Rể Quý Rể Hiền

Chương 261: Chương 261: Bỗng dưng nổi tiếng




“Thưa cậu Phong, ở thành phố Hà Nội này có rất nhiều người quen biết tôi, cho nên lúc nãy tôi không đứng chờ cậu dưới lầu, mong rằng cậu chủ không trách cứ...” Lâm Vạn Quân cung kính giải thích.”

“Chú Lưu đừng khách sáo, nói về vụ trong công ty đi.” Cao Phong nhẹ nhàng xua tay, cầm ly trà lên uống một ngụm.

Anh đã cho Đường Ngọc Diệp tất cả món ăn vặt nên bây giờ chỉ có thể uống chút nước, ăn chút bánh kẹo mà thôi.

“Thưa cậu Phong, nếu gần đây cậu không có việc gì quan trọng thì tốt nhất là đừng đến công ty.”

“Bây giờ cả công ty sắp bị Cao Minh Trí thâu tóm mất rồi.” Lâm Vạn Quân thở dài.

Cao Phong khẽ nhíu mày, khó hiểu hỏi: “Cao Minh Trí tài giỏi đến thế cơ à?”

“Ông ta chẳng có tài cán gì, nhưng giỏi mua chuộc lòng người....

Theo lời giải thích của Lâm Vạn Quân, cuối cùng Cao Phong cũng hiểu biết tình trạng hiện nay của công ty bất động sản Phong Mai. Hiện giờ, công ty bất động sản Phong Mai chia thành hai phe, lấy Lâm Vạn Quân và Cao Minh Trí cầm đầu, chuyện này đều nằm trong dự đoán của Cao Phong.

Cao Minh Trí lợi dụng chức vị giám đốc điều hành dự án khu quy hoạch Thành Bắc để thu hút rất nhiều người đi theo mình, cộng thêm một vài lợi ích nhỏ ngày thường, đã mượn sức không ít người. Nếu không phải Lâm Vạn Quân có một đám cấp dưới trung thành trong công ty thì không chừng lúc này đã bị Cao Minh Trí giành hết quyền lực mất rồi.

Nếu thật sự như thế thì công ty bất động sản Phong Mai sẽ thật sự trở thành hang ổ của Cao Minh Trí, ông ta muốn làm gì cũng được.

“Cậu Phong, thực ra chuyện mua xe mới cho cậu, Cao Minh Trí đã từng nhắc tới trong cuộc họp lần trước.”

“Ông ta nói cậu Phong là con trai trưởng dòng chính của gia tộc, không thể lái những chiếc xe quá rẻ mạt nên kiên quyết vận dụng tài chính của công ty mua xe mới cho cậu.”

“Khi đó tôi cũng ủng hộ, nhưng về sau phát hiện một chuyện nên mới kiên quyết từ chối, hơn nữa khăng khăng đòi đích thân mua xe cho cậu Phong.”

Nói xong hiện trạng của công ty bất động sản Phong Mai, Lâm Vạn Quân lại bắt đầu nhắc tới chiếc xe Bentley.

“Chú đã phát hiện chuyện gì?” Cao Phong khẽ nhíu mày.

“Tôi phát hiện máy nghe trộm dưới gầm xe của tôi nên tôi nghĩ, nếu để Cao Minh Trí mua xe cho cậu chủ thì chắc chắn ông ta cũng sẽ dùng thủ đoạn.” Lâm Vạn Quân nhẹ giọng giải thích.

Nghe vậy, vẻ mặt Cao Phong có phần suy tư. Cao Minh Trí đã làm đến mức này rồi cơ à? Vậy thì chắc chắn là chỉ thị của gia tộc. Xem ra họ đã bắt đầu nghi ngờ thành phố Hà Nội, nếu không thì tại sao lại muốn nghe lén mình và Lâm Vạn Quân?

“Cậu Phong, tôi còn nghi ngờ văn phòng của tôi đã bị Cao Minh Trí lắp đặt thiết bị nghe trộm, thế nên tôi mới chọn gặp cậu ở đây.” Lâm Vạn Quân thở dài.

Ông ta gọi Cao Phong đến đây là để hỏi anh dự định làm như thế nào.

Cao Phong đặt ly trà lên bàn, nhẹ nhàng gõ tay lên mặt bàn, thật lâu sau mới chậm rãi nói: “Nếu ông ta đã dám đặt máy nghe lén thì chắc chắn cũng ý định phái người theo dõi chúng ta. Gần đây, chúng ta nên kín tiếng một chút thì tốt hơn.” Cao Phong thản nhiên nói.

“Cậu chủ, vậy còn kế hoạch Lửa Rừng?” Lâm Vạn Quân hơi lo lắng.

“Cháu đã thu xếp người đi xử lý rồi, chú đừng lo. Nhưng gần đây cháu cũng sẽ cố gắng không tiếp xúc với ông ta.”

“Nhà họ Cao cần một gia chủ bù nhìn đúng không? Vậy thì cháu sẽ diễn một vở kịch cho họ xem.” Cao Phong cười khẽ, vẻ mặt bỡn cợt.

“Cậu Phong, ý cậu là cậu muốn làm công tử ăn chơi trác táng như đám con cháu dòng bên à?” Lâm Vạn Quân không khỏi cạn lời.

