“Không phải anh biết ca hát sao? Làm ca sĩ ở quán bar thì một tháng cũng có thể kiếm mấy triệu chứ..”
“Lỡ người ta thích bám váy vợ thì sao? Ha ha ha..”
“Cũng chẳng có gì kỳ lạ cả, lúc nào mà chẳng có người cho rằng mình có số làm con nhà giàu, thực tế lại chỉ là thẳng loser.”
Đám người hầu của Lê Trọng Việt lại bắt đầu khinh thường trào phúng. Ngay cả trong đám người bị tiếng hát của Cao Phong chinh phục cũng có người lộ vẻ khinh miệt.
Thứ nhất, hành vi bám váy vợ của Cao Phong thực sự khiến họ khinh thường, thứ hai, hiện tại chính là thời điểm tốt nhất để nịnh bợ Lê Trọng Việt. Bây giờ Lê Trọng Việt muốn đối phó với Cao Phong, đương nhiên họ phải hùa vào giúp đỡ Lê Trọng Việt.
Kim Tuyết Ngọc nhíu mày, nhưng lại không nói gì, bởi vì chuyện Cao Phong không đi làm là sự thật.
“Hầy, nể mặt Tuyết Ngọc, để tôi tìm công việc cho anh nhé? Cao Phong, anh thấy thế nào?” Lê Trọng Việt ra vẻ tốt bụng hỏi.
“Không cần.” Cao Phong thản nhiên đáp, ánh mắt hiện lên một tia nghiền ngẫm.
“Sao lại không cần? Đàn ông thì phải cho ra dáng đàn ông, mấy thứ như âm nhạc dù làm tốt đến mấy, không có tiền thì vẫn chỉ là vô ích thôi.”
“Vừa lúc nhà tôi mới nhận một dự án, lần sau tôi sẽ cho anh cơ hội, anh tới chỗ tôi đi làm đi.” Lê Trọng Việt ra vẻ dạy bảo nói.
“Cao Phong, anh còn không mau cảm ơn anh Lê đi. Công ty của anh Lê chính là công ty lớn có thể tiếp xúc với công ty bất động sản Phong Mai đấy nhé, đây là phước đức của anh!” Lâm Thiên Hùng thúc giục.
“Hừ! Chắc chắn là đi cửa sau, không thì làm gì có chuyện nhà tôi không thắng nổi nhà họ chứ.” Đường Ngọc Diệp lại bực bội than thở một câu. Mặc dù giọng cô rất nhỏ, nhưng Cao Phong ngồi bên cạnh nên vẫn nghe thấy.
Chẳng lẽ dự án mà công ty nhà Lê Trọng Việt tiếp nhận còn có mờ ám nào đó? Hay là trong đó có bóng dáng của Cao Minh Trí, là một kế hoạch của ông ta?
“Cao Phong, đây chính là cơ hội hiếm có đấy nhé, anh có chắc là không cần không?” Lê Trọng Việt lại hỏi, ánh mắt kiêu căng như thể mình chính là hoàng đế, giúp Cao Phong tìm công việc như là đang bố thí cho Cao Phong.
“Lê Trọng Việt, nếu Cao Phong cần công việc thì Đường Ngọc Diệp tôi đây sẽ tìm giúp anh ấy.” Đúng lúc này, Đường Ngọc Diệp bỗng lên tiếng.
Cô vừa dứt lời, sắc mặt Lê Trọng Việt tức khắc trầm xuống, nhưng cuối cùng không nói thêm lời nào. Suy cho cùng thì nhà họ Lê bọn họ vẫn thua xa nhà Đường Ngọc Diệp.
“Đi làm ở chỗ anh có thể tiếp xúc với người của công ty bất động sản Phong Mai hả?” Cao Phong bỗng chủ động hỏi.
Lê Trọng Việt thoáng sửng sốt, sau đó vội nói: “Có thể, có thể chứ! Dự án của nhà tôi thường xuyên tiếp xúc với công ty bất động sản Phong Mai đấy nhé.”
Anh ta thật sự muốn Cao Phong đi làm ở công ty của mình. Bước chân vào địa bàn của mình, chẳng phải có thể tùy tiện chơi chết anh ta hay sao?
“Được, vậy thì tôi đi.” Cao Phong gật đầu, nằm ngoài dự kiến của mọi người.
Hiện giờ công ty bất động sản Phong Mai đã gần như bị Cao Minh Trí khống chế, Cao Phong muốn tìm hiểu tình hình bên đó sẽ rất khó khăn. Thế nên Cao Phong chuẩn bị đổi phương hướng, quyết định nhìn xem rốt cuộc Cao Minh Trí định làm trò gì từ bên Lê Trọng Việt.
Ánh mắt mọi người lập tức tập trung trên người Cao Phong. Mọi người suy nghĩ lại rồi chợt hiểu ra, xem ra Cao Phong rất có tham vọng, muốn tiếp xúc với công ty bất động sản Phong Mai nhiều một chút. Suy cho cùng thì nếu có thể tiếp xúc với công ty bất động sản Phong Mai, cho dù Cao Phong là phế vật thì cũng sẽ lên như diều gặp gió.
Đường Ngọc Diệp cũng khó hiểu nhìn Cao Phong. Nếu cô nhớ không nhầm thì Cao Phong và tổng giám đốc Lâm Vạn Quân của công ty bất động sản Phong Mai hình như có quan hệ rất thân thiết với nhau mà? Nếu không, Lâm Vạn Quân còn đích thân chiêu đãi Cao Phong ở câu lạc bộ Palazzo làm gì?
