Rể Quý Rể Hiền

Chương 325: Chương 325




Mấy thanh niên nhanh chóng lôi Kim Tuyết Ngọc ra khỏi xe, rồi đưa Kim Tuyết Ngọc lên lầu.

Lâm Thiên Hùng ở phía sau cùng, vẫn đứng đó đắn đo do dự.

Lúc này Lâm Thiên Hùng cau mày, vẻ mặt càng thêm chật vật, trong lòng như là đang đưa ra một quyết định khó khăn.

Một lúc sau, Lâm Thiên Hùng thở dài một hơi, hình như trong lòng đã có quyết định. Nhìn xung quanh một chút, rồi lại nhìn mấy tên thanh niên trước mặt, Lâm Thiên Hùng lặng lẽ rút điện thoại di động ra.

Cao Phong đang lái xe, trên xe đang bật một bài nhạc thư giãn tinh thần.

“Đại Minh, kêu tất cả huấn luyện viên của phòng tập thể hình xuống lầu đi, tôi sẽ tìm một công việc cho bọn họ.” Cao Phong gọi điện thoại nói với Khúc Đại Minh.

“Được rồi anh Phong, lập tức xuống ngay.” Khúc Đại Minh căn bản không hỏi nguyên do, cứ như vậy trực tiếp đồng ý.

Cao Phong tăng tốc, rất nhanh đã gần tới phòng tập thể hình Phong Minh.

Đúng lúc này, di động của Cao Phong lại vang lên.

Nhìn thấy đó là một dãy số lạ, Cao Phong định không trả lời, nhưng sau khi do dự một chút, anh cũng bắt máy.

“A lô, anh… Cao Phong, em là Lâm Thiên Hùng!” Giọng nói qua điện thoại có chút căng thẳng.

Cao Phong khẽ cau mày, lập tức nhớ ra Lâm Thiên Hùng là ai.

Đây không phải là chân chó chạy việc của Lê Trọng Việt sao? Không ít lần nhốn nháo trước mặt Cao Phong.

“Sao cậu lại có số điện thoại của tôi?” Cao Phong hỏi, giảm tốc độ xuống một chút.

“Lần trước khi rời khỏi khách sạn New Island, em đã tìm cách lấy được số điện thoại của anh Phong. Vốn dĩ chỉ muốn tự mình cảm ơn anh Phong một tiếng, nhưng vẫn chưa có cơ hội…”

Lâm Thiên Hùng giải thích, Cao Phong biết rằng Lâm Thiên Hùng đang nói về vụ việc đụng vào chiếc Bentley Mulsanne.

“Không có gì.” Cao Phong nói xong thì định cúp máy.

“Anh Phong! Khoan đã, em có chuyện muốn nói với anh, Tuyết Ngọc, cô ấy đã xảy ra chuyện rồi!” Lâm Thiên Hùng vội vàng nói.

Nghe xong, Cao Phong sửng sốt, vươn tay tắt nhạc trong xe, hỏi lại: “Cậu nói cái gì?!

“Anh Phong, Lê Trọng Việt muốn ra tay với Kim Tuyết Ngọc, anh mau đến cứu cô ấy đi!” Lâm Thiên Hùng cắn răng nói.

Con tim Cao Phong trầm xuống, sau đó đôi mắt hơi nheo lại nói: “Tại sao tôi phải tin cậu?!

Nghĩ đến việc Lê Trọng Việt có thù với mình, Cao Phong không khỏi suy xét cẩn trọng một chút, biết đâu đây là cái bẫy của Lê Trọng Việt.

“Anh Phong, anh nhất định phải tin em!” Lâm Thiên Hùng nghiến răng nói: “Khi đó em đâm phải xe của anh, anh không hề tính toán với em, ân tình này em không dám quên.”

“Hơn nữa… Em không muốn làm loại chuyện này cùng với Lê Trọng Việt.” Giọng điệu của Lâm Thiên Hùng rất chân thành.

“Địa chỉ ở đâu?” Cao Phong nghiêm túc hỏi.

