Tôn Lộ rời đi cùng với Tôn Chính Đạo, Trần Thanh Xuyên đi tiễn họ lên máy bay.
Sau khi tiễn hai cha con đi, Trần Thanh Xuyên lên xe chuẩn bị quay về công ty.
Nhưng vừa lên xe định đóng cửa thì có người giật cửa lại.
Theo bản năng anh quay đầu nhìn thoáng qua bên đó, liền nhìn thấy một người đàn ông có khuôn mặt ôn hòa, đeo kính cận.
“Chào anh Trần, tôi là thư ký của ông Hàn, ông Hàn muốn gặp anh, mời anh đi cùng tôi một chuyến.”
Nhìn vẻ ngoài của người đàn ông này và nghĩ tới ông Hàn, Trần Thanh Xuyên ngay lập tức hiểu ông Hàn là ai.
“Ông Hàn mà anh nói đến là cha của Tô Tuyết, Hàn Thiệu Tông, phải không?”
Quả nhiên, sau khi Trần Thanh Xuyên hỏi xong, thư ký gật đầu, hiển nhiên là tán thành đáp án.
Sau khi thư ký gật đầu, trên mặt Trần Thanh Xuyên lộ ra nụ cười, dùng ngữ khí tươi cười nói ra những lời rất thô lỗ.
“Nếu như ông ta không phải cha của Tô Tuyết, vậy thì tôi sẽ nói, ông ta là cái thá gì mà tôi phải đi gặp ông ta?”
“Bây giờ ông ta là cha của Tô Tuyết, vì vậy tôi chỉ có thể nói với, xin lỗi ông Hàn, tôi rất bận.”
Trần Thanh Xuyên nói xong, trực tiếp đá văng cửa xe.
Cửa xe bật ra rất nhanh, thư ký không giữ được cửa, suýt chút nữa thò tay vào bên trong, may mà rút ra nhanh.
Sau đó, cửa xe đóng sầm lại, Trần Thanh Xuyên nghênh ngang lái xe đi, để lại thư ký đứng đó sững sờ.
Anh ta chưa bao giờ bị đối xử như thế này kể từ khi trở thành thư ký của Hàn Thiệu Tông!
Nhưng anh ta cũng sẽ không tức giận, dù sao tất cả các thư ký đều tốt tính, chỉ là anh ta đang nghĩ…
“Người này… Tính tình nóng nảy, e là ông chủ xử không nổi...”
Đúng vậy, tính tình của Trần Thanh Xuyên quả thực có chút nóng nảy, nhưng không phải đối với ai cũng như vậy.
Anh chưa bao giờ cáu kỉnh với người quen hay bạn bè, nhưng với Hàn Thiệu Tông, tại sao anh không được cáu kỉnh chứ?
Hàn Thiệu Tông mặc dù không nhằm vào anh, nhưng Hàn Thiếu Thái hết lần này đến lần khác gây khó dễ cho anh. Có thể là ông ta có thân phận của mình, nhưng Trần Thanh Xuyên vẫn có thân phận của chính anh mà!
Một người đứng đầu nhà họ Hàn và một người đứng đầu tương lai của nhà họ Trần, ai sợ ai?
Không phải chỉ là một Hàn Thiệu Tông sao? Nếu để ý thì ông ta chính là bố vợ tương lai, nếu không để ý thì cũng chẳng là cái lông gì cả!
Sau khi Trần Thanh Xuyên lái xe rời đi, anh trực tiếp trở lại công ty, sau đó bận rộn với công việc của mình.
Về phần thư ký, sau khi trở về, trực tiếp quay lại gặp Hàn Thiệu Tông, thuật lại cho Hàn Thiệu Tông biết chính xác chuyện đã xảy ra.
Về điều này, Hàn Thiệu Tông chỉ cười khẩy một tiếng, cuối cùng đưa ra đánh giá mấy chữ: “Tuổi trẻ nông cạn, không biết nên nói cái gì!”
Đây là Trần Thanh Xuyên trong mắt ông ta chẳng khác gì mấy phú nhị đại bình thường, trong xương cốt đều là điên cuồng, nhưng không có tư cách điên cuồng. Nhưng nể mặt ông cụ nhà họ Trần, ông ta cũng không định chỉ vì chuyện này mà trừng phạt Trần Thanh Xuyên.
Ngược lại, ông ta muốn gặp Trần Thanh Xuyên, nhưng Trần Thanh Xuyên lại từ chối đến gặp ông ta, vì vậy ông ta chỉ có thể tới cửa thôi.
Loại chuyện riêng tư này không liên quan đến thể diện, chỉ liên quan đến sự tình mà thôi, ông ta cảm thấy sau lần gặp mặt này, Trần Thanh Xuyên nhất định sẽ thay đổi hành vi, ít nhất anh cũng biết thế nào là tôn nghiêm trước mặt ông ta!
Ông ta nhờ thư ký sắp xếp một chiếc ô tô, sau đó Hàn Thiệu Tông lái xe đến Tập đoàn Đại Minh.
Vào lúc này, Trần Thanh Xuyên đang bận rộn với công việc của mình trong văn phòng.
Không có Hàn Thiếu Thái, anh còn rất nhiều việc phải làm, bởi vì hai ngày nay Chiêm Đông Minh đã khóc lóc muốn gặp anh.
Trần Thanh Xuyên cũng không chuẩn bị sẵn sàng để đối phó với Chiêm Đông Minh, bởi vì bản thân Chiêm Đông Minh khá chủ động, không cần ai xử lý cũng sẽ thỏa hiệp.
