Rể Hổ Hào Môn

Chương 99: Chương 99




“Công nghiệp điện ảnh Tô Hà nhà chúng tôi có tố chất, nếu cô tin lời tôi nói thì có thể trao quyền cho tôi. Tất nhiên, tôi cũng biết chuyện này rất cẩn trọng, nên cô giữ lại cũng là điều dễ hiểu, tôi sẽ không trách cô, cô hãy cân nhắc cho kỹ...”

Sau khi để nói câu nói này, Tô Chính Đạo liền rời đi.

Tô Tuyết hiểu rõ, Tô Chính Đạo đang cố ý rời đi, để cho cô thời gian cân nhắc.

Quả thật cô phải cân nhắc cho kỹ, nếu trao quyền cho Công nghiệp điện ảnh Tô Hà thì phải trao toàn quyền, mà một khi trao toàn quyền thì cô sẽ không thể nào phản bác lại những chuyện mà Công nghiệp điện ảnh Tô Hà đã làm. Nhưng nếu để mặc cho Công nghiệp điện ảnh Tô Hà thì chương trình sẽ tiêu đời, thậm chí còn liên lụy đến công ty, nên cô không thể không thận trọng trong chuyện này.

Bây giờ, thậm chí cô còn nghĩ tới Trần Thanh Xuyên, ngay cả Công nghiệp điện ảnh Tô Hà cũng có tố chất, chắc chắn tập đoàn Đại Minh sẽ càng có tố chất hơn, nếu trao toàn quyền cho Trần Thanh Xuyên, tất nhiên cô sẽ không do dự, bởi vì cô tin tưởng tuyệt đối Trần Thanh Xuyên. Nhưng bây giờ cô và Trần Thanh Xuyên đã cãi nhau ầm ĩ, hơn nữa anh cũng sắp kết hôn với Triệu Hồng Vũ rồi, bây giờ bảo cô đi cúi đầu... cô không làm được.

Sau khi về đến nhà, Chu Ngọc Hồng bảo Tô Tuyết tới ăn cơm, nhưng cô lại lắc đầu, tâm sự nặng nề đi lên lầu.

Suy cho cùng cũng là con gái ruột, sao Chu Ngọc Hồng có thể không lo lắng chứ? Thế là bà ta đi lên lầu hỏi han tâm sự của Tô Tuyết.

Tô Tuyết cũng chẳng hề giấu giếm, mà kể cho Chu Ngọc Hồng nghe hoàn cảnh khó khăn mà mình đang gặp phải.

Biết Tô Chính Đạo đồng ý giúp đỡ, Chu Ngọc Hồng khuyên nhủ: “Người ta đã chủ động chìa tay ra giúp đỡ con rồi, vậy mà con lại do dự, làm vậy có thích hợp lắm không? Người ta là xuất phát từ lòng tốt, vậy mà con lại nghi thần nghi quỷ, chẳng khác nào tổn thương đến tình cảm của người ta.”

“Sao con không đổi góc độ khác mà nghĩ thử xem, nếu con có lòng tốt không cầu báo đáp giúp đỡ người khác, nhưng người ta lại nghi ngờ con có âm mưu gì đó, liệu trong lòng con sẽ cảm thấy thế nào? Làm người thì phải đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, con không chịu thừa nhận, cũng không thể bắt người khác phải thừa nhận đúng không?”

“Hơn nữa đâu phải con không biết gia đình Chính Đạo tốt đến nhường nào, Công nghiệp điện ảnh Tô Hà là sản nghiệp hơn cả trăm tỉ của gia đình người ta, con cảm thấy người ta có thể âm mưu một chương trình nhỏ bé rách nát của con hay không? Liệu con có vắt óc suy tính đi lừa gạt một sạp hàng ở ven đường không? Con sẽ không làm thế đúng không, hơn nữa trong mắt Công nghiệp điện ảnh Tô Hà, công ty của con chỉ là một sạp hàng ở bên đường, nên người ta cũng sẽ không làm thế...”

