Chắc chắn chuyện này là do Chiêm Đông Minh làm ra, nhưng chỉ dựa vào một mình Chiêm Đông Minh, liệu ông ta có lá gan này không?
Do đó điều này cũng có nghĩa là, chuyện hôm nay Tôn Lộ nói sẽ để Hàn Thiệu Tông quản lý Hàn Thiếu Thái đã hoàn toàn hỏng bét.
Hỏng bét là chuyện tốt, nếu không hỏng bét thì làm sao Trần Thanh Xuyên có thể đi trừng trị Hàn Thiếu Thái?
Nhưng không thể không nói, quan hệ của Hàn Thiếu Thái thật sự rất vững chắc, dù gì anh ta cũng là em trai của Hàn Thiệu Tông, nếu anh ta đã lên tiếng, cho dù Trần Thanh Xuyên không có vấn đề gì, cũng phải điều tra một quãng thời gian, huống hồ Trần Thanh Xuyên thật sự đã đánh người và đòi tiền.
Người bên dưới không giải quyết nổi vụ này, đành phải để cho ông cụ xử trí.
Sau khi ông cụ biết được đầu đuôi câu chuyện, trên gương mặt già nua đã nở nụ cười giễu cợt.
Bao nhiêu năm rồi không ai dám động đến nhà họ Trần bọn họ, không ngờ bây giờ Hàn Thiếu Thái lại dám xuống tay, thật sự khá lắm.
“Nhà họ Hàn các cậu đã có một cậu em trai rất xuất sắc, thảo nào Hàn Thiệu Tông đã bò lên nhiều năm như vậy vẫn không thể nào bò ra nổi chữ phó kia.”
Ông cụ nhà họ Trần định chung sống hòa thuận với nhà họ Hàn, có thêm một cánh tay đắc lực cho Trần Thanh Xuyên trên con đường phía trước. Nhưng bây giờ xem ra, hình như nhà họ Hàn đang làm gì đó, hơn nữa còn coi thường nhà họ Trần bọn họ, nếu đã như thế, vậy thì ông sẽ dạy cho nhà Hàn một bài học.
Vào buổi tối khi biết tin, ông cụ nhà họ Trần đã gọi cho một người bạn cũ.
Rất dễ dàng, chuyện người bên dưới không thể làm được, nhưng ông cụ chỉ cần gọi một cú điện thoại đã có thể giải quyết một cách dễ dàng.
Sau khi giải quyết xong chuyện này, ông cụ liền mặc kệ, chỉ đợi Trần Thanh Xuyên gọi điện báo bình an cho mình.
Quả nhiên mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát của ông, chưa tới mười lăm phút, Trần Thanh Xuyên đã gọi cho ông.
“Ông, chuyện vặt vãnh này cháu tự giải quyết được, ông cần gì phải nhúng tay vào.”
Lời ‘oán trách’ của Trần Thanh Xuyên đã đổi lấy nụ cười thoải mái của ông cụ, tất nhiên ông tin rằng Trần Thanh Xuyên có năng lực tự ra ngoài được, nhưng có lẽ thời gian sẽ muộn hơn, nhưng không quá lâu, sẽ không vượt quá đêm nay, nhưng ông không cháu mình bị nhốt trong đó.
Nguyên nhân rất đơn giản: “Ông không muốn đợi nhà họ Hàn bị trả thù quá lâu.”
Ông không cần phải đích thân ra tay, bởi vì ông tin rằng Trần Thanh Xuyên sẽ xử lý ổn thỏa chuyện này, do đó ông chỉ cần giúp Trần Thanh Xuyên mau chóng ra ngoài, để nhà họ Hàn sớm bị trả thù.
Tất nhiên, Trần Thanh Xuyên hiểu ý của ông cụ, nên anh chỉ căn dặn 'ông cụ cứ yên tâm', rồi kết thúc cuộc gọi.
Trần Thanh Xuyên bước ra ngoài, lúc chuẩn bị lên xe rời đi thì nhìn thấy Tôn Lộ.
Bây giờ, Tôn Lộ đang tràn đầy áy náy khi đối mặt với anh, cô ấy cúi đầu thật sự không biết phải nói gì.
Cô ấy vốn không biết chuyện này, mà chỉ cảm thấy xấu hổ khi Trần Thanh Xuyên vì mối quan hệ của mình mà nuốt giận vào bụng, nên buổi tối đã đến công ty tìm Trần Thanh Xuyên, định mời anh đi ăn để bày tỏ lòng biết ơn.
Nhưng sau khi bước vào công ty thì không nhìn thấy Trần Thanh Xuyên, ngược lại bị Ngô Thiến Thiến oán trách thẳng thừng, đồng thời cô ấy cũng biết rõ chuyện Trần Thanh Xuyên bị bắt. Cô ấy không phải là người phụ nữ quá thông minh, nhưng cũng không khó để phán đoán ra chuyện này.
Sau khi xác định Hàn Thiếu Thái đã làm chuyện này, Tôn Lộ đã tức đến mức muốn hộc máu.
Trước mặt cô ấy bảo vệ Hàn Thiếu Thái, nhưng ở sau lưng Hàn Thiếu Thái lại đâm mạnh vào người Trần Thanh Xuyên.
Ban ngày cô ấy vừa mới nói Hàn Thiếu Thái sẽ không gây sự nữa, để Trần Thanh Xuyên vì bị vướng mặt mũi mà không động đến Hàn Thiếu Thái, ai dè đến buổi chiều Hàn Thiếu Thái lại tìm mối quan hệ bắt Trần Thanh Xuyên, hơn nữa còn giam giữ anh, khiến cô ấy chẳng còn mặt mũi nào nữa.
