Rể Quý Rể Hiền

Chương 391: Chương 391




Lời Cao Phong vừa nói ra, toàn bộ phòng hội nghị đều sững sờ.

Bao gồm Kim Tuyết Mai, tất cả mọi người đều nhìn về phía Cao Phong, phần lớn trong ánh mắt đều là không rõ.

Cao Phong xác nhận sẽ thay đổi một số cổ đông, để tăng số phiếu cho Kim Tuyết Mai.

Nhưng nếu đúng theo như Cao Phong từng nói, lật đổ ba trong số bảy người ủng hộ Kim Hùng Sơn…

Thì sẽ là tình trạng năm phiếu đấu với bốn phiếu, xí nghiệp vẫn sẽ được Kim Tuyết Mai khống chế một lần nữa.

Chỉ là, muốn lật đổ cổ đông của xí nghiệp, điều này sao có thể?

“Cao Phong, suy nghĩ của cậu cũng thật là đẹp! Tính toán này của cậu, cũng rất tốt! Ha ha…”

Kim Hồng Vũ đầu tiên là nở nụ cười, sao đó đột nhiên thu lại, lạnh lùng nhìn Cao Phong nói: “Cậu cho rằng cậu là ai? Cũng dám nói ra việc lật đổ các vị cổ đông? Tất cả có mười hai vị cổ đông, người nào mà không bỏ ra công sức vì lợi ích của xí nghiệp Kim Thiên?”

“Đừng nói là cậu, cho dù là bà nội tự mình tới đây, cổ đông không phạm sai lầm gì quá lớn, bà cũng không có quyền đuổi người!”

Kim Hồng Vũ nói xong, bảy vị cổ đông ra sức gật đầu.

Lần này, ngay cả Trần Phát Tài cũng khẽ gật đầu. Bởi vì lời Hồng Vũ nói, quả thật có phần đúng.

Địa vị cổ đông cũng không phải dựa vào ô dù, làm sao có thể tuỳ tiện đuổi người?

Kim Tuyết Mai cũng than nhẹ một tiếng, sau đó cô nhìn Cao Phong nói: “Đừng làm rộn Cao Phong, chúng ta đi thôi…”

“Không có chuyện gì! Em nghỉ ngơi đi, ở đây giao cho anh.” Cao Phong sau khi nói xong, ánh mắt bình tĩnh nhìn toàn bộ phòng hội nghị, nói rằng: “Vậy nếu như bọn họ phạm sai lầm? Còn là sai lầm không thể tha thứ thì sao?”

Lúc này, dù là ánh mắt hay là giọng điệu của Cao Phong đều ẩn chứa sự tự tin cực kì mạnh mẽ.

Nhìn ánh mắt của Cao Phong, trong số bảy vị cổ đông, có mấy người ánh mắt lấp loé, nội tâm có chút hoang mang.

Những người như bọn họ, có thể được như ngày hôm nay, người nào đã không phải trải qua sóng to gió lớn?

Nhưng lúc này lại bởi một câu nói, một ánh mắt của Cao Phong cũng khiến cho họ thấp thỏm không yên.

“Cao Phong, có nghĩa là sao?” Kim Hùng Sơn cau mày nhìn Cao Phong.

Cao Phong cười nhạt, đưa tay lấy điện thoại di động ra, đưa mắt nhìn điện thoại nói: “Ai là Trần Bắc Phát?”

Trong số bảy vị cổ đông, một người trung niên đeo kính ánh mắt loé lên một cái lên tiếng: “Là tôi.”

Cao Phong sâu sắc nhìn Trần Bắc Phát một chút, sau đó nhìn vào màn hình điện thoại đọc.

“Trần Bắc Phát, cổ đông của xí nghiệp Kim Thiên, nắm cổ phần 7%.”

“Tháng mười hai năm ngoái, xí nghiệp Kim Thiên hợp tác với tập đoàn Hồng Thịnh, chọn mua một nhóm vật liệu xây %3D dựng, Trần Bắc Phát phụ trách việc này.”

“Trần Bắc Phát lừa trên gạt dưới, cố tình tăng cao giá cả mua vào của xí nghiệp Kim Thiên, để tập đoàn Hồng Thịnh kiếm một món hời, còn chính mình thì cầm tiền hoa hồng 2 tỷ 740 triệu đồng.”

Theo lời Cao Phong nói ra, trong nháy mắt Trần Bắc Phát sửng sốt. Con mắt ông ta trừng lớn hết mức, hô hấp thay đổi trở nên gấp gáp, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Ông ta xưa nay chưa bao giờ nghĩ chuyện này sẽ bị bại lộ!

Ông ta rõ ràng đã làm rất bí mật, sao bị người khác điều tra ra được?