“Ở nhà nghỉ Lan Anh, bây giờ người đã được đưa lên lầu rồi, anh Phong, anh nhất định phải nhanh lên!” Lâm Thiên Hùng nghiến răng nói.

“Nếu như cậu dám lừa tôi, tôi sẽ huỷ hoại cả cậu và cả công ty của nhà Lê Trọng Việt.” . Đọc truyện tại ( T r u m T r u y e n .c o m )

Cao Phong trầm giọng nói, sau đó cúp điện thoại, xe đột nhiên xoay đầu, lao nhanh về phía nhà nghỉ Lan Anh.

Nhà nghỉ Lan Anh, phòng 302.

Nhìn thấy Kim Tuyết Ngọc đang hôn mê bất tỉnh, bị một vài tên thanh niên vây quanh, ánh mắt của Lê Trọng Việt không khỏi sáng lên.

Sau đó, Lê Trọng Việt bước thẳng đến chỗ Kim Tuyết Ngọc. Ban đầu Lý Hình Văn vốn nghĩ rằng Lê Trọng Việt sẽ không do dự mà ôm lấy Kim Tuyết Ngọc.

Nhưng không ngờ rằng vẻ mặt của Lê Trọng Việt đột nhiên dữ tợn, sau đó đột nhiên giơ lòng bàn tay lên và tát thẳng xuống.

“Bốp!” Một tiếng bạt tai vang dội khiến cho Lý Hình Văn sửng sốt.

Mà lúc này Kim Tuyết Ngọc đã hôn mê, cho dù bị tát cũng không có phản ứng gì.

“Kim Tuyết Ngọc, đồ điểm thối! Ông đây đã theo đuổi mày ba năm mà mày vẫn đá tao. Kết quả là một tên tiểu tốt trên mạng tuỳ tiện tiêu ít tiền cho mày, vậy là mày liền muốn lao đầu vào lòng nó?!

“Còn ăn mặc thiếu vải như vậy, là đang muốn cầu xin ông đây làm thịt mày sao, ha ha.” Lúc này Lê Trọng Việt rất hả hê, giơ tay vỗ nhẹ lên má Kim Tuyết Ngọc.

“Anh rể của mày không phải là lợi hại lắm sao? Quen biết anh Vũ của công ty bảo vệ Lâm Hồ? Quen biết Đường Ngọc Diệp và cậu Huy? Còn lái một chiếc Bentley?

“Mày thật sự cho rằng tạo không điều tra ra sao? Chủ nhân của chiếc Bentley đó họ Lâm, hoàn toàn không phải họ Cao, lúc đó suýt chút nữa bị chúng mày doạ cho giật mình!!

Trong lúc nói chuyện, Lê Trọng Việt lại giơ tay tát vào mặt Kim Tuyết Ngọc thêm một cái dữ dội nữa.

Kim Tuyết Ngọc bị hai tên thanh niên kềm chặt, đầu nghiêng sang một bên, trên gò má thanh tú phút chốc đã in hằng năm dấu tay.

“Ai da, anh Việt, đừng đánh nữa, đánh xấu mất thì chơi mất vui, hê hê” Lý Hình Văn vội vàng bước tới ngăn cản.

Lê Trọng Việt dừng lại, cười hả hê: “Đặt cô ta lên giường!!

Một số thanh niên nhanh chóng ném Kim Tuyết Ngọc lên giường, rồi sau đó rời khỏi.

“Anh Việt, anh phải nhanh lên chút đấy, em phòng bên cạnh đợi nha, hê hê!” Lý Hình Văn cũng cười tinh quái.

“Yên tâm đi! Nhớ đừng để ai vào.” Lê Trọng Việt ra lệnh.

Lý Hình Văn đưa tay ra hiệu OK, sau đó rời khỏi phòng, chỉ còn lại Lê Trọng Việt và Kim Tuyết Ngọc bên trong.

Lê Trọng Việt khoá trái cửa phòng lại, sau đó trực tiếp đi tới tủ tivi, bật một chiếc camera thu nhỏ lên, hướng về phía giường lớn, sau đó hài lòng gật đầu.

