Rể Hổ Hào Môn

Chương 168: Chương 168




“Được rồi đàn chị, vẫn nên để tôi giúp chị đi, nếu không chờ chị nhổ xong chắc chúng ta không kịp ăn cơm tối luôn mất.”

Trần Thanh Xuyên đợi mười mấy phút sau, trực tiếp đi thẳng tới bên cạnh Tôn Lộ, không nói hai lời nâng chân cô ấy lên.

Tôn Lộ cũng biết như vậy không ổn, vốn là đi ăn cơm trưa, kết quả cô ấy lại yên vị trong xe ngồi nhổ gai, quan trọng là nếu có thể nhìn thấy chút hy vọng còn đỡ, giờ đã hơn mười phút trôi qua, ấy vậy mà nửa cái gai cũng không thấy bóng dáng, thật sự buồn bực.

Cho nên dù chân bị Trần Thanh Xuyên nắm ở trong tay có chút mất tự nhiên, cô ấy cũng không nói gì, chỉ hơi đỏ mặt.

Chẳng qua nhìn Trần Thanh Xuyên giúp mình nhổ gai, trong lòng cô ấy khó tránh khỏi có chút tư vị nói không nên lời.

Dù sao cũng là lần đầu gặp mặt, kết quả chân lại bị người ta cầm lấy, giờ người ta còn đang giúp mình nhổ gai, điều này khiến cô ấy tương đối thẹn thùng.

Nhưng sau khi cô ấy ngẫm lại, nếu để đến bệnh viện tìm bác sĩ, lúc đó chẳng phải vẫn là lần đầu gặp mặt đã động tay sao? Dù sao cũng đều nhổ cho mình, cho nên nghĩ đến đây cô ấy cũng không xấu hổ nữa. Huống hồ bản lĩnh gắp gai của Trần Thanh Xuyên cũng khá tốt, không lâu sau đã giúp cô ấy lấy gai ra, hơn nữa động tác cũng rất dịu dàng, khiến cô ấy cảm kích nói không nên lời.

Chẳng qua sự cảm kích này vừa xuất hiện trong lòng, đột nhiên cô ấy có cảm giác bàn chân mình bị vuốt ve.

Cô ấy đi tất chân, bàn chân lại bị trêu đùa, điều này khiến cô ấy thoáng chốc đã đỏ bừng mặt, có cảm giác như Trần Thanh Xuyên đang khiêu khích mình.

Song giây tiếp theo Trần Thanh Xuyên lại lên tiếng nói: “Nơi này có đau không?”

“Hả?” Tôn Lộ ngẩn ra, sau đó nhanh chóng hiểu được vấn đề, đây là đang xác định xem có còn gai hay không, cố ý chạm vào hỏi cô có đau không là để xác định có còn gai hay không, vậy mà cô ấy lại hiểu nhầm rằng Trần Thanh Xuyên đang chiếm tiện nghi của mình, Tôn Lệ nghĩ mà thấy thật mất mặt.

May mà vừa rồi không nói hiểu nhầm ra miệng, điều này khiến trong lòng Tôn Lộ dễ chịu hơn chút, cô ấy lập tức nói không còn...

Sau khi giúp Tôn Lộ gắp gai hồi lâu, cuối cùng Trần Thanh Xuyên thả lỏng tay, mà Tôn Lộ cũng đã xác định lòng bàn chân không còn gai đâm.

“Cảm ơn cậu nhé!”

Tôn Lộ bày tỏ biết ơn đối với Trần Thanh Xuyên, còn không quên lấy khăn ướt trong túi đưa cho Trần Thanh Xuyên.

Ý gì đã quá rõ ràng, chính là để Trần Thanh Xuyên lau tay, dù sao vừa rồi anh cầm chân cô ấy cũng không thích hợp cho lắm.

Trần Thanh Xuyên cười không nói thêm gì, nhận khăn tay lau tay rồi lên xe, đưa Tôn Lộ đến Đại Minh Thánh Thiện.

