Rể Hổ Hào Môn

Chương 193: Chương 193




Hai người ngồi mỗi người một xe, Trần Thanh Xuyên dẫn đầu, Ngụy Ny Ny theo sau, hai người đều không vội, cho nên chuyến đi này biến thành du ngoạn sơn thủy, nhưng càng giống như là Trần Thanh Xuyên biến thành nhiếp ảnh gia chịu trách nhiệm chụp ảnh cho Ngụy Ny Ny. Tất nhiên là anh không muốn làm thế, nhưng Ngụy Ny Ny cũng rất hào phóng.

“Anh phụ trách chụp ảnh cho tôi, tôi phụ trách mỗi ngày cho anh 500 tệ, tức là 15.000 tệ mỗi tháng, thế nào?!”

Thật sự khá hào phóng, các nhiếp ảnh gia bình thường cũng không thể nhận được mức lương cao như vậy.

Nhưng vấn đề là Trần Thanh Xuyên không phải là người thiếu tiền, anh cũng không đến đây để kiếm năm trăm tệ mỗi ngày.

Chỉ là Ngụy Ny Ny cứ nhõng nhẽo đu bám khiến anh chịu không nổi: “Nhìn cảnh đẹp hoa lệ ở đây đi, chụp cho người ta một tấm thôi mà!”

“Tôi xinh đẹp như vậy, anh chụp cho tôi cũng đâu có thiệt thòi gì, anh còn có thể thông qua camera mà rình coi tôi đấy!”

“Nào, nào, tôi quyết định cho anh mặt mũi, để cho anh chụp tôi một tấm, thỏa mãn sự theo đuổi và khát khao sắc đẹp của anh!”

Đây là những lời của Ngụy Ny Ny, để Trần Thanh Xuyên có thể chụp ảnh cho cô ta, cô ta đã nghĩ ra đủ mọi lý do.

Trần Thanh Xuyên cũng không nói nên lời, nhưng cũng may đa số thời gian anh đều lái xe trên đường, chỉ khi ghé qua tham quan danh lam thắng cảnh thì mới chụp ảnh cho Ngụy Ny Ny thôi, vì vậy anh đã miễn cưỡng đồng ý.

Hôm nay, sau khi cả hai chạy đến Khu thắng cảnh Núi Tuyết, sau khi ngắm cảnh và chụp ảnh, Trần Thanh Xuyên quyết định gọi Ngụy Ny Ny rời đi.

Nhưng lúc này, Ngụy Ny Ny lại phát hiện phía xa trên nền tuyết ngoài hàng rào có một hàng dấu chân.

“Oa, dấu chân giống động vật nhỏ, nơi này có động vật nhỏ ư, chúng ta đuổi theo xem một chút đi!”

Ngụy Ny Ny tò mò hét lên như một đứa trẻ, nhất định muốn đi qua xem.

Trần Thanh Xuyên chỉ vào lan can bên cạnh: “Mục đích của lan can là để ngăn cô bước qua rồi gặp nguy hiểm đấy, đừng đi.”

Trong môi trường hoang dã, thuộc tính tò mò không phải là điều tốt, nếu không con người sẽ chết vì tò mò!

Nhưng Ngụy Ny Ny không làm vậy, Trần Thanh Xuyên vừa nói xong, cô ta liền vui vẻ nói “Không sao đâu”, sau đó trèo ra khỏi lan can, men theo hàng dấu chân đi sâu vào trong tuyết.

Trần Thanh Xuyên không nói nên lời, anh cùng Ngụy Ny Ny đi tới đây, bỏ lại Ngụy Ny Ny một mình thì cũng khó, chỉ có thể đuổi theo thôi.

Ngụy Ny Ny phát hiện Trần Thanh Xuyên ở sau lưng mình, trên mặt lộ ra nụ cười, cô ta biết Trần Thanh Xuyên sẽ không để cho mình đi một mình.