Chu Ngọc Hồng khuyên nhủ một hồi lâu, có lẽ Tô Quân đứng bên ngoài nghe thấy tiếng khuyên nhủ nên cũng đi vào.

Sau khi nghe mẹ mình khuyên nhủ một hồi, cậu ta đã hiểu rõ chuyện gì đang diễn ra nên cũng bắt đầu khuyên nhủ:

“Chị, em cũng không biết chị có gì mà phải lo lắng như thế, anh Đạo đã bị chị mê hoặc đến mức thần trí điên đảo, hận không thể cầm chân chị lên hôn, anh ấy bị chị mê hoặc đến mức không còn lòng tự tôn như vậy, làm sao có thể lừa gạt chị chứ? Nếu chị đồng ý để anh ấy giúp đỡ, anh ấy cầu còn chẳng được.”

“Hơn nữa, anh Đạo thiếu tiền ư? Không hề, vừa gặp mặt anh ấy đã tặng cho mẹ con em một cặp vòng tay hơn ba nghìn vạn, còn cho em một trăm vạn tiền tiêu vặt. Nếu anh ấy thật sự muốn lừa chị, đâu cần phải chi nhiều tiền như thế? Rõ ràng, anh ấy hoàn toàn không nhắm vào tiền của chị, bởi vì anh Đạo không thiếu tiền, mà anh ấy đang nhắm vào con người chị.”

“Do đó mặc kệ anh ấy có thích chị hay chị có muốn ở bên anh ấy hay không thì khi công ty rơi vào hoàn cảnh khó khăn, chắc chắn anh ấy sẽ tình nguyện giúp đỡ, chuyện này đã chắc như ván đóng thuyền rồi, do đó chị cứ yên tâm đồng ý đi, em dám cam đoan cho anh Đạo, tuyệt đối không thành vấn đề.”

Chu Ngọc Hồng cũng vội vàng hùa theo: “Đúng đó, mẹ cũng có thể cam đoan cho cậu ấy, mẹ tin tưởng tuyệt đối vào nhân phẩm của Chính Đạo.”

Hai mẹ con liên tục khuyên nhủ, cuối cùng, Tô Tuyết cũng gật đầu, quyết định trao quyền cho Công nghiệp điện ảnh Tô Hà.

Cô vốn không dễ dàng quyết định như thế, chủ yếu là vì cô lại nhớ tới Trần Thanh Xuyên.

Cô không thể để Trần Thanh Xuyên cười nhạo mình, nên hạ quyết tâm, quyết định giải quyết chuyện này thông qua Tô Chính Đạo.

Cô định thông qua chuyện này để chứng minh với Trần Thanh Xuyên rằng: Không có Trần Thanh Xuyên, Tô Tuyết cô vẫn có thể giải quyết mọi rắc rối.

... Sáng sớm hôm sau, Tô Tuyết liền đi tìm Tô Chính Đạo để đề cập đến chuyện này.

Nhưng Tô Chính Đạo lại liên tục khuyên nhủ, bảo Tô Tuyết nhất định phải cẩn trọng, cân nhắc kỹ lưỡng hơn.

Những lời này càng khiến Tô Tuyết yên tâm hơn, thế là cô chẳng thèm ngoảnh đầu lại đi tới trước mặt Tô Chính Đạo trao quyền cho Công nghiệp điện ảnh Tô Hà.

Bây giờ, cô đã quên sạch những lời mà Trần Thanh Xuyên đã từng căn dặn rồi...

Lúc Tô Tuyết đi ký hợp đồng trao quyền với Tô Chính Đạo, Trần Thanh Xuyên đang ở trong văn phòng gặp Bao Tư Hà.

Tối qua Bao Tư Hà tỏ ý hôm nay sẽ tới giải thích chuyện liên quan đến máy nghe lén, quả thật ông ta đã làm được.

