Rể Quý Rể Hiền

Chương 320: Chương 320




Nhưng lúc này cửa hàng đang đông khách, anh ta không có thời gian quan tâm tới Cao Phong.

“Thì ra là thế. Chắc anh này tưởng ngày lễ quốc khách là ngày cá tháng tư nhỉ?” Cửa hàng trưởng thản nhiên nói.

“Ha ha ha! Thú vị!”

“Mở mồm ra đòi mua 200 chiếc điện thoại, ít ra cũng mấy trăm triệu, chắc thằng này còn chưa tỉnh ngủ đâu.”

“Chắc nó tưởng ngày quốc khánh là ngày cá tháng tư.”

Khách hàng và nhân viên chung quanh đều bật cười. Giờ đây Cao Phong đã nghiễm nhiên trở thành trò cười cho họ.

“Chỗ các anh không có thì tôi sang cửa hàng khác mua, ăn nói kiểu này không ra thể thống gì đâu.” Cao Phong nhíu mày.

“Ai bảo chúng tôi không có? Chỉ cần có tiền, chúng tôi sẽ bán điện thoại. Nhưng không có tiền mà còn định trêu cợt người khác thì chúng tôi xin khiếu.”

“Nếu anh muốn mua thì lấy 1 tỷ 200 triệu ra đây, tôi sẽ chuẩn bị 200 chiếc điện thoại cho anh” Cửa hàng trưởng cười trào phúng. Anh ta càng nhìn Cao Phong càng cảm thấy tài sản của Cao Phong chỉ có mấy trăm triệu mà thôi. Một người chỉ có mấy trăm triệu thì sao có 1 tỷ 200 triệu mà mua điện thoại? Có chừng đó tiền không?

Mấy chục người khách cùng với bảy tám nhân viên bán hàng đều bỡn cợt nhìn Cao Phong. Không phải anh muốn mua 200 chiếc sao? Bây giờ cửa hàng trưởng đã lên tiếng rồi đấy, chỉ cần anh lấy tiền ra đây thì sẽ có điện thoại. Anh có lấy ra 1 tỷ 200 triệu được không?

“Xin lỗi, tôi không muốn cho các người kiếm được số tiền này.” Cao Phong cười khẽ, sau đó xoay người đi ra ngoài. Cao Phong không có thói quen cho đám người này số tiền đó chỉ để thể hiện mình giàu có.

“Ha ha, thú vị thật, bị vạch trần nên bỏ trốn chứ gì?” Nhân viên bán hàng cười lạnh nói.

Mặc dù cửa hàng trưởng không nói gì, nhưng cũng cười khinh miệt. Kể cả đám khách hàng chọn mua điện thoại trong cửa hàng cũng trào phúng nhìn Cao Phong. Ban đầu còn đòi mua 200 chiếc, bây giờ người ta muốn bán mà mày còn bảo là không muốn cho người ta kiếm tiền à? Mày không muốn cho người ta kiếm tiền hay thực tế mày không có chừng đó tiền?

“Đơn giản là thằng hề bị vạch trần nên mới chạy trối chết. Mọi người không cần quan tâm tới loại người đó.”

“Quý khách cứ chọn điện thoại tiếp đi a, hôm nay mua điện thoại, tôi sẽ tặng kèm một cái bình giữ nhiệt cho quý khách.” Cửa hàng trưởng quay lại nói với đám khách hàng.

“Được lắm!” Mọi người đều vỗ tay.

Chuyện về Cao Phong nhanh chóng bị họ bỏ sau đầu, chỉ coi đó là trò cười mà thôi.

Cao Phong rời khỏi cửa hàng đó rồi nhìn lướt qua chung quanh, lập tức thấy cửa hàng chuyên doanh của Vsmart. Cao Phong biết nhãn hàng này khá tốt, vừa ra đời không lâu nhưng đã chiếm lĩnh được thị phần nhất định.

“Tranh thủ ngày hội, tôi sẽ ủng hộ các anh.” Cao Phong cười khẽ, lập tức vào cửa hàng chuyên doanh của Vsmart.

“Chào anh. Xin hỏi tôi có thể giúp gì được anh?” Cao Phong vừa vào cửa hàng thì một nhân viên bán hàng lập tức nghênh đón.

Cao Phong nhìn lướt qua chung quanh. Cửa hàng này cũng có rất nhiều khách hàng, nhưng nhân viên ở đây rất chuyên nghiệp, một người có thể phục vụ mấy khách hàng cùng một lúc. Hơn nữa cửa hàng này còn bảo đảm luôn có một nhân viên đứng chào đón khách hàng, làm dịch vụ đến mức tối đa.

“Để tôi xem điện thoại trước.” Cao Phong thản nhiên đáp.

“Vâng, anh có thể xem thoải mái. Nếu mệt thì bên kia có khu nghỉ ngơi, còn có đồ uống miễn phí và sách để đọc.” Nhân viên lễ phép nói.

“Vâng, cảm ơn.” Cao Phong gật đầu, trong lòng rất dễ chịu.

Cao Phong đi dạo một vòng trong cửa hàng, trực tiếp chọn một chiếc Vsmart AS Pro (Loại này không có thật đâu), đương nhiên cũng là loại đắt tiền nhất trong cửa hàng.

