Rể Quý Rể Hiền

Chương 322: Chương 322




Lúc này Cao Phong cũng có chút kích động.

Chiếc điện thoại có khắc hai chữ “Lửa Rừng” này sẽ được gửi tới các bộ phận, kế hoạch Lửa Rừng này cũng sẽ được giao đến tay của từng người phụ trách.

Sau này chiếc điện thoại này sẽ trở thành một loại bằng chứng, nhìn thấy Lửa Rừng liền biết ngay tới kế hoạch Lửa Rừng.

Cảnh tượng ở đây khiến cho người ta được mở rộng tầm mắt, thậm chí còn có rất nhiều khách hàng lấy điện thoại ra để chụp lại.

Trương Khải không dám làm trễ thời gian của Cao Phong, vì vậy đích thân giám sát, đốc thúc mọi người làm tốt công việc.

Hai trăm lẻ một chiếc điện thoại đã nhanh chóng được chạm khắc xong.

“Anh Phong, mời anh xem thử!!

Cánh tay của Trương Khải mở ra, giơ về phía quầy kính.

Trên tấm khăn mềm mại phía trên quầy kính được bày ra hai trăm lẻ một chiếc điện thoại.

Cả một quầy kính dài được bao phủ từ đầu đến cuối.

Cao Phong chậm rãi đi về phía trước, đặt nhẹ lòng bàn tay lên phía trên mặt kính, đi từ trước ra sau.

Giống như quân nhân uyển chuyển nhìn lướt qua một lượt, ánh mắt bình tĩnh nhìn từng chiếc điện thoại di động ở trước mặt.

Trên vỏ sau của chiếc điện thoại hai chữ “Lửa Rừng” được thiết kế nhìn rất giống như một ngọn lửa.

Ngọn lửa le lói, đẹp đẽ vô cùng.

Điều này đối với Cao Phong mà nói đây không chỉ là một chiếc điện thoại đơn giản như vậy mà nó còn nhen nhóm lên đốm lửa nhỏ của hy vọng.

Đốm lửa nhỏ này có thể cháy lan ra cả cánh đồng cỏ.

Kế hoạch Lửa Rừng chắc chắn sẽ đem đến cho Cao Phong một sự kinh ngạc không ngờ tới.

Cao Phong bước chậm rãi lên trước, các khách hàng đứng vây xung quanh nhìn cũng lần lượt tránh sang một bên, trên gương mặt lộ ra vẻ ngưỡng mộ.

“Được rồi! Đóng gói lại đi! Hai chiếc này tôi sẽ tự mình lấy!!

Cao Phong vươn tay gói chiếc Porsche phiên bản giới hạn vào trong một chiếc hộp bình thường. “Bỏ Aris vào túi.” Sau đó nhìn Trương Khải nói.

“Được! Anh Phong chờ một lát!!

Trương Khải gật đầu cung kính, sau đó tự mình đeo găng tay cẩn thận đặt những điện thoại đó vào trong hộp.

“Giúp tôi mang chúng lên xe đi!” Sau đó Cao Phong lại nói.

Trương Khải đương nhiên vội vàng gật đầu đồng ý, các nhân viên trong cửa hàng điện thoại cũng cùng nhau giúp đỡ.

Bên trong cửa hàng điện thoại mà Cao Phong đến đầu tiên.

Lúc này vài nhân viên tư vấn mua sắm đang nhàn rỗi, bàn luận sôi nổi.

“Aiz, vừa rồi tôi nhìn thấy tên điên kia đi sang cửa hàng điện thoại đối diện, sao vẫn chưa đi ra nhỉ?” Một cô gái tư vấn mua sắm vừa cười vừa nói.

“Hô hô, sao cô vẫn nhớ tên thần kinh đó vậy, không phải là đã nhìn trúng anh ta rồi đấy chứ?” Người bên cạnh trêu đùa. “Tôi nhìn trúng anh ta sao? Cái tên thần kinh đó sao? Nhưng… Nếu như anh ta thật sự bỏ ra mười hai triệu để mua hai chiếc điện thoại di động, tôi cũng sẽ không ngại mà xin Zalo của anh ta…”

Cửa hàng trưởng Tôn nghe thấy liền cười chế nhạo: “Loại người đi xe hai trăm triệu lại có thể mua điện thoại mười hai triệu, vậy thì ba năm làm cửa hàng trưởng của tôi coi như làm không công rồi.”

“Cửa hàng trưởng nói đúng, nhưng mà không biết tại sao tên kia vẫn còn chưa ra chứ?!

“Ha ha, nói không chừng cửa hàng phân phối điện thoại Vsmart đó đã bị tên ngốc kia lừa rồi, cửa hàng trưởng Trương Khải bên đó là một tên ngốc, làm sao so sánh được với cửa hàng trưởng Tôn của chúng ta chứ!!

“Đúng thế! Hoàn toàn không thể so sánh được!!

“Haha, để hai kẻ ngốc đó chơi với nhau đi!!

Cả đám người cười nhạo một trận, còn có một số khách hàng ở bên trong cửa hàng trước đó cũng mỉm cười không nói gì.

