Rể Quý Rể Hiền

Chương 349: Chương 349




“Tôi tự giới thiệu một chút, tôi họ Lý, đây là trợ lý của tôi Phạm Lưu.” Người nhân viên mập mạp giới thiệu đôi chút.

Sau đó, không đợi mọi người lên tiếng, nhân viên họ Lý đã lấy tài liệu trong tập hồ sơ ra.

Vừa cầm tập tài liệu vừa hỏi: “Cô Kim Tuyết Ngọc, sáng hôm qua lúc hơn mười giờ, cô đã có mặt ở phòng 302 khách sạn Lan Anh, sau đó bị hôn mê, được cho là nghi phạm muốn làm chuyện phạm pháp với cô, chuyện này cô có biết không?!

“Ừm… tôi biết, nhưng tôi không hề gọi cho 113.” Kim Tuyết Ngọc gật đầu, trong lòng vẫn có chút nghi ngờ.

“Chúng tôi nhận được báo cáo từ khách sạn Lan Anh, nói rằng phòng khách sạn đã bị ai đó phá hoại và ước tính thiệt hại ban đầu trị giá hàng chục tỷ đồng.”

“Nhưng cô Kim Tuyết Ngọc không cần quá lo lắng đâu, những tổn thất này nhất định sẽ do nghi phạm phải bồi thường, cô không có trách nhiệm phải bồi thường.” Nhân viên họ Lý giải thích.

“Vâng, vâng.” Kim Tuyết Ngọc gật đầu.

“Được rồi, sau cuộc điều tra của chúng tôi thì hiện giờ đã xác định được những nhân vật chính đã có mặt ở hiện trường.” “Vì vậy hôm nay đến tìm cô để xác định một chút, nhân tiện xem cô có cung cấp thêm được chút manh mối nào không.”

Sau khi nghe xong những lời vừa rồi của người nhân viên họ Lý, trong lòng Kim Tuyết Ngọc như co rút lại.

Chuyện của Kim Tuyết Ngọc mọi người biết chưa?

Hơn nữa, đã điều tra ra nghi phạm chưa?

Như vậy không phải là mọi chuyện lộ ra chân tướng rồi sao?

“Là ai?” Kim Tuyết Ngọc, Kim Tuyết Mai, còn cả Kiều Thu Vân ba người hỏi cùng một lúc.

Người nhân viên họ Lý không nói gì, chỉ lấy ra một tờ giấy A4 trong túi hồ sơ và đưa ra trước mặt mọi người.

“Người này, mọi người có quen không?!

Mọi người cùng đổ dồn ánh mắt lên tờ giấy A4, trên tờ giấy này có in một tấm ảnh.

Mặc dù có hơi mờ nhưng họ vẫn nhận ra chỉ trong nháy mắt.

Người này, chính là Cao Phong.

Lúc này, trong lòng Kim Tuyết Ngọc như trùng xuống, trái tim như tràn ngập sự tuyệt vọng sâu sắc.

Thì ra, chuyện này thật sự là do Cao Phong làm ra.

Bây giờ ngay cả nhân viên của 113 cũng đều đã đưa ra được bằng chứng hiện trường, làm sao cô có thể bảo vệ cho Cao Phong.

“Cao Phong. Cao Phong, anh dù thế nào cũng không nên làm như vậy với Kim Tuyết Ngọc chứ.”

“Cứ coi như anh ra ngoài tìm kiếm người con gái khác, em cũng đều có thể tha thứ cho anh mà.” Kim Tuyết Mai ngồi phịch xuống ghế sô pha, trong lòng vô cùng đau khổ.

Một bên là người đàn ông của mình, một bên lại là em gái ruột của mình, Kim Tuyết Mai như bị kẹt ở giữa, thật là khó chịu.

“Hừ! Thật sự là anh ta.” Kiều Thu Vân hừ một tiếng, nét mặt tỏ ra vô cùng khó chịu.

Kim Tuyết Ngọc nghiến răng nghiến lợi, tối qua Cao Phong đã nói ra lời thề son sắt như vậy, bây giờ còn có thể nói được gì nữa?

Nghĩ đến Cao Phong vô cùng nghiêm túc và tự cho rằng đó không phải là bộ dạng của anh ta, Kim Tuyết Ngọc chỉ cảm thấy vô cùng buồn nôn.

Nghĩ đến chuyện vừa rồi Kim Tuyết Mai vì Cao Phong mà đã trách móc cả gia đình mình, trong lòng Kim Tuyết Ngọc càng thêm căm ghét Cao Phong.

“Đúng vậy, tôi biết anh ta, anh ta chính là Cao Phong, tôi cầu xin mọi người hãy nhanh chóng bắt anh ta lại.”

“Tôi biết anh ta đang ở đâu, chắc chắn là anh ta đang ở trong khu dân cư Phương Đông.” Kim Tuyết Ngọc nghiến răng nghiến lợi nói, nói xong trong lòng cô cảm thấy rất vui mừng, sau đó nhìn Kim Tuyết Mai bằng ánh mắt đầy sự thù hận.

Nhưng sau khi nghe xong Kim Tuyết Ngọc nói, người nhân viên họ Lý có chút cau mày.

“Chúng tôi bắt anh ấy để làm gì? Mặc dù anh ấy đã đánh người khác bị thương, nhưng anh ấy cũng đã ra tay cứu người làm việc nghĩa, lấy công chuộc tội nên không hề phạm tội.” Trong lòng Kim Tuyết Ngọc đang cảm thấy vui vẻ nhưng sau khi nghe xong những lời này lại cảm thấy sửng sốt.