“Chào cô, tôi chọn hai mẫu điện thoại này, một chiếc vỏ màu ngọc trai, còn chiếc màu xanh nhạt này thì lấy 200 chiếc.” Cao Phong chỉ vào điện thoại rồi nói với nhân viên bán hàng.

Nhân viên bán hàng sửng sốt, sau đó xác nhận lại: “Thưa anh, mẫu điện thoại này là AS Pro, có RAM 8GB, bộ nhớ trong 512 GB, trị giá 12.990..

!”

“Anh vừa nói anh muốn mua 200 chiếc đúng không ạ?”

Nhân viên bán hàng vừa nói xong, Cao Phong lại trở thành tâm điểm của cả cửa hàng. “Đúng thế. Có sẵn điện thoại luôn không?”

Cao Phong thản nhiên gật đầu.

Nhân viên bán hàng im lặng mười mấy giây, sau đó lễ phép nói: “Xin anh hãy chờ một lát, tôi đi gọi cửa hàng trưởng của chúng tôi.”

Sau đó nhân viên này không dám dây dưa mà lập tức ấn tai nghe đeo bên tai, báo cáo chuyện này cho cấp trên. Không lâu sau, một người đàn ông trung niên gần bốn mươi tuổi đi đến, trông có vẻ chín chắn thận trọng hơn cửa hàng trưởng bên kia.

“Thưa anh, tôi là cửa hàng trưởng ở đây, tên tôi là Trương Khải. Xin hỏi anh cần gì ạ?” Trương Khải khách khí hỏi, không có vẻ kiêu căng của cửa hàng trưởng.

“Mẫu điện thoại này, tôi muốn mua một chiếc màu ngọc trai, 200 chiếc màu xanh nhạt” Cao Phong chỉ vào điện thoại.

“Hai.. Hai trăm… Trương Khải sửng sốt.

“Đúng thế, 200 chiếc, chỉ cần điện thoại có sẵn, giá không thành vấn đề.” Cao Phong thản nhiên gật đầu.

Nghe Cao Phong nói vậy, phản ứng của Trương Khải cũng giống hệt phản ứng của gã cửa hàng trưởng vừa rồi. Suy cho cùng thì đây là lần đầu tiên ông gặp một khách hàng mua 200 chiếc cùng một lúc, còn không bận tâm đến giá cả nữa chứ! Nếu đơn hàng này thành công thì chẳng phải ông sẽ chiếm lĩnh ngai vàng quán quân tiêu thụ tháng này của công ty Vsmart? Điều quan trọng là Cao Phong không nói đùa chứ?

“Thưa anh, bên chỗ tôi chỉ có khoảng 100 chiếc điện thoại, nhưng nếu anh chắc chắn muốn mua thì tôi có thể huy động từ chi nhánh khác.” Trương Khải lập tức trả lời.

“Cần bao lâu?” Cao Phong hỏi.

“Rất nhanh, tối đa nửa tiếng.” Trương Khải khẳng định.

“Được, vậy thì gọi điện thoại.” Cao Phong gật đầu, chuẩn bị ngồi vào ghế chờ nghỉ ngơi. “Thưa anh, tôi..” Trương Khải sửng sốt, ngượng ngùng kêu một tiếng.

Cao Phong ngẩn người, sau đó chợt hiểu ra. Dù sao cũng phải gọi rất nhiều điện thoại, lỡ đến lúc đó Cao Phong lại nói không cần thì sao? Cho nên anh có thể hiểu được nỗi lo của Trương Khải “Tôi quẹt thẻ luôn, bên anh tính giá đi.” Cao Phong trực tiếp cầm thẻ ngân hàng.

Đám khách hàng chung quanh đều ngây người. Bàn tay Trương Khải khẽ run rẩy nhận tấm thẻ, sau đó xoay người nói với thu ngân: “Đi tính tiền cho vị khách quý này”

“Vâng.” Thu ngân không dám rề rà, vội vàng bấm máy tính.

“Thưa anh, mẫu điện thoại này của chúng tôi có giá 12.990..

một chiếc, 201 chiếc tổng cộng là… Tổng cộng là 2 tỷ 598 triệu đồng.” Thu ngân nhanh chóng tính ra giá tiền.

“ShhhhI” Tiếng hít hà liên tục vang lên.

Mua điện thoại xài hết hơn 2 tỷ ư? Họ chưa từng nghe thấy chuyện này bao giờ.

“Vâng, anh ơi, tôi xóa số lẻ cho anh, tính là 2 tỷ 500 triệu, anh thấy được không?” Trương Khải khách khí nhìn Cao Phong.

“Được, làm nhanh lên, tôi rất bận.” Cao Phong xua tay rồi vào khu nghỉ ngơi.

Trương Khải lập tức kêu nhân viên trong cửa hàng chạy qua những chi nhánh khác để huy động điện thoại qua bên này.

Trong cửa hàng ban đầu Cao Phong vào mua, cửa hàng trưởng và đám nhân viên bán hàng còn đang bàn luận về Cao Phong thì bỗng nghe thấy tiếng náo nhiệt bên ngoài.

Hình là từ cửa hàng đối diện thì phải…

Cả đám khó hiểu nhìn ra bên ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.