Nhưng Trần Thanh Xuyên lại không suy nghĩ hay trách móc Tôn Lộ, ngược lại còn khuyên cô ấy đừng để bụng.
“Tôi chỉ bị bắt vào trong hỏi vài câu thôi, không sao đâu, chẳng phải bây giờ tôi đã ra ngoài rồi ư? Do đó sư tỷ không cần phải lo lắng.”
Sau khi khuyên nhủ Tôn Lộ đừng lo lắng, Trần Thanh Xuyên không nói gì nữa.
Cho dù anh không nói, nhưng trong lòng Tôn Lộ cũng biết rõ như ban ngày, tiếp theo Trần Thanh Xuyên sẽ nhắm vào Hàn Thiếu Thái.
Mặc dù cô ấy cảm thấy làm vậy không được tốt cho lắm, nhưng từ đầu đến cuối cô ấy luôn giữ im lặng, cô ấy không thể tiếp tục mặt dày yêu cầu để Hàn Thiệu Tông dạy dỗ Hàn Thiếu Thái, chuyện này có khả thi không? Chưa kể cô ấy có mặt dày như vậy không, cho dù có cũng phải để Hàn Thiệu Tông quản lý mới được.
Do đó cô ấy chẳng muốn nói chuyện này cho Hàn Thiệu Tông biết, còn Hàn Thiếu Thái... cứ để anh ta tự làm tự chịu đi.
Nhưng Tôn Lộ vẫn hơi lo lắng nói: “Cậu... nếu không thì cậu đừng đối phó Hàn Thiếu Thái nữa.”
Sau khi Tôn Lộ nói ra câu này, Trần Thanh Xuyên không nói gì cả, mà chỉ bình tĩnh nhìn Tôn Lộ.
Tôn Lộ cũng vội nói: “Tôi không có ý đó như cậu nghĩ, mà tôi chỉ muốn nói, dù gì sau lưng anh ta còn có Hàn Thiệu Tông, mà cậu lại không trêu nổi Hàn Thiệu Tông, đến lúc đó sẽ rất phiền toái, rất có khả năng cậu sẽ lấy đá đập chân mình, không thích hợp...”
Bây giờ Trần Thanh Xuyên mới hiểu Tôn Lộ đang nghĩ cho mình.
Anh cảm ơn ý tốt của Tôn Lộ, nhưng chuyện này không cần thiết, nếu ngay cả một Hàn Thiếu Thái nhỏ nhoi mà anh cũng không trừng trị được thì quá mất mặt rồi.
Do đó anh đã khuyên nhủ Tôn Lộ: “Không sao đâu, nếu tôi thật sự không thể đối phó được cũng không lấy trứng chọi đá.”
Có câu nói yên lòng này, trong lòng Tôn Lộ đã nhẹ nhõm hơn rất nhiều, cô ấy lại trò chuyện với Trần Thanh Xuyên thêm mấy câu rồi rời đi.
Còn câu lấy trứng chọi đá mà Trần Thanh Xuyên nói... Về phần ai trứng ai đá thì khó mà nói trước được.
Tối hôm đó hơn chín giờ, Hàn Thiếu Thái đang ở trong khách sạn, trong lòng vô cùng thoải mái.
Anh ta cảm thấy hôm nay mình đã làm việc quá xuất sắc, thành công bắt được Trần Thanh Xuyên, thật sảng khoái, hả được cơn giận.
Thậm chí trước mắt anh ta đã vạch ra bước kế tiếp, chắc chắn sẽ không thể nào kết tội Trần Thanh Xuyên, anh ta vẫn chưa hồ đồ đến mức hoàn toàn đối đầu với Trần gia và anh cả của mình, mà anh ta chỉ muốn dùng chuyện này để hù dọa Trần Thanh Xuyên.
Chắc chắn bây giờ Trần Thanh Xuyên đã sợ sệt rồi, muốn có ai đó có thể đến cứu anh ra ngoài.
Do đó, Hàn Thiếu Thái đã suy nghĩ xong rồi, quyết định ngày mai sẽ đích thân đi bảo lãnh Trần Thanh Xuyên ra ngoài.
Tất nhiên, muốn bảo lãnh ra ngoài thì phải trả giá, anh ta muốn Trần Thanh Xuyên chủ động nhận lỗi với anh ta, hơn nữa còn bắt Trần Thanh Xuyên mau chóng khuyên nhủ Tô Tuyết quay về nhà họ Hàn. Cứ như thế, anh ta không chỉ trừng trị được Trần Thanh Xuyên, mà còn thành công dẫn Tô Tuyết quay về, chắc chắn mọi người sẽ nhìn mình bằng cặp mắt khác xưa.
“Lần này, tôi phải cho mấy người nhìn cho kỹ bản lĩnh của Hàn Thiếu Thái tôi.”
“Còn cậu nữa Trần Thanh Xuyên, tôi phải cho cậu biết sự lợi hại của tôi, để xem sau này cậu còn dám đắc tội với tôi hay không?”
Trong lúc anh ta đang đắc ý trong phòng khách sạn, đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
Hàn Thiếu Thái cũng không biết là ai, lúc dò hỏi ai đang gõ cửa, chỉ có một giọng nữ trả lời: “Là tôi.”
Nếu là đàn ông gõ cửa, Hàn Thiếu Thái sẽ không đồng ý, nhưng nếu là phụ nữ thì anh ta sẽ rất yên tâm.
Do đó một giây sau, anh ta đã đi tới mở cửa.