Trong lúc Chiêm Thế Bác đang bị Ngô Thế Hùng đánh cho một trận tơi bời, Trần Thanh Xuyên đang ở nhà ăn tối cùng với Tô Tuyết.
Bữa tối do Tô Tuyết chuẩn bị, mặc dù khẩu vị bình thường, nhưng ngon hơn ở chỗ nó có một chút mùi vị gia đình.
Lúc dùng bữa, Trần Thanh Xuyên đã nói rõ cho Tô Tuyết biết về mối quan hệ giữa anh và Triệu Hồng Vũ, đồng thời bày tỏ trong cuộc sống tương lai Triệu Hồng Vũ cũng sẽ có một vị trí nhất định. Sau khi anh nói xong những lời này, Tô Tuyết giả vờ không bận tâm nói: “Mấy chuyện này đâu liên quan gì đến tôi.”
Nói thì dễ, nhưng trên thực tế, trong lòng Tô Tuyết hiểu rõ hơn ai hết liệu nó có liên quan hay không.
Cô cũng biết rõ Trần Thanh Xuyên đang phòng hờ trước cho cô, nhưng cô đã từ chối suy nghĩ sâu hơn.
Dù gì cô cũng ly hôn với Trần Thanh Xuyên rồi, Trần Thanh Xuyên hoàn toàn được tự do lựa chọn việc mình ở bên ai, còn cô thì không có quyền can thiệp vào. Do đó mặc dù trong lòng cô hơi không vui, nhưng cô cũng không còn cách nào khác, bây giờ cô chỉ có thể giả vờ không quan tâm mà thôi.
Trần Thanh Xuyên nhìn thấy vẻ mặt giả vờ bình tĩnh của Tô Tuyết thì không nói gì nữa.
Anh chỉ đang phòng hờ trước, có mấy chuyện sớm nói thẳng ra sẽ tốt hơn, để tránh rắc rối về sau.
Sau khi hai người ăn tối xong, Trần Thanh Xuyên thay quần áo định đi ra ngoài rèn luyện, ai dè vừa mở cửa ra đã nhìn thấy Ngô Thế Hùng.
Anh cảm thấy rất khó hiểu, đêm hôm khuya khoắt Ngô Thế Hùng đến tìm mình làm gì?
Nhưng không cần Trần Thanh Xuyên dò hỏi, Ngô Thế Hùng đã tự nói ra nguyên do, kể lại ngắn gọn chuyện của Chiêm Thế Bác.
Sau khi biết Chiêm Thế Bác định tìm Ngô Thế Hùng để trừng trị mình, trên mặt anh không khỏi hiện lên nụ cười chế giễu.
Dưới sự dẫn đường của Ngô Thế Hùng, anh đã đến một chiếc xe bán tải nhỏ chở lợn, đập vào mắt là Chiêm Thế Bác đang bị nhốt trong lồng.
Bây giờ, Chiêm Thế Bác đâu còn có hình tượng cậu chủ hào phóng giàu có như trước kia nữa, cả người đang nép vào góc chuồng, giống như chó hoang bị thương đang liếm láp vết thương của mình. Tất nhiên, anh ta sẽ không liếm thật, mà chỉ há miệng hít ngụm khí lạnh.
Mãi đến khi nhìn thấy Trần Thanh Xuyên xuất hiện, anh ta mới ngậm miệng lại, sợ hãi bất an né tránh ánh mắt của Trần Thanh Xuyên, chỉ sợ chọc giận anh.
Nhìn thấy Chiêm Thế Bác đang nép mình trong góc, Trần Thanh Xuyên cười nhạo, rồi nói với Ngô Thế Hùng: “Ông cảm thấy với bản lĩnh của anh ta có thể gây bất lợi cho tôi không?”
Ngô Thế Hùng cũng mỉm cười, tỏ vẻ hơi xấu hổ đáp: “Tất nhiên là không rồi, cậu ta hoàn toàn không có tư cách gây ra bất kỳ ảnh hưởng gì đến cậu Trần.”