“Sao cơ? Cứu người hả? Cứu người gì chứ? Anh ta cứu người, với chuyện của tổ thì có liên quan gì chứ?” Khuôn mặt Kim Tuyết Ngọc tỏ vẻ nghi ngờ hỏi lại.

Kim Tuyết Ngọc cũng từ từ quay đầu lại và nhìn sang bên này.

“Kim Tuyết Ngọc, cô không biết sao? Chính là người này đã cứu cô đó.”

“Hơn nữa người này là người nhà của cô mà, đúng không? Nếu không thì làm gì có ai không suy nghĩ đến cả mạng sống của mình để cứu một người không thân thích chứ?” Người nhân viên họ Lý có chút nghi ngờ hỏi.

Sau khi nghe xong những lời này, phòng khách trong phút chốc đã chìm vào im lặng.

Kim Tuyết Ngọc đứng im một chỗ, Kim Tuyết Mai cũng lặng người, khuôn mặt Kiều Thu Vân trở nên mơ hồ, Kim Ngọc Hải trợn tròn mắt.

Cao Phong, Cao Phong là người đã cứu Kim Tuyết Ngọc.

Anh ta, anh ta không phải người đã ra tay với Kim Tuyết Ngọc sao?

Người nhân viên họ Lý này đã nói, Cao Phong vì cứu Kim Tuyết Ngọc mà đến mạng sống của mình cũng không quan tâm sao?

Giờ phút này trong suy nghĩ của bốn người đều trở nên hỗn loạn, đầu óc trở nên quay cuồng, hoàn toàn không giữ được bình tĩnh.

Kim Tuyết Ngọc im lặng một hồi lâu, sau đó ấp úng hỏi với đôi môi run rẩy: “Rốt cuộc, rốt cuộc là có chuyện gì?!

“Hóa ra cô Kỳ Tuyết Ngọc thật sự không biết, tôi cứ nghĩ rằng anh ấy sẽ nói rõ ràng cho cô biết đã xảy ra chuyện gì.”

“Chuyện là như thế này, người làm cho cô bị hôn mê là người khác, sau đó anh Cao Phong mà cô vừa nhắc đến này đã đi đánh những người đó để cứu được cô về đây.”

“Nếu lúc đó anh Cao Phong này đến muộn một bước thôi, có thể dẫn đến tình huống không thể cứu vãn được nữa, anh ấy đến rất đúng lúc.” Người nhân viên họ Lý nhẹ nhàng giải thích.

Trong đầu của Kim Tuyết Ngọc như vang lên âm thanh vo ve, lập tức mọi thứ như biến thành một mớ hỗn độn.

Kim Tuyết Mai càng mở to mắt, vô cùng ngạc nhiên nhìn người nhân viên họ Lý.

Lời người nhân viên này nói, đều là sự thật sao?

Vậy có nghĩa là, Cao Phong…. Cao Phong đã bị oan sao?

“Nhưng…những người nghi phạm ở đó rất nhiều, anh Cao Phong vì cứu cô mà đã liều cả tính mạng, cuối cùng đã bị một tên nghi phạm đâm hai vết dao, một vết vào bên cạnh sườn và một vết vào bụng.”

“Nhưng ý chí của anh ấy thật sự rất mạnh mẽ, vì bảo vệ cô mà anh ấy đã cố đánh ngã hết bọn chúng, sau đó mới ngồi xuống giường.” Lúc này người nhân viên họ Lý cũng vô cùng xúc động, không nhịn được nói thêm vài lời.

“Sao cơ…Anh ấy, anh ấy bị thương rồi sao?” Kim Tuyết Ngọc lẩm bẩm một mì Cô chợt nhớ lại ngày hôm qua, cô đã hai lần đẩy Cao Phong ra, Cao Phong luc đó thở gấp, nét mặt cũng có chút tái nhợt.

Khi đó, Kiều Thu Vân vẫn còn cười nhạo Cao Phong là đồ bỏ đi, đồ yếu đuối.

Hóa ra, hóa ra là trên người Cao Phong bị thương.

“Vậy dấu giày trên ga trải giường…”

Kim Tuyết Ngọc lại ngẩng đầu lên.

“Dấu giày chính là kẻ tình nghi muốn tấn công cô, Cao Phong đã vội vàng nhảy lên để đạp tên đó ngã xuống.” Người nhân viên họ Lý lần nữa nhẹ nhàng giải thích.

Kim Tuyết Ngọc khẽ mở miệng, nhưng không nói được lời nào.

Hiểu rồi.

Tất cả mọi chuyện, đều hiểu hết rồi.

Vậy dấu giày chính xác là của Cao Phong, nhưng Cao Phong là vì cứu cô nên mới làm như vậy.

Chiếc vòng tay là do lúc Cao Phong cứu cô nên đã bị kẻ tình nghỉ lôi đứt.

Thậm chí, Cao Phong còn bị đâm hại nhát dao.

“Sao anh lại biết rõ những chuyện nÉ như vậy? Lại còn nói giúp cho anh ta, không phải là Cao Phong nhờ anh nói giúp đó chứ?” Kiều Thu Vân sững lại một chút, rồi đột nhiên hỏi.

Người nhân viên họ Lý liếc nhìn Kiều Thu Vân rồi nhẹ nhàng nói: “Tôi chỉ cảm thấy xúc động thôi, xã hội bây giờ nếu không phải là người nhà họ, thì thật sự có rất ít người có thể dũng cảm cứu người làm việc nghĩa như Vậy.”

“Còn về chuyện tại sao chúng tôi lại biết rõ ràng như vậy, đáp án chính là ở trong đây.” Người nhân viên họ Lý nói xong, liền câm ra một chiếc thẻ nhớ rất nhỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.