“Quả thật người đó là thư ký của tôi, nhưng máy nghe lén không phải là của tôi, mà là thư ký đã nhận tiền của Lưu Trường Viễn.”

“Lưu Trường Viễn này có quan hệ khá vững chắc ở tổng bộ, cũng đã làm việc nhiều năm ở chi nhánh của chúng tôi, nên sau khi tổng giám đốc Triệu rời đi, ông ta đã tự khắc cho rằng mình sẽ kế nhiệm vị trí tổng giám đốc, không ngờ sếp Trần tự dưng xuất hiện, nên ông ta rất không vui.”

“Theo tôi đoán, sở dĩ ông ta nghe lén cậu là vì muốn nắm được nhược điểm của cậu, để đi tới tổng bộ tổ cáo lật đổ cậu.”

Đúng vậy, Bao Tư Hà thật sự khôn khéo tài giỏi, điều tra rõ ràng đầu đuôi câu chuyện, đúng như những gì Triệu Hồng Vũ đã tiến cử.

Điều này đã giúp Trần Thanh Xuyên bớt nhọc lòng đi rất nhiều: “Được, chuyện này tôi sẽ xử lý.”

Bao Tư Hà gật đầu: “Vậy tôi đợi kết quả giải quyết của sếp Trần.”

Trần Thanh Xuyên đang xem thử ông ta có khôn khéo tài giỏi, cực kỳ trung thành như những gì Triệu Hồng Vũ đã nói hay không? Mà ông ta cũng đang xem thử Trần Thanh Xuyên có đáng để mình phụ tá hay không? Nếu chỉ là một tên rác rưởi được mạ vàng thì thôi dẹp đi, lòng trung thành của ông ta không rẻ như vậy.

Tất nhiên Trần Thanh Xuyên biết rõ điều này, nhưng anh chỉ mỉm cười chứ không để bụng, nếu Bao Tư Hà muốn xem thì cứ xem cho kỹ là được.

Sau khi Bao Tư Hà rời đi, Trần Thanh Xuyên đã gọi cho Ngô Thiến Thiến: “Trưa nay cô hãy đặt phòng bao ở Đại Minh Thánh Thiện cho tôi, rồi danh nghĩa của tôi hẹn Phùng Ngọc Đông bên bộ phận kiểm tra chất lượng tới đó, còn lý do thì cô hãy tự bịa ra đi.”

Sau khi thông báo cho Ngô Thiến Thiến, Trần Thanh Xuyên lại đích thân gọi cho Phùng Ngọc Bảo.

“Anh Phùng, là tôi Tiểu Trần đây, hôm qua vừa mới gặp mặt anh, đúng là người thấp cổ bé họng, không dễ dàng gì tôi mới có thể đặt phòng bao ở Đại Minh Thánh Thiện. Trưa nay tôi phải nhận lỗi với anh, hôm qua cấp dưới của tôi đã gây ra chút chuyện, không ngờ lại đần độn đưa nhầm thẻ, đều tại tôi không cẩn thận tỉ mỉ, trưa nay tôi sẽ bồi thường gấp đôi cho anh...”

Sau khi trò chuyện với Phùng Ngọc Bảo, Trần Thanh Xuyên liền ngắt máy.

Anh ngồi trên ghế làm việc, bắt đầu tính toán chuyện này.

Hai anh em Phùng Ngọc Đông và Phùng Ngọc Bảo đều làm việc ở công trình, nên anh muốn nắm nhược điểm của Lưu Trường Viễn ở phương diện này. Trần Thanh Xuyên không tin, không có sự bao che của Lưu Trường Viễn, cấp dưới của ông ta có thể nuôi dưỡng sâu mọt lớn như vậy.

Cho nên mục đích của anh rất đơn giản, trưa nay anh phải nắm được nhược điểm của Lưu Trường Viễn.

Nếu Lưu Trường Viễn muốn đẩy anh vào chỗ chết, tất nhiên anh phải ra tay trước để chiếm lợi thế, hạ gục Lưu Trường Viễn trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.