Thế là cô ta cũng không nói gì, chỉ đi theo dấu chân con vật.

Đi một lúc, Ngụy Ny Ny phát hiện dấu chân trước mặt đột nhiên biến mất.

Cô ta rất ngạc nhiên, dấu chân của con vật này sẽ không tự dưng biến mất trong không khí, phải không?

Đang lúc cô ta kinh ngạc muốn đi tiếp, giọng nói của Trần Thanh Xuyên đột nhiên từ phía sau truyền đến: “Mau dừng lại, mau dừng lại!”

Ngụy Ny Ny mặc kệ, bây giờ cô ta chỉ muốn bắt con vật nhỏ đó, nếu có thể chụp một bức ảnh với nó thì càng tuyệt vời hơn!

Nhưng khi cô ta tiếp tục đi về phía trước, đột nhiên, cô ta cảm thấy dưới chân mình trống rỗng, sau đó cả người cô ta lập tức ngã xuống.

Ngụy Ny Ny hốt hoảng hét lên nhưng cũng vô dụng, nếu hét có thể không bị rơi xuống thì dù nhảy còn có tác dụng gì chứ!

Cũng may hố chôn dưới tuyết không quá sâu, chỉ hơn năm mét một chút, bên dưới có cỏ khô và lá cây làm đệm nên khi rơi xuống hố cô ta không bị thương, chỉ là có chút hoảng hốt mà thôi.

Mà theo sát phía sau, Trần Thanh Xuyên cũng rơi vào trong đó.

Không phải anh biết có hố còn cố tình nhảy xuống, mà là do Ngụy Ny Ny ngã xuống nền tuyết đọng xung quanh cũng bị sụp xuống, anh cũng rơi xuống theo.

Đứng trong hố, nhìn tuyết và cỏ khô xung quanh, Trần Thanh Xuyên bất lực nhìn Ngụy Ny Ny.

Lúc này Ngụy Ny Ny cũng có vẻ hơi ngượng ngùng: “Nếu biết có hố thì tôi đã không tới đây rồi.”

Trần Thanh Xuyên biết điều đó, Trần Thanh Xuyên đã nhắc nhở Ngụy Ny Ny, nhưng Ngụy Ny Ny vẫn tiến về phía trước, kết quả bây giờ anh cũng bị mắc kẹt trong đây. Ngẩng đầu nhìn lên, còn có khoảng cách hơn ba mét, vách động trơn nhẵn, không có chỗ đứng thích hợp, muốn đi lên thật sự rất khó khăn.

Vì vậy anh chỉ có thể nhìn Ngụy Ny Ny lần nữa: “Làm sao bây giờ?”

Ngụy Ny Ny rên rỉ một lúc lâu, không có câu trả lời, cô ta cũng không biết phải làm gì.

“Nhưng bây giờ tôi có một tin tốt và một tin xấu cho anh, không biết anh muốn nghe tin nào.”

Đã là lúc nào rồi mà Ngụy Ny Ny vẫn còn thời gian thảnh thơi nói như vậy chứ, nhưng Trần Thanh Xuyên vẫn muốn nghe ý kiến của cô ta.

Ngụy Ny Ny nói: “Tin xấu thì anh cũng thấy đấy, hai chúng ta rơi xuống hố, e là tối nay chúng ta sẽ qua đêm trong hố này, chờ đợi ai đó sẽ đến giải cứu chúng tôi vào ngày mai. Tin tức tốt là... cái hố có rất nhiều cỏ dại, hẳn là có thể đốt lửa để giữ ấm, không đến mức chết cóng.”

Wow, đây thực sự là một tin tuyệt vời.

Nhưng Trần Thanh Xuyên lại có chút nghi hoặc: “Xung quanh toàn là tuyết, cô muốn đốt cỏ ở chỗ nào?”

Nếu đặt cỏ trên tuyết và đốt, nó chắc chắn sẽ cháy, nhưng tuyết sẽ tan và lửa sẽ tắt.