Trên thực tế, Chiêm Đông Minh cũng bị oan, việc từ bỏ hợp tác trước đó là do ông ta chủ động lựa chọn vì bị lợi ích dụ dỗ, chứ không phải ông ta có ý định báo cảnh sát để bắt Trần Thanh Xuyên. Làm sao ông ta dám khiêu khích Tập đoàn Đại Minh chứ, ông ta cũng không phải loại người không biết tự lượng sức mình như Chiêm Thế Bác, đương nhiên sẽ không thực sự trở mặt với Trần Thanh Xuyên.
Nhưng không còn cách nào khác, Hàn Thiếu Thái ép ông ta không được báo cảnh sát, nếu không báo cảnh sát, anh ta sẽ dẹp sạch tập đoàn Đại Minh.
Dựa vào điều này, Chiêm Đông Minh đã chọn gọi cảnh sát, nhưng ông ta không ngờ rằng Hàn Thiếu Thái lại không chịu được một kích như vậy. Ông ta vốn tưởng rằng Trần Thanh Xuyên sẽ đánh trả Hàn Thiếu Thái, nhưng ông ta cũng không ngờ rằng đòn phản công của Trần Thanh Xuyên quá sắc bén khiến Hàn Thiếu Thái bị giết chỉ trong một kích.
Bây giờ thật xấu hổ, Hàn Thiếu Thái ngồi trong tù không cần nghĩ ngợi gì, còn ông ta ở bên ngoài chọc giận Trần Thanh Xuyên, bây giờ đành phải bày ra bộ mặt xấu hổ cầu hòa để giải quyết chuyện này!
Tất nhiên, ông ta cũng muốn gặp Trần Thanh Xuyên, nhưng cuộc trò chuyện có chút xấu hổ, ông ta cũng không muốn nghĩ lại, dù sao cũng là các loại xin lỗi, và tất nhiên còn có 100 triệu mà Trần Thanh Xuyên đã đồng ý từ trước.
Tất nhiên, 100 triệu này sẽ không phải là tiền mặt mà chỉ là tiền chia lợi nhuận khi hợp tác dự án.
Suy cho cùng, Chiêm Đông Minh cũng có lãi, nhưng lợi nhuận ít hơn nhiều thôi, nhưng sẽ không đến mức đền tiền.
Vì vậy, cho dù Chiêm Đông Minh có miễn cưỡng đến đâu, ông ta vẫn đến cửa với vẻ mặt ngại ngùng và đồng ý với vấn đề này.
Chính vì điều này mà Trần Thanh Xuyên có rất nhiều việc phải làm, chưa kể anh bận đủ việc, dù sao anh cũng phải bận rộn với việc duyệt và ký để kiếm tiền, đây thực sự là một loại bận rộn vừa đau khổ vừa hạnh phúc...
Trong khi anh đang bận rộn với những việc này, Ngô Thiến Thiến đã gõ cửa và đi vào: “Sếp Trần, có ông Hàn muốn gặp anh.”
“Không gặp.” Trần Thanh Xuyên không chút nghĩ ngợi mà trả lời, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Ngô Thiến Thiến: “Cô nói họ Hàn à?”
Thấy Ngô Thiến Thiến gật đầu xác nhận, Trần Thanh Xuyên rất vui vẻ, không ngờ Hàn Thiệu Tông lại chủ động đến gặp mình.
Chỉ là không chắc có phải là Hàn Thiệu Tông hay không, nếu thật sự là Hàn Thiệu Tông thì người này thật lợi hại, cúi đầu gặp anh cũng không dễ dàng gì, dù sao cũng là người có địa vị. Đương nhiên, đến đây cũng không hẳn là cúi đầu, có lẽ là đẻ ngẩng đầu lên cao hơn?
Nhưng bất kể như thế nào, hôm nay Hàn Thiệu Tông chủ động tới cửa, điều này vượt quá dự liệu của Trần Thanh Xuyên.
Bất kể đến đây là có ý tốt hay xấu, việc Hàn Thiệu Tông hôm nay tới cửa vẫn được anh kính trọng.
“Được, mời đến phòng tiếp khách xem có phải là Hàn Thiệu Tông không.”
Sau khi ra lệnh cho Ngô Thiến Thiến mời người vào phòng tiếp khách, Trần Thanh Xuyên đứng dậy và đi tới sau khi phê duyệt tài liệu.
Đến cửa phòng tiếp khách, anh nhìn thấy thư ký của Hàn Thiệu Tông, nếu thư ký đã ở đây, người trong phòng nhất định là Hàn Thiệu Tông.
Quả nhiên, sau khi đẩy cửa bước vào, Hàn Thiệu Tông đang đứng trước cửa sổ trong phòng tiếp khách, nhìn cảnh tượng bên ngoài cửa sổ.
Sau khi Trần Thanh Xuyên bước vào, thư ký thông báo “Sếp Trần đến rồi”, sau đó đóng cửa lại, chỉ để lại Trần Thanh Xuyên và Hàn Thiệu Tông trong phòng tiếp khách, rõ ràng là để hai người nói chuyện riêng.
Chỉ là trước khi Trần Thanh Xuyên bước vào phòng tiếp khách, Hàn Thiệu Tông đã lên tiếng trước…
“Người ta nói đứng cao nhìn xa cũng đúng. Cho nên mới có từ nhìn xa trông rộng, rất có lý.”
“Nhưng tôi nghĩ đứng cao nhìn xa có thể đúng, nhưng cũng có thể khiến người ta không nhìn rõ chân mình.”
“Bởi vì hắn cao như vậy, cũng chỉ là đứng trong lâu đài trên không mà thôi, nếu như bị cây gậy lớn đánh vỡ vụn, hắn sẽ rơi xuống đất. Sếp Trần, cậu cảm thấy thế nào?”
Hàn Thiệu Tông này thật không khách khí, nghe lời này, ông ta không hề cúi đầu tới cửa, mà là ngẩng cao đầu tới cửa!