Cao Phong và Lâm Vạn Quân là bạn bè, nếu muốn đi làm ở công ty bất động sản Phong Mai chẳng phải chỉ cần một câu nói của Lâm Vạn Quân thôi sao?
Đường Ngọc Diệp cảm thấy chắc chắn Cao Phong có kế hoạch nào đó. Nhưng cô không tiện hỏi vào lúc này, đành phải tạm thời kìm nén nghi hoặc trong lòng mình.
“Ha ha ha. Được! Ngày mai anh có thể đi làm.” Lê Trọng Việt sửng sốt, sau đó lập tức nói.
Anh ta không ngờ Cao Phong lại thật sự dám đồng ý, quả thực là tự tìm đường chết.
“Cao Phong, anh may mắn thật đấy, nếu là tôi thì bây giờ tôi đã cúi đầu nói cảm ơn anh Lê rồi.” Lâm Thiên Hùng nghiêm trang nói.
“Cậu quỳ xuống cảm ơn anh ta còn được nữa là.” Cao Phong khẽ nhếch môi.
“Ha ha ha.” Đường Ngọc Diệp, Kim Tuyết Ngọc và Lâm Đan Phượng đồng thời bật cười.
Lâm Thiên Hùng sửng sốt, sau đó cắn răng nhìn Cao Phong: “Anh vừa nói gì hả?”
“Anh có biết đây là buổi họp lớp của chúng tôi không hả? Cho phép anh tham dự vào là đã nể mặt Tuyết Ngọc rồi, thế mà anh còn dám kiêu ngạo à?”
Cuối cùng, Lâm Thiên Hùng không thể nhịn được cơn tức mà tuôn trào, còn Lê Trọng Việt lại không hề có ý định ngăn cản anh ta, chỉ bỡn cợt nhìn Cao Phong.
“Hết cách rồi, đều tại cha mẹ cưng chiều.” Cao Phong rót cho mình một ly trà, vẻ mặt thờ ơ.
“Thái độ của anh như thế là muốn gây sự đúng không?” Lâm Thiên Hùng vỗ bàn, trực tiếp đứng dậy quát lớn.
“Tôi thấy cậu mới là kẻ muốn gây sự thì có. Lâm Thiên Hùng, cậu có ý gì thế hả? Chỗ này không chứa nổi cậu à?” Đường Ngọc Diệp cũng nhăn mày, vỗ bàn một phát.
Lâm Thiên Hùng sửng sốt, sau đó ngượng ngùng cười, không dám nói thêm câu nào nữa.
“Chị Ngọc Diệp, bọn em tôn trọng chị, chị nói gì bọn em cũng sẽ nghe. Nhưng chị phải biết rằng cậu Phan không cần thiết phải nghe lời người khác. Em cảm thấy có lẽ cậu Phan cũng không muốn chị vì người ngoài mà làm hỏng tình nghĩa bạn cùng lớp của chúng ta đâu.”
Sắc mặt Lê Trọng Việt rất khó coi, nhưng vẫn nói với Đường Ngọc Diệp. Tội danh làm hỏng tình nghĩa bạn cùng lớp vừa đổ ập xuống, Đường Ngọc Diệp cũng im lặng.
“Cậu!” Nghe vậy, sắc mặt Đường Ngọc Diệp trầm xuống.
Cô đương nhiên không cần bận tâm tới Lê Trọng Việt, nhưng thân phận của cậu Phan... Cho dù tài sản của nhà Đường Ngọc Diệp có thể xếp vào top 20 của thành phố Hà Nội, nhưng vẫn không dám càn quấy trước mặt cậu Phan.
Bây giờ Lê Trọng Việt bưng cậu Phan ra chèn ép Đường Ngọc Diệp, Đường Ngọc Diệp lại thật sự không có cách nào phản bác.
“Không sao, cô ngồi xuống đi.” Cao Phong bình tĩnh nói.
Đường Ngọc Diệp ngượng ngùng nhìn Cao Phong. Dù sao cũng là cô kêu Cao Phong tham dự. Bây giờ Cao Phong bị đám Lâm Thiên Hùng trào phúng, vậy mà cô lại không có cách nào che chở Cao Phong, điều đó khiến Đường Ngọc Diệp hơi áy náy.
Thấy Đường Ngọc Diệp bị áp chế, Lê Trọng Việt không nhịn được cười lạnh. Mấy người kiêu ngạo thì cũng đâu có ích lợi gì? Trước mặt cậu Phan, tất cả đều chỉ là rác rưởi mà thôi.
“Cậu Phan đã đến.”
Đúng lúc này, bỗng có tiếng chào hỏi cung kính truyền ra từ ngoài cửa.
Lê Trọng Việt lập tức không rảnh bận tâm tới Cao Phong, vội quay sang nhìn về phía cửa. Những người khác cũng phấn khởi quay sang nhìn về phía cửa.
Cánh cửa đại sảnh chậm rãi mở ra, hai cô gái tiếp tân xinh đẹp bước vào trong, sau đó cung kính cúi đầu, cứ như thể đang chờ đợi một nhân vật tầm cỡ lên sân khấu.
“Mau lên, cậu Phan đã đến, chúng ta đứng dậy hoan nghênh thôi!”
Lê Trọng Việt vô cùng phấn khởi, lớn tiếng kêu gọi, trông như một con chó săn.
Mọi người không hề chần chờ. Dù sao đó cũng là cậu Phan, người thừa kế của tập đoàn lớp có thể xếp vào top 10 ở thành phố Hà Nội này.