Bác bước trên thảm đỏ và cuối cùng lại đến trước mặt Tô Tuyết.

“Xin chào, anh là Chiêm Thế Bác, chúng ta có thể làm quen với nhau được không?”

Kiểu làm quen này thực sự khiến rất nhiều cô gái kinh ngạc, họ ước gì có thể thay thế được Tô Tuyết vào lúc này. Dù sao Chiêm Thế Bác rất lãng mạn, vả lại trông cách ăn mặc cũng rất đắt tiền, còn rất đẹp trai khiến họ không thể không chú ý.

Tuy nhiên, việc họ không thể bỏ qua không có nghĩa là Tô Tuyết nên để ý tới, ngược lại Tô Tuyết còn rất phản cảm.

Tuy nhiên, phẩm chất tốt của cô sẽ không khiến cô làm ra chuyện khiển trách người khác. Cô chỉ biết ôm chặt cánh tay của Trần Thanh Xuyên hơn, đầu gác lên vai Trần Thanh Xuyên, ý tứ rất rõ ràng, cô không muốn làm quen với Chiêm Thế Bác, cô có bạn trai rồi.

Nhưng Chiêm Thế Bác như bị mù, làm ngơ trước kiểu tỏ vẻ này, sau đó búng tay ra hiệu cho nhân viên bán hàng ở quầy trang sức bên cạnh đi tới: “Mang chiếc nhẫn kim cương đắt nhất của các cô tới đây, tôi muốn tặng cho quý cô xinh đẹp này.”

Lời này vừa dứt, các cô gái xung quanh đều sợ ngây người, lần đầu gặp mặt đã tặng ngay chiếc nhẫn kim cương đắt giá nhất. Trời ơi, giàu có và đẹp trai biết bao!

Chiêm Thế Bác rất hài lòng với biểu hiện kinh ngạc của các cô gái xung quanh mình, nhưng anh ta không vui khi nhìn thấy vẻ mặt hờ hững của Tô Tuyết. Tuy nhiên anh ta không có biểu hiện ra, bởi vì anh ta cho rằng mình đã đoán được suy nghĩ của Tô Tuyết, cho nên sau đó anh ta nói: “Em yên tâm đi, chỉ là một lễ gặp mặt nho nhỏ mà thôi, không có gì đâu. Giá trị của thứ này đối với anh không bằng một phần vạn của em!”

Câu này thật sự rất lãng mạn, lãng mạn đến mức khiến các cô gái xung quanh đều tràn ngập ghen tị, nhưng Tô Tuyết vẫn không chút động lòng.

Mà lúc này, Trần Thanh Xuyên cũng bày tỏ lập trường. Rốt cuộc cũng là cướp bạn gái của anh trước mặt mọi người, đây là một hành động khiêu khích trắng trợn.

Vì vậy, ngay sau đó, anh búng tay với nhân viên bán hàng đến giao kim cương: “Đi gọi cho ông chủ của trung tâm thương mại của các cô đến đây.”

Cấp bậc của nhân viên bán hàng không đủ, nhưng Chiêm Thế Bác lúc này đã cười nói: “Sao vậy, muốn khoe khoang mối quan hệ của mình với ông chủ của trung tâm thương mại sao? Có thể anh biết tổng giám đốc Triệu của trung tâm thương mại này, nhưng quan hệ giữa anh và tổng giám đốc Triệu hiển nhiên không chắc chắn bằng tôi. Ít ra thì tôi cũng có số điện thoại của ông ta, anh không có phải không?”

Chiêm Thế Bác đắc ý nói xong, lấy điện thoại di động ra gọi.

“Tổng giám đốc Triệu, hiện tại tôi đang ở sảnh trung tâm thương mại của ông. Ông đến đây một chuyến đi, có chút chuyện nhỏ.”

Chiêm Thế Bác nói xong liền cúp điện thoại. Nghe giọng điệu của anh ta, tổng giám đốc Triệu của trung tâm thương mại cũng phải cho anh ta mặt mũi.

Thực tế cũng đúng là như vậy, bởi vì sau đó Chiêm Thế Bác nói: “Tôi là khách VIP hàng đầu ở trung tâm thương mại này, ngày lễ ngày tết tổng giám đốc Triệu còn phải đến thăm tôi kìa, vì vậy tôi mới nói mối quan hệ của anh với ông ta hiển nhiên là không vững chắc như mối quan hệ của tôi với ông ta.”

Đang giải thích cho Trần Thanh Xuyên à? Tất nhiên là không, anh ta đang khoe mẽ, khoe khoang thân phận và quý khí của bản thân!

Trần Thanh Xuyên vui vẻ. Có lẽ thân phận của Chiêm Thế Bác này quả thực rất cao quý trong mắt người thường, nhưng ở trong mắt anh thì chẳng là cái thá gì. Hơn nữa, anh gọi tổng giám đốc Triệu đến đây cũng không phải vì bám víu quan hệ, mà là để đuổi Chiêm Thế Bác ra ngoài.

Những thứ rác thải như vậy không được hoan nghênh trong các trung tâm thương mại thuộc tập đoàn Đại Minh, Trần Thanh Xuyên anh càng không chào đón!

Mà lúc này, có người xung quanh đã nhận ra thân phận của Chiêm Thế Bác.

“Đây không phải là sếp Chiêm nhỏ sao? Mẹ kiếp, nhìn thấy sếp Chiêm nhỏ có giá trị bản thân và gia đình hàng trăm tỷ đô la thật sự rất may mắn...”

Tài sản ròng hàng trăm tỷ được khuếch đại khiến ai cũng biết đến độ xa hoa của Chiêm Thế Bác.

Đó là tài sản ròng hàng trăm tỷ đấy, tuyệt đối là có tiền, khiến cho người ta cực kỳ hâm mộ. Điều này có thể nghe thấy từ những lời cảm thán xung quanh.

Âm thanh cảm thán truyền vào tai, Chiêm Thế Bác rất đắc ý, thích sự ghen tị của những người này đối với mình.

Tuy nhiên, khi nhìn thấy Tô Tuyết, tâm trạng của anh ta lại khó chịu, bởi vì Tô Tuyết vẫn luôn tỏ thái độ lạnh nhạt với anh.

Chiêm Thế Bác cau mày, vẫn không tin. Sau khi tổng giám đốc Triệu đến đây, tỏ ra kính trọng với anh ta rồi, anh ta phải để Tô Tuyết nhìn rõ thân phận của anh ta cao quý đến mức nào, không tin đến lúc đó Tô Tuyết sẽ không chào đón anh ta bằng khuôn mặt tươi cười!

Còn thằng cha xui xẻo bên cạnh Tô Tuyết, đến lúc đó cũng sẽ cho tên đó kiến thức xem thế nào là kẻ có tiền chân chính!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.