“Rắc rắc rắc! Bùm bùm! Đoàng đoàng!!

Đúng vào lúc này một tiếng pháo nổ vang lên truyền tới, nghe vô cùng náo nhiệt.

Tiếng bàn luận của mọi người đột nhiên sững lại, sau đó đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt kinh ngạc.

Nơi này là trung tâm thành phố, ai dám đốt pháo hoa vào lúc này chứ?

Nếu như không xảy ra chuyện lớn gì đó, e là không có ai dám làm như vậy”

Vì thế trong lòng tất cả mọi người đều tò mò, đi về phía bên ngoài, ngay cả cửa hàng trưởng Tôn cũng đi theo.

Không chỉ là cửa hàng của bọn họ mà cửa hàng điện thoại di động Apple bên cạnh và những người khác đang ở trên con phố nhộn nhịp cũng chạy ra xem náo nhiệt.

Lúc này bọn họ mới nhìn thấy hóa ra là cửa hàng phân phối điện thoại Vsmart bên cạnh đốt pháo.

Lúc này trước cửa của cửa hàng điện thoại Vsmart, một tràng pháo dài màu đỏ bắn ra nổ tanh tách.

Ở cửa của cửa hàng, mười mấy nữ nhân viên tư vấn mua sắm xinh đẹp đứng thành hai hàng vô cùng cung kính, nghi thức chuẩn mực.

Ánh mắt của tất cả mọi người đều bị thu hút, cửa hàng điện thoại Vsmart này muốn làm gì?

Rốt cuộc có hoạt động hay là có nhân vật lớn nào tới hay sao?

Đúng vào lúc này một người trẻ tuổi ăn mặc bình thường bước ra từ bên trong cửa hàng, người thanh niên đó còn cầm chiếc hộp đựng điện thoại di động trong tay.

Người có mắt nhìn chỉ nhìn thoáng qua liền biết đó là chiếc điện thoại di động đời mới nhất có giá mười hai triệu.

Nhưng chỉ là một chiếc điện thoại mười hai triệu đâu thể xem là chuyện bất thường gì.

“Yo, cửa hàng trưởng, kia không phải tên thần kinh đó sao? Anh ta thật sự mua điện thoại kìa.” Tư vấn mua sắm Trường Phát chỉ vào Cao Phong nói.

“Haha, không phải hai trăm cái sao? Kết quả chỉ lấy một cái đi ra sao?” Cửa hàng trưởng Tôn cười mỉa mai.

“Đúng thế, chỉ có một cái…”

Người tư vấn mua sắm lúc trước tiếp đón Cao Phong cũng gật đầu, trên gương mặt đầy sự coi thường.

Nhưng trong lòng của cô ta cũng có chút hối tiếc.

Chân của con tôm dù nhỏ cũng có thịt, cho dù là một chiếc điện thoại, cô ta cũng sẽ nhận được không ít tiền hoa hồng, kết quả lại thành tự tay dâng cho người khác rồi.

“Anh Phong!” Đúng lúc này hơn chục cô tư vấn mua sắm xinh đẹp đồng loạt hô lên, vẻ mặt sùng bái.

Cao Phong nghe xong mỉm cười bất lực, chỉ xua tay.

Trương Khải thật biết làm lớn chuyện, thật sự coi Cao Phong giống như thần tài, nhưng Cao Phong thật sự không thích cảnh tượng như vậy.

Cửa hàng trưởng Tôn bên này đang cười nghiêng ngả, nhìn thấy Cao Phong lại xua tay với những người tư vấn mua sắm kia lại càng khiến cho đám người bên này cười thêm một trận nữa.

Tên thân kinh Cao Phong này không phải đang cho rằng những nhân viên đó đang chào hỏi anh ta đó chứ?

Sau đó Trương Khải dẫn đầu đi trước, phía sau là một hàng nhân viên nam.

Nhìn có vẻ tất cả các nhân viên nam ở trong cửa hàng đều bị kéo ra ngoài.

Điều này không có gì kinh ngạc, điều khiến mọi người ngạc nhiên là hai tay của các nhân viên đó đều cầm một chiếc hộp.

Trên hộp được xếp ngăn nắp không dưới hai mươi chiếc điện thoại di động đời mới nhất, giống như cách đưa món của các nhà hàng năm sao, gọn gàng cầm lên xếp thành một hàng đi ra ngoài.

Hàng trăm người xung quanh ồ lên kinh ngạc, trời ạ, cửa hàng phân phối điện thoại Vsmart này muốn làm gì vậy chứ?

Mười nhân viên mỗi người hai mươi chiếc điện thoại di động, vừa vặn đúng hai trăm chiếc.

Mấy người kia cùng với quản lý Tôn lập tức sững sờ, đây là chuyện trùng hợp hay sao?

“Anh Phong, xe của anh ở đâu? Để chúng tôi đưa lên xe cho anh.” Trương Khải đi đến bên cạnh Cao Phong, cung kính hỏi anh.

Cao Phong nghe thấy gật đầu, sau đó trực tiếp ấn chìa khóa xe.

“Nếu như cốp xe không vừa anh có thể đặt ở ghế sau của xe.” Cao Phong nhẹ giọng nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.