Loại máy ảnh này chỉ hoạt động được trong vài giờ, nhưng rất dễ mang theo và cũng vô cùng bí mật, rất khó bị phát hiện.

Chỉ cần có trong tay đoạn phim này, đến lúc đó còn sợ gì không thể khống chế được Kim Tuyết Ngọc chứ?

Trừ khi Kim Tuyết Ngọc muốn thân bại danh liệt, còn không thì buộc phải ngoan ngoãn nghe lời Lê Trọng Việt.

“Hê hê, hôm nay tao sẽ nhìn kỹ một chút, Kim Tuyết Ngọc cô rốt cuộc là loại điểm gì!!

Lê Trọng Việt mỉm cười gian tà, xé áo của mình, sau đó trực tiếp đi đến bên giường.

Tại nhà nghỉ Lan Anh, một chiếc xe hơi giống như một con dã thú phát cuồng, lao thẳng vào bãi đậu xe dưới tầng hầm với tốc độ như một mũi tên được kéo căng dây cung.

“Rầm!!

Cửa xe được mở ra, Cao Phong từ trên xe lao xuống, vừa nhìn thấy Lâm Thiên Hùng thì lập tức túm lấy cổ áo Lâm Thiên Hùng, ép Lâm Thiên Hùng vào tường.

“Nói, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Lúc này vẻ mặt của Cao Phong vô cùng lạnh lùng, trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo, khiến cho Lâm Thiên Hùng không khỏi run lên.

“Kim Tuyết Ngọc, cô ấy đang ở trên lầu, bị Lê Trọng Việt tóm vào phòng 302.” Lâm Thiên Hùng run rẩy đáp.

Cao Phong nhìn Lâm Thiên Hùng một cách thâm sâu, sau đó ném anh ta sang một bên, trực tiếp đi về phía cầu thang.

“Anh Phong, bọn họ có rất nhiều người, chính là để đề phòng anh.” Lâm Thiên Hùng ở phía sau nhắc nhở.

Nhưng lúc này Cao Phong đang rất gấp, làm gì có thời gian đứng nghe anh ta nói.

Kim Tuyết Ngọc không có cảm tình với Cao Phong, thậm chí cô ta còn có hiểu lầm với Cao Phong nhưng dù gì cô ta vẫn là em gái của Kim Tuyết Mai.

Là chồng của Kim Tuyết Mai, Cao Phong và Kim Tuyết Ngọc tất nhiên là người một nhà.

Quan trọng nhất là nếu có chuyện gì xảy ra với Kim Tuyết Ngọc thì Kim Tuyết Mai sẽ buồn biết bao?

Là một thằng đàn ông, phải biết chuyện gì nên làm chuyện gì không, có một số việc cho dù người khác không hiểu đi nữa cũng phải làm.

Lâm Thiên Hùng liếc nhìn xung quanh sau đó trực tiếp rời khỏi chỗ này.

Bây giờ anh ta nói cho Cao Phong nghe tin mật, bất kể là Cao Phong hay Lê Trọng Việt thắng, bản thân ở giữa sẽ không có kết quả tốt đẹp gì.

Vì vậy, Lâm Thiên Hùng cảm thấy rằng tốt hơn hết là anh ta nên rời khỏi thành phố Hà Nội và ẩn náu bên ngoài.

Trong hai người này, không có người nào là anh ta có thể đắc tội nổi”

Cao Phong nhanh chóng chạy lên lầu ba, lập tức nhìn thấy bên ngoài cửa một căn phòng, có mấy tên thanh niên đang đứng, vừa hút thuốc vừa nói chuyện.

“Hê hê, con điếm đó thật sự không tồi, lần này anh Việt đúng là có số hưởng.”

“Đừng vội, đợi chốc nữa đám anh Việt chơi mệt rồi, thử xem chúng ta có thể liếm láp chút gì không.”

Cao Phong không kịp suy nghĩ, cũng không có ý phí một lời nào, trực tiếp xông lên phía trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.