Cơm trưa được giải quyết tại Đại Minh Thánh Thiện, không phải là vì muốn khoe khoang thân phận, chủ yếu là Trần Thanh Xuyên biết Tôn Lộ vừa mới đến, còn chưa có chỗ đặt chân, ở nơi khác lại không yên tâm bằng nơi này cho nên tiện thể sắp xếp luôn cho người ta.

Đương lúc Tôn Lộ biết được ngay cả phòng khách sạn Trần Thanh Xuyên cũng đã sắp xếp giúp mình, trong lòng cảm thấy rất ấm áp.

Tôn Lộ cảm thấy Trần Thanh Xuyên thật sự là một người đàn ông không tệ, có học thức cũng có giáo dưỡng, dịu dàng lại săn sóc, làm bạn trai Tô Tuyết thật sự có thể khiến người ta yên tâm, tin chắc người nhà họ Hàn cũng sẽ đồng ý chấp nhận người con rể Trần Thanh Xuyên này.

Đương nhiên, Trần Thanh Xuyên không chỉ có bản thân ưu tú, gia thế cũng ưu tú, đây mới là trọng điểm để nhà họ Hàn vui vẻ đón nhận.

Sau khi sắp xếp nơi ở cho Tôn Lộ xong, Trần Thanh Xuyên chào tạm biệt cô ấy rồi rời khỏi Đại Minh Thánh Thiện.

Dù sao anh còn có việc cần làm, không thể đi cùng Tôn Lộ mãi được.

Còn về Tôn Lộ, đương nhiên cũng có chuyện cô ấy cần giải quyết, cô ấy đến không chỉ vì buổi hội thảo ngày mai, nguyên nhân chủ yếu vẫn là vì khuyên Tô Tuyết về nhà, cho nên xế chiều hôm đó cô ấy đến tìm Tô Tuyết.

Cụ thể hai người nói chuyện thế nào Trần Thanh Xuyên cũng không rõ lắm, anh không có mặt, chỉ lúc khuya về nghe kể từ phía Tô Tuyết.

Chẳng qua nhìn từ thái độ của Tô Tuyết thì ấn tượng với Tôn Lộ không tệ, cũng phải, một người phụ nữ có tri thức hiểu lễ nghĩa xuất thân dòng dõi thư hương như Tôn Lộ, đi đến đâu cũng khiến người ta yêu thích. Huống hồ quan trọng nhất là, cô ấy còn khen con người Trần Thanh Xuyên không tệ trước mặt Tô Tuyết, chuyện này nhanh chóng để lại ấn tượng tốt trong lòng Tô Tuyết, khiến cô ấy có cảm giác tìm được đồng minh.

Cho nên sau khi hai người gặp mặt, Tô Tuyết đã hơi mở lòng trong chuyện tiếp nhận người nhà họ Hàn.

Theo như cô nói thì: “Nếu có cơ hội thích hợp, em muốn đến nhà họ Hàn xem thử, dù sao cũng là cha mẹ ruột.”

Trần Thanh Xuyên gật đầu, tỏ vẻ tán thành với thái độ của Tô Tuyết, cũng cực kỳ tôn trọng ý muốn của Tô Tuyết.

“Được, Tôn Lộ là đàn chị của anh, tuy không tiếp xúc với cô ấy nhiều lắm, nhưng con người thầy anh thế nào anh vẫn biết, người do ông ấy bồi dưỡng, ngay cả một học trò như anh còn có thể ưu tú như vậy, đương nhiên con gái của thầy ấy không kém đi đâu được, đến lúc đó em có thể đi cùng cô ấy.”

Trần Thanh Xuyên nói xong, Tô Tuyết tặng anh một ánh mắt xem thường: “Cũng không biết anh đang khen Tôn Lộ hay khen bản thân nữa.”

Trần Thanh Xuyên... đương nhiên là khen Tôn Lộ tiện thể không quên khen chính mình rồi.