Mặc dù câu nói này nghe có vẻ rất bình thản, nhưng trên thực tế nó lại đả kích khá mạnh mẽ đối với Chiêm Thế Bác, bởi vì người ta hoàn toàn coi thường anh ta. Nhưng anh ta thích kết cục như vậy, bởi vì điều đó cũng có nghĩa là anh ta vẫn có thể sống tiếp, chứ không rời bỏ thế giới này vào đêm nay. Trong lòng anh ta nghĩ như vậy, ngoài miệng cũng cầu xin sự tha thứ: “Cậu Trần, cậu Trần, tôi sai rồi, cầu xin anh hãy tha cho tôi...”
Anh ta dùng đủ lời nói thương xót cầu xin sự tha thứ và lời xin lỗi chân thành, bởi vì bây giờ Chiêm Thế Bác đã thật sự nhận ra khoảng cách giữa mình và Trần Thanh Xuyên.
Anh ta từng cậy thế nạt người, ngông cuồng, nhưng bây giờ đứng trước mặt Trần Thanh Xuyên lại không đáng một đồng.
Đây chính là khoảng cách giữa hai thân phận của bọn họ, trong mắt Trần Thanh Xuyên, anh ta chỉ là một cái rắm, là sự tồn tại vô nghĩa.
Trong nhận thức của Trần Thanh Xuyên, nếu đã là rắm, tất nhiên phải loại bỏ đi rồi, bởi vì có giữ lại cũng chẳng có tác dụng gì.
Do đó một giây sau, anh đã vẫy tay với Ngô Thế Hùng: “Thôi bỏ đi, anh ta chỉ là một tên rác rưởi vô dụng mà thôi.”
Câu đánh giá rất tiêu cực, thấp hèn, nhưng Chiêm Thế Bác lại cảm thấy rất vui mừng, bởi vì cuối cùng anh ta cũng cầu xin được cơ hội sống sót.
Anh ta nhất thời nước mắt lưng tròng bày tỏ lòng cảm kích với Trần Thanh Xuyên, đâu còn dáng vẻ ngông cuồng ngày trước nữa...
Chiêm Thế Bác đã được thả ra, trong lòng vừa vui mừng vì mình vẫn còn sống, nhưng cũng tràn đầy sợ hãi về những gì đã xảy ra vào hôm nay.
Anh ta không bao giờ ngờ rằng, ngay cả ông trùm như Ngô Thế Hùng cũng phải nhìn sắc mặt của Trần Thanh Xuyên để làm việc, thật đáng sợ.
Một nhân vật tai to mặt lớn như vậy thì anh ta lấy tư cách gì để đối phó? Thậm chí trước mắt anh ta còn không dám nảy ra suy nghĩ đối phó đối phương, mà chỉ muốn mau chóng rời khỏi đây, quay về nhà ngoan ngoãn làm con ông cháu cha, không dám trêu chọc Trần Thanh Xuyên nữa.
Nhìn thấy dáng vẻ liên tục lăn lộn của Chiêm Thế Bác, Ngô Thế Hùng liền khịt mũi coi thường, cảm thấy tên này thật nhát gan.
Ngô Thế Hùng thu hồi tầm mắt khỏi người Chiêm Thế Bác, chẳng muốn nhìn anh ta nữa, mà nhìn về phía Trần Thanh Xuyên.
Nhưng khi nhìn về phía Trần Thanh Xuyên, ánh mắt khinh bỉ đã đổi thành tia kính nể: “Cậu Trần, chuyện của Tô Quân lần trước...”
Trần Thanh Xuyên xua tay nói: “Chúng ta đừng nói về chuyện trước kia nữa, tôi cũng không để bụng đâu, nên ông đừng nghĩ gì nhiều.”
Có câu nói này của Trần Thanh Xuyên, Ngô Thế Hùng đã hoàn toàn yên tâm.
Ông ta đã từng gặp nhân vật lớn, cũng như người trước mặt thì cười ha hả bảo không sao, ai dè lại đâm một nhát từ phía sau. Trước đây ông ta lo lắng rằng Trần Thanh Xuyên cũng sẽ là người như vậy, nhưng cũng may Trần Thanh Xuyên không như thế, bởi vì ông ta có thể nghe ra từ trong câu nói này. Do đó, Ngô Thế Hùng cảm thấy việc nương nhờ Trần Thanh Xuyên đúng là một quyết định sáng suốt, quả nhiên người đàn ông được Triệu Hồng Vũ thích không phải là người tầm thường.
Trong lúc Ngô Thế Hùng đang thầm suy nghĩ, Trần Thanh Xuyên đã bảo ông ta cùng đi tập thể dục với anh.