“Sao lại không thể chứ?” Cao Phong châm điếu thuốc.

Lâm Vạn Quân im lặng một lát, sau đó gật đầu. Đây là cách duy nhất hiện nay.

“Cậu Phong, vậy cậu còn kế hoạch nào khác nữa không?” Lâm Vạn Quân xem đồng hồ rồi hỏi.

“Vẫn câu nói đó, nếu gia tộc đã bắt đầu nghi ngờ bên này thì gần đây, chúng ta phải làm việc kín tiếng hơn nữa, nếu không cần thiết thì đừng gặp nhau.”

“Cao Minh Trí đang thăm dò chúng ta, vậy thì chúng ta cứ làm như không thấy, không thể đánh rắn động cỏ.”

“Với lực lượng hiện nay của chúng ta thì còn chưa đủ để chống lại nhà họ Cao, thậm chí không có tư cách đối mặt với họ đâu.”

“Chờ đi! Khi nào kế hoạch Lửa Rừng được sắp đặt thành công, cháu sẽ đi xem thử rốt cuộc Cao Minh Trí là thứ gì.” Cao Phong cười lạnh.

Cao Phong đã nhẫn nhịn suốt ba năm, chẳng qua chỉ cần nhịn thêm một tháng nữa thôi.

Nghe Cao Phong nói vậy, lại nhìn thấy vẻ mặt cười lạnh của Cao Phong, Lâm Vạn Quân bỗng nhớ tới một câu: xưa nay nước lặng chảy sâu, những người tài đức thì đâu khoe mình...

“Cậu Phong, tôi xin chờ khoảnh khắc cậu thành công rực rỡ!” Lâm Vạn Quân cúi đầu, cung kính nói.

Trong nhà Kim Tuyết Mai, Kim Tuyết Ngọc đã đi dạo phố về, lúc này đang bận trang điểm, liên tục bôi quét lên mặt mình.

Cuộc họp mặt lớp cũ đầu tiên trong suốt hai năm qua, với tính cách háo thắng của Kim Tuyết Ngọc thì đương nhiên là không muốn chìm nghỉm trước mặt bạn bè cũ. Thậm chí ngay cả khi Kim Tuyết Mai về nhà, cô ta cũng chẳng buồn quay lại nhìn.

“Tuyết Ngọc, em đi dự buổi họp mặt bạn cùng lớp hả? Để Cao Phong đi cùng em đi.” Kim Tuyết Mai vừa khom lưng thay giày vừa nói.

“Xí! Em mới không cho anh ta đi cùng đâu.” Kim Tuyết Ngọc chẳng buồn quay đầu lại, bĩu môi nói.

“Sao vậy? Không phải hôm qua đã nói rồi sao? Hơn nữa em còn chủ động nói với Cao Phong cơ mà!” Kim Tuyết Mai khó hiểu lắc đầu.

“Bây giờ em đổi ý rồi, không được à? Hôm nay bạn bè em chắc chắn đều lái xe sang, chiếc BMW của Cao Phong đừng tới đó, tới cũng mất mặt.”

“Không bằng để em gọi taxi thì hơn, tự do tự tại.” Kim Tuyết Ngọc cầm son môi tô lên miệng.

“Em ấy à, khi nào mới bỏ cái tật thích đua đòi đây.” Kim Tuyết Mai bất đắc đĩ ngồi xuống sofa.

“Chị à, đua đòi là bản tính của con người đấy, chị hiểu không? Em cũng không tin chị không động lòng khi thấy người khác dùng túi xách hàng hiệu” Kim Tuyết Ngọc tô son xong, soi gương một lát lại thấy không hài lòng nên bắt đầu tô lại.

Nghe vậy, Kim Tuyết Mai im lặng, đua đòi đúng là bản tính của con người. Chứ nếu không thì ai rảnh mà đi làm việc quần quật cả ngày, cứ sống sao hay vậy chẳng phải sướng hơn sao?

Lại nói, hình như Cao Phong là một ngoại lệ, dường như anh ấy chưa bao giờ so bì với người khác.

“Cao Phong sẽ không làm em mất mặt đâu. Anh ấy vừa mới đổi xe mới.” Kim Tuyết Mai thở dài một hơi.

“Đổi xe á? Kim Tuyết Ngọc sửng sốt, nhìn Kim Tuyết Mai qua gương, sau đó lại bĩu môi nói: “Đổi xe gì? Xe nào dưới 2 tỷ thì không được coi là xe sang đầu nhé.”

“Là... Một chiếc Bentley Mulsanne trị giá hơn 10 tỷ.” Kim Tuyết Mai nhẹ giọng đáp.

“Hả?”

Nghe vậy, Kim Tuyết Ngọc ngây người, bỗng quay đầu lại, cây son trong tay cô ta đụng vào mặt, để lại vệt đỏ trên má, đồng thời cây son cũng bị đụng gãy. Nhưng lúc này, Kim Tuyết Ngọc không rảnh bận tâm tới cây son mà chỉ trợn mắt nhìn Kim Tuyết Mai: “Chị vừa nói gì? Bentley hơn 10 tỷ á? Xe của Cao Phong ư? Chị đùa em đấy à?”

“Thật mà. Chị đã thấy tận mắt rồi.” Kim Tuyết Mai bất đắc dĩ lắc đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.