Chẳng qua anh không cho rằng đây là hoàn toàn khen ngợi, dù sao đa số vẫn là sự thật!

Sau khi Trần Thanh Xuyên bày tỏ thái độ, Tô Tuyết cố ý ra vẻ buồn nôn.

Hành động này của cô ấy đổi lại sự trừng phạt của Trần Thanh Xuyên, có điều loại trừng phạt này không tiện cho người ngoài biết, dù sao trước kia Tô Tuyết rất sợ, còn hiện tại thì rất thích, càng lúc càng u mê...

Buổi sáng hôm sau, Trần Thanh Xuyên dựa theo thời gian ước hẹn, sắp xếp tài xế đến đón Tôn Lộ.

Công ty anh có buổi họp sáng, không thể bởi vì hội thảo mà đẩy cuôc hợp đi được, cho nên bảo tài xế đến đón Tôn Lộ tới công ty.

Ở trong công ty, Tôn Lộ đợi không lâu lắm, Trần Thanh Xuyên nhanh chóng kết thúc cuộc họp sáng, đi ra từ trong phòng hội nghị.

Lúc đi ra, Tôn Lộ đang lật tới lật lui cuốn sách thương vụ.

Mặc dù nhìn không hiểu, nhưng cô ấy lại thấy được những ghi chú Trần Thanh Xuyên để lại bên trên.

Từ những ghi chú này, Tôn Lộ có thể nhìn ra Trần Thanh Xuyên là người đọc sách rất nghiêm túc, hoàn toàn hấp thụ thêm những tri thức trong sách để tận dụng cho bản thân mình dùng. Chỉ bằng những điều này, Tôn Lộ đã cảm thấy Trần Thanh Xuyên là người muốn thành công cũng không khó.

Rất nhiều người đều đang đọc sách chết, điều này không liên quan đến phương pháp kỹ thuật, chỉ liên quan đến ngộ tính của bản thân, cực hiển nhiên Trần Thanh Xuyên là một người có ngộ tính, hơn nữa còn là người rất chăm chỉ nỗ lực.

Nhìn thấy Trần Thanh Xuyên, Tôn Lộ vui vẻ khen ngợi: “Có gia thế tốt, có kiến thức rộng, có phương pháp học tập hoàn hảo, lại có tinh thần cố gắng phấn đấu, người giống như cậu nếu còn không thành công, tôi đây cũng không biết ai mới có thể thành công nữa.”

Nghe được lời khen này, Trần Thanh Xuyên cười đáp: “Đàn chị khen khiến cả người tôi lâng lâng rồi, thật sự không biết nên làm thế nào mới tốt, cho nên sau này chị đừng có khen tôi, tuyệt đối không thể.”

Nghe Trần Thanh Xuyên nói xong, Tôn Lộ cười mang theo tò mò hỏi: “Vì sao?”

Trần Thanh Xuyên đáp: “Người xinh đẹp hoàn mỹ giống như đàn chị, lại trắng trợn khích lệ tôi như vậy, tôi thật sự muốn bay lên trời rồi.”

Tôn Lộ mỉm cười lắc đầu, cô ấy không nói nữa, cũng không biết phải nói gì.

Trần Thanh Xuyên trực tiếp dùng từ ‘hoàn mỹ’ để hình dung cô ấy, cô ấy còn có thể nói gì, trong lòng xấu hổ muốn chết.

Hai người khách sáo với nhau vài câu, Trần Thanh Xuyên bảo Tôn Lộ lên xe, đích đến đương nhiên là nơi diễn ra hội thảo.

Trên đường, Trần Thanh Xuyên hỏi Tôn Lộ về buổi hội thảo.

Tôn Lộ bày tỏ rất đơn giản, chính là nghe một đám người nói về văn hóa cổ đại, bọn họ nói chuyện xong anh cứ vỗ tay là được.

Nghe qua có vẻ khá đơn giản, nhưng hiện thực không đơn giản như Tôn Lộ nói, thậm chí còn hơi mang thích gây hấn khiêu khích...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.