Hàn Sương trở về, ngày tháng của Tô Tuyết có lẽ sẽ bình thản được một thời gian rồi.
Đúng lúc cô còn chưa nghĩ cẩn thận xem phải giải quyết chuyện này như thế nào, cho nên tận dụng luôn khoảng thời gian này cân nhắc lại
Bên Tô Quân lại đang rất gấp, cậu ta nói với Chu Ngọc Hồng.
“Nhất định phải để cho chị trở về nhà họ Hàn, chị con là người có tình nghĩa, cho dù chị ấy về nhà họ Hàn cũng sẽ không quên chúng ta. Trái lại, chị ấy chẳng những không quên chúng ta, tương lai còn có thể giúp chúng ta sống tốt hơn, bởi vì chị ấy sẽ cảm thấy nợ chúng ta.”
“Cho nên có phải tương lai con có thể làm con ông cháu cha hay không, tất cả đều trông cậy vào chị con rồi!”
Tô Quân quả thật rất biết tính toán cho mình, mà cậu ta nghĩ cũng không sai, Tô Tuyết mà trở về nhà họ Hàn đương nhiên sẽ càng đối xử tốt với cậu ta hơn.
Nhưng tốt cũng chia làm nhiều loại, khi Tô Tuyết biết được những lời này từ miệng Chu Ngọc Hồng, vùng giữa hai đầu lông mày nhăn lại có thể kẹp chết ruồi.
Cô đương nhiên sẽ đối xử tốt với Tô Quân hơn, song không phải muốn Tô Quân trở thành một tên nhà giàu mới nổi hết ăn lại nằm, chỉ biết khoe khoang. Ở trong mắt cô, người như vậy không khác gì sâu mọt, đều là cặn bã của xã hội.
Cô hi vọng Tô Quân có thể học được kỹ năng sinh tồn, chứ không phải biến thành một cái thùng cơm, cho nên cô nói rõ ràng với Chu Ngọc Hồng, để Chu Ngọc Hồng chuyển đạt lại ý của cô với Tô Quân: Cô có thể cố hết sức bồi thường, nhưng trông cậy vào việc áo đến vươn tay cơm tới há miệng thì, không có cửa đâu!
Chu Ngọc Hồng cũng hiểu ý tốt của Tô Tuyết, bà là mẹ sao lại không muốn con trai học được cách độc lập, cho nên bà ủng hộ Tô Tuyết.
Chuyện này khiến Tô Quân trở nên rất buồn bực, lý tưởng lớn nhất của anh ta chính là không cần làm gì cũng không tiêu hết nổi tiền bạc.
Rõ ràng chị gái có năng lực giúp cậu ta đạt được mộng tưởng này, nhưng lại không làm như vậy, bảo cậu ta sao có thể không buồn bực.
Chẳng qua Tô Quân có buồn bực cũng vô dụng, tâm trí Tô Tuyết đã kiên định, không phải ai cũng có thể thay đổi.
Mà Trần Thanh Xuyên ở bên này, sự nghiệp vẫn tiến triển rất thuận lợi, không có bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào xảy ra.
Chi nhánh của tập đoàn Đại Minh dưới sự dẫn dắt của anh, sự nghiệp phát triển không ngừng, chỉ riêng tổng bộ đã ca ngợi mấy lần.
Có điều những chuyện này Trần Thanh Xuyên hoàn toàn không để vào mắt, chuyện này cũng giống như học sinh thi được 100 điểm, trường học nhiều lần khen thưởng vậy, có lẽ trong mắt người ngoài, thành tích này rất tốt nhưng ở trong mắt Trần Thanh Xuyên là chuyện bình thường, không đáng để nhắc tới. Thậm chí anh còn thấy bài thi này quá đơn giản, không thể thể hiện rõ sự chênh lệch giữa anh và người khác.
Có lần trong lúc trò chuyện, Trần Thanh Xuyên nói như vậy với ông cụ, lúc ấy ông cụ rất vui vẻ.
“Ông giao chức vụ chủ tịch tập đoàn Đại Minh cho con nhé, con thấy được thế nào?”
“Được ạ, ông nghỉ hưu sớm tìm một chỗ nuôi cá dắt chó đi dạo đi, thoải mái biết bao...”
Nói tới nói lui, nếu thật sự giao toàn bộ tập đoàn Đại Minh giao cho mình, Trần Thanh Xuyên chưa chắc đã gánh nổi.
Nếu đơn thuần chỉ là chuyện làm ăn, anh đương nhiên làm tròn bổn phận, nhưng tập đoàn lớn như vậy hiển nhiên không chỉ quản việc buôn bán là được, còn phải giao tiếp, các lộ quỷ thần cũng sẽ tìm tới cửa, hoặc kết giao hoặc thu nhận hoặc ơn tình qua lại, đây chính là một môn học lớn, không phải tùy tiện tìm một người ngồi lên là có thể ứng phó được. Về chuyện này, Trần Thanh Xuyên rất biết tự lượng sức mình, cho nên sau khi trêu ông cụ xong anh cũng nói thẳng.
Mà ông cụ cũng rất hài lòng, ông không sợ Trần Thanh Xuyên không có năng lực, ông cũng tin vào năng lực của Trần Thanh Xuyên, ông chỉ sợ Trần Thanh Xuyên kiêu ngạo tự mãn, không thấy rõ vị trí của mình, dẫn đến thái độ làm người không tốt, đến sau cùng sẽ rước vào đại họa.
Nhưng may mà, Trần Thanh Xuyên không phụ sự tin tưởng và chờ mong của ông, nhận rõ thực trạng trước mắt.
“Không tồi, không tồi, ông biết ánh mắt mình vẫn rất sáng mà.”
“Nếu đã biết mình chưa đủ sức, vậy thì phải giải quyết vấn đề này trước. Tạm thời, cách đơn giản nhất trước mắt là tìm cho mình một đồng minh lớn mạnh, hoặc nói là chỗ dựa vững chắc. Có đồng minh hoặc chỗ dựa vững chắc, sẽ giúp người ta tiết kiệm được không ít công sức.”
Ông cụ nói lời này, Trần Thanh Xuyên nghe xong coi như hiểu, đây là để bảo anh nắm chặt nhà họ Hàn!
Tuy nhà họ Trần rất mạnh, nhưng nhà họ Hàn cũng không yếu, song phương đều là kẻ mạnh trong lĩnh vực của từng người, đôi bên hợp tác, chính là mạnh – mạnh liên hợp. Trần Thanh Xuyên hiểu đạo lý này, cũng biết phải làm như vậy, nhưng anh không có hứng thú.
Anh thích Tô Tuyết, không phải thích nhà họ Hàn sau lưng Tô Tuyết.
Nếu vì có được nhà họ Hàn mà thích Tô Tuyết, anh khinh thường làm chuyện này, hơn nữa cũng khiến cái thích của anh mất thuần túy.
Cho nên sau khi ở bên Tô Tuyết, anh vẫn không mấy quan tâm đến thái độ của nhà họ Hàn.
Nhưng nếu đối phương cảm thấy đôi bên có thể hợp tác hỗ trợ lẫn nhau, đó đương nhiên là chuyện tốt. Nhưng nếu như đối phương không có ý hợp tác, anh sẽ không ra mặt yêu cầu đối phương hợp tác, phẩm cách của anh còn chưa rẻ mạt đến thế.
Sau khi Trần Thanh Xuyên bày tỏ thái độ của mình, ông cụ nở nụ cười.
Ông biết, cháu mình có tính cách này mà: “Con còn kiêu ngạo hơn Tô Tuyết nhà người ta đấy biết không? Ông thấy con còn kiêu ngạo hơn bất cứ ai khác!”
Cũng đúng, trong xương cốt Trần Thanh Xuyên ngoài cốt tủy cũng chỉ còn kiêu ngạo thôi.
Có điều ông cụ rất thưởng thức sự kiêu ngạo này của anh, đàn ông mà, phải kiêu ngạo chứ, có kiêu ngạo mới có thành tựu, có kiêu ngạo mới có thể giúp con người ta liều mạng phấn đấu lúc không có thực lực, theo ông cụ thấy, đây là một chuyện tốt.
Đương nhiên, phàm là thứ có mặt lợi ắt có mặt hại, nếu quá kiêu ngạo cũng sẽ tự hại thân, chẳng qua Trần Thanh Xuyên sẽ biết làm sao để nắm vững mức độ, cho nên ông không dặn dò nhiều, cũng không cần thiết phải dặn dò điều gì...
Sau khi trò chuyện với ông cụ được hai ngày, Trần Thanh Xuyên nhận được cuộc gọi từ một người không quen biết.
Mới đầu anh tưởng là quảng cáo đẩy mạnh tiêu thụ gì đấy, dù sao gần đây rất nhiều số điện thoại lạ thường xuyên gọi tới, hỏi anh có muốn tham gia lớp huấn luyện tinh anh, hoặc là vay vốn làm ăn gì đấy, nhưng cuộc gọi này lại khác.
Sau khi nhận điện thoại, bên trong truyền đến một giọng nói dịu dàng, có phần giống một cô chủ nhà giàu có dòng dõi cổ xưa, nhưng lại không phải.
“Chào anh, xin hỏi là anh Trần Thanh Xuyên phải không?”
Đương lúc Trần Thanh Xuyên cho rằng đây là một cuộc điện thoại quảng cáo, đối phương nhanh chóng lên tiếng trước khi anh cúp điện thoại: “Tôi tên Tôn Lộ, là thím út của Hàn Sương, không biết anh Trần có thời gian không, tôi muốn gặp mặt anh một chuyến.”
Thím út của Hàn Sương, thế chẳng phải là thím của Tô Tuyết sao?
Cực hiển nhiên, sau khi Hàn Sương trở về đã đổi người tới khuyên Tô Tuyết về nhà thành Tôn Lộ, thím của Tô Tuyết.
Nếu là người thân của Tô Tuyết, Trần Thanh Xuyên đương nhiên không có lý do từ chối gặp mặt, vì thế anh đồng ý lần gặp mặt này.
Sau khi hẹn thời gian và địa điểm, Trần Thanh Xuyên sắp xếp công việc trong tay rồi lập tức lái ô-tô đến nơi đã hẹn.
Địa điểm hẹn gặp là tại một công viên, do Tôn Lộ đề cập, bởi vì lúc gọi điện thoại Tôn Lộ đang ở trong công viên, đến nơi khác lại không biết, cho nên dứt khoát chọn công viên này, hoàn cảnh tuyệt đẹp lại yên tĩnh, là một chỗ tốt để nói chuyện.
Ở trong công viên, Trần Thanh Xuyên tìm được Tôn Lộ.
Nhưng khi nhìn thấy Tôn Lộ, anh cảm thấy rất hoang mang, hoài nghi không biết có phải mình tìm nhầm người rồi không.
Người phụ nữ này mặc sườn xám màu bạc cực kì tao nhã, dáng người lồi lõm chứng tỏ bà chăm sóc thân thể rất tốt, nhưng khiến Trần Thanh Xuyên kinh ngạc chính là, rõ ràng có thân phận là thím, nhưng tuổi tác chỉ mới tầm đầu ba mươi, chuyện này... khó trách gọi là thím út!
Sau khi đến gần, Trần Thanh Xuyên vươn tay với Tôn Lộ: “Xin chào, tôi là Trần Thanh Xuyên.”