Cao Phong không thể có khả năng này?

Thậm chí còn xác định được chính xác số tiền hoa hồng!

Ngay lập tức những người khác nhìn về phía Trần Bắc Phát.

Nhìn thấy vẻ mặt này của ông ta, mấy người Kim Hùng Sơn trong lòng hồi hộp. Chuyện Cao Phong nói rất có thể là sự thật!

Một cảm giác không tốt chậm rãi từ trong lòng những người phe Kim Hùng Sơn dâng lên.

Năm người Trần Phát Tài liếc nhìn nhau, cũng ngồi ngay ngắn lại, nhìn lên Cao Phong.

Kim Tuyết Mai mở to hai mắt, trong con ngươi xinh đẹp tràn đầy vẻ kinh ngạc và chờ mong.

Quả nhiên một lần nữa Cao Phong không làm cô thất vọng! “Lừa trên gạt dưới, làm giả giá cả, khiến công ty hao hụt thêm mấy tỷ, đây là tội nặng!”

“Trần Bắc Phát, ông thừa nhận hay không thừa nhận?” Cao Phong cười nói.

“Cao Phong, mày… mày đổ oan cho người tốt! Tao chưa từng làm chuyện đó!” Tâm trạng Trần Bắc Phát kích động, mở miệng phản bác.

“Ha ha, nếu như ông không tin, chỗ tôi còn có video và đoạn ghi âm làm chứng cứ.”

“Tuy nhiên ông nên biết, tôi muốn lấy ra chứng cứ nhưng không chỉ là để chúng ta xem một cách đơn giản như vậy.” Cao Phong cân nhắc nở nử cười.

“Mày, mày muốn làm gì?” Trần Bắc Phát hít thở dồn dập.

“Nếu bây giờ ông thừa nhận, sự việc còn có thể cứu vãn! Nếu ông không thừa nhận, tôi lập tức giao cho các ban ngành liên quan xử lý. Chuyện này nghiêm trọng đến mức nào, tự ông cân nhắc đi!” Cao Phong bỗng nhiên cười gần một tiếng.

Sắc mặt Trần Bắc Phát trong nháy mắt trắng bệch, cả người ông ta ngồi phịch lên ghế, mặt xám như tro tàn.

Số tiền này lên đến cả tỷ đồng, nếu như có các ban ngành tham gia điều tra, vậy thì Trần Bắc Phát ông sẽ phải đi ăn cơm tù!

Nhìn thấy Trần Bắc Phát như vậy, sắc mặt mấy người Kim Hùng Sơn cực kì khó coi.

Vậy thì lời Cao Phong nói đều là sự thật.

Mà lúc này trong lòng mấy cổ đông ngồi bên cạnh Trần Bắc Phát cũng đang kinh hoàng, còn pha thêm một chút cảm giác may mắn.

“Tôi hỏi ông lần cuối cùng, ông nhận hay không nhận?” Khuôn mặt Cao Phong không cảm xúc nhìn về phía Trần Bắc Phát.

“Tôi…nếu như tôi thừa nhận, cậu có đảm bảo sẽ không đào sâu vào chuyện này?” Trần Bắc Phát do dự, sau khi cân nhắc thiệt hơn, vẫn ra quyết định.

“Đương nhiên, nếu ông nhận thì sẽ bị xử lý theo quy tắc trong xí nghiệp! Nhưng nếu như không, chắc chắn tôi sẽ mời các | ban ngành liên quan đến để giải quyết.”

Cao Phong từ tốn nói.

Trần Bắc Phát cắn răng trầm mặc, qua đi mấy giây, ông ta nói: “Tôi thừa nhận!”

Nói xong lời này, dường như trong nháy mắt Trần Bắc Phát già đi thêm mười tuổi, mặt xám như tro tàn ngồi trên ghế.

Ông ta có thế nào cũng không nghĩ tới mình ở xí nghiệp Kim Thiên nhiều năm như vậy, lại thua trong tay tên rác rưởi Cao Phong.

“Cổ đông Trần, ông lợi dụng chức vụ ở công ty, làm ra chuyện như vậy. Tôi cảm thấy ông không cần thiết phải ở lại Hội Đồng Quản Trị rồi.” Lúc này, Trân Phát Tài lên tiếng ủng hộ Cao Phong.

Mấy người khác cũng hết sức gật đầu, mà Trần Bắc Phát không nói một lời.

Ngay cả mấy người Kim Hùng Sơn, lúc này cũng cắn răng im lặng. Trần Bắc Phát đã bị tóm được nhược điểm, bọn họ không còn lời nào để nói.

Có điều, coi như mất đi một Trần Bắc Phát, bọn họ bên này vẫn còn sáu phiếu