Theo cách này, phương pháp đốt để sưởi ấm đơn giản là không hợp lệ, vì vậy Trần Thanh Xuyên không nghĩ đây là tin tốt.

Ngụy Ny Ny hiển nhiên đến bây giờ mới nhận ra điều này, cô ta trông rất bất lực, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy đau khổ.

Nhưng cô ta vẫn liều mạng tìm cách, hi vọng có thể lấy điện thoại di động ra gọi người giúp đỡ.

Nhưng đáng buồn là điện thoại di động hoàn toàn không có tín hiệu, chức năng duy nhất là bật đèn pin chiếu sáng, đương nhiên hiện tại không cần dùng, tốt hơn hết là tiết kiệm pin để dùng vào ban đêm.

Trần Thanh Xuyên không nói gì, cũng không có oán hận Ngụy Ny Ny.

Lúc này kêu ca cũng vô ích, tốt hơn hết là tìm cách thoát ra càng sớm càng tốt.

Vì vậy, trong thời gian sau đó, Trần Thanh Xuyên bắt đầu nhiều thử nghiệm khác nhau, điều đầu tiên anh thử là đào một cái lỗ trên vách hang, nhưng nơi này là đất đóng băng, vách hang khá kiên cố, đào một cái lỗ cũng không phải dễ, mấu chốt là trong tay anh không có bất kỳ công cụ gì, cành cây thì hoàn toàn vô dụng, đào một cái là gãy, cho nên không có tác dụng gì.

Sau đó, anh thử các phương pháp khác nhưng vẫn không hiệu quả.

Tuy nhiên, Trần Thanh Xuyên không bỏ cuộc, sau khi suy nghĩ một lúc, anh đã nghĩ ra một ý tưởng mới.

“Ny Tử, cởi quần áo ra!”

Trần Thanh Xuyên không chỉ nói chuyện, anh còn vừa cởi quần áo vừa nói điều này.

Ngụy Ny Ny lúc đó rất tức giận: “Không phải chứ, đã là lúc nào rồi mà anh còn có suy nghĩ làm chuyện đó chứ?”

Cô ta rất muốn mắng Trần Thanh Xuyên không biết xấu hổ, nhưng may mắn là cô ta không làm vậy, nếu không người xấu hổ sẽ là chính cô ta.

Bởi vì Trần Thanh Xuyên lườm cô ta một cái: “Cô đang nghĩ cái gì thế, tôi muốn dùng quần áo làm dây thừng!”

“A…” Ngụy Ny Ny ngượng ngùng, còn tưởng rằng Trần Thanh Xuyên sẽ giở trò lưu manh chứ.

Cũng may Trần Thanh Xuyên không nói gì nhiều, vì vậy cô ta không còn xấu hổ nữa, nhanh chóng cởi áo khoác da ra.

Nhưng vẫn chưa đủ, cô ta lại cởi quần da ra, may mà bên trong có quần áo ấm nên cũng không ngại lắm.

Trần Thanh Xuyên lấy quần áo của Ngụy Ny Ny và ghép chúng lại được gần hai mét.

Bây giờ chiều cao cách cửa hang hơn ba mét, quần áo dài hai mét chắc chắn không đủ, nhưng Trần Thanh Xuyên đã nghĩ về điểm này.

Ngay sau đó, anh ngồi xổm trên mặt đất, ra hiệu cho Ngụy Ny Ny nhảy lên vai mình, cứ như vậy, chiều cao cơ thể của hai người chồng lên nhau, cộng thêm độ dài của quần áo, đủ để ném dây thừng lên.

Trần Thanh Xuyên nghĩ thì tốt lắm, nhưng Ngụy Ny Ny rõ ràng là... không hiểu.

Bởi vì sau khi anh ra hiệu, Ngụy Ny Ny dang hai chân ra rồi cưỡi lên cổ anh...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.