Điều này đã khiến Ngô Thế Hùng thụ sủng nhược kinh, cho dù ông ta đang mặc vest mang giày da cũng vội vàng đi theo Trần Thanh Xuyên.
Trần Thanh Xuyên cũng nhìn ra ý đồ nương nhờ của Ngô Thế Hùng, nên mới cho ông ta cơ hội này, dù gì Ngô Thế Hùng cũng làm việc rất tốt, hiểu quy tắc biết kính nể, còn một lòng muốn nương nhờ mình như vậy. Nếu đã như thế, không có lý do nào để mình không thu nhận một thuộc hạ có thể làm được việc như này.
Do đó trong lúc đi dạo, Trần Thanh Xuyên đã nhắc đến chuyện tương lai với Ngô Thế Hùng: “Ông có kế hoạch như thế nào cho tương lai?”
Nhưng Ngô Thế Hùng làm gì có tương lai? Về cơ bản ông ta đã đi đến cuối con đường đầy màu sắc này.
“Đối với hạng người như tôi, bây giờ sẽ cầm tiền đi tìm một nơi nuôi cá chơi chim là kết cục tốt nhất. Nếu tiếp tục phát triển trên con đường này, chắc chắn sẽ lên đoạn đầu đài, chỉ khác nhau ở chỗ công khai hay riêng tư mà thôi.”
Tất nhiên cái gọi là công khai thì không cần phải nói nhiều nữa, chắc chắn kết cục sẽ là ăn kẹo đồng. Còn riêng tư là một số thanh niên muốn trèo lên cao.
Nếu thanh niên muốn giẫm lên người mới để trèo lên cao thì sẽ không có nhiều cảm giác thành tựu, cũng như không nhận được bao nhiêu lợi ích, nhưng nếu giẫm lên ông trùm như Ngô Thế Hùng thì lại khác, có thể một bước đạt đến đỉnh phong, nên một số ông trùm không chết trong tay đối thủ, mà lại chết dưới đao của người mới khi nắm trong tay vinh hoa phú quý và quyền lực...
Nghĩ đến mấy chuyện này, Ngô Thế Hùng bỗng cảm thấy hơi bi thương.
Nhưng ông ta che giấu rất tốt cảm xúc bi thương này, không hề để lộ ra bên ngoài, bởi vì ông ta không muốn tỏ vẻ đáng thương để nhận lấy lòng cảm thông.
Nhìn thấy vẻ mặt cương nghị của Ngô Thế Hùng ở bên cạnh, Trần Thanh Xuyên khẽ cười nói: “Vậy thì ông đổi sang con đường khác để đi là được, cần gì phải đi mãi một con đường đến tối tăm.”
Ngô Thế Hùng không phải là kẻ ngốc, nhất thời hiểu rõ hàm ý của Trần Thanh Xuyên, nên trợn tròn mắt tràn ngập niềm vui sướng.
Ông ta càng ôm quyền nói với Trần Thanh Xuyên: “Cảm ơn cậu Trần đã ban thưởng.”
Động tác ôm quyền này giống y như người lạc hậu, nhưng từ điểm này có thể nhìn ra, trong xương cốt của Ngô Thế Hùng là một người giang hồ lấy chữ nghĩa làm đầu, khác hẳn về bản chất đối với những kẻ đổi chữ nghĩa thành chữ lợi ngày nay. Chính vì lý do này, nên Trần Thanh Xuyên mới đồng ý thu nhận ông ta.
Hai người không nói gì nữa, muốn bàn chuyện cụ thể thì phải tới nơi khác mới được, rõ ràng ở bên đường không thích hợp để nói chuyện.
Nhưng trong lòng Ngô Thế Hùng lại biết rất rõ, Trần Thanh Xuyên đã trải một con đường quang minh chính đại ở dưới chân ông ta, chỉ cần ông ta bước lên, thì sau này không cần phải bước đi trên con đường đã được định sẵn là sẽ dẫn đến bóng tối nữa.
Ngô Thế Hùng ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, tâm trạng kích động, chợt nhớ tới một câu:
Trên con đường dẫn đến thành công, ắt sẽ có quý nhân giúp đỡ.
Mà Trần Thanh Xuyên chính là quý nhân lớn nhất trong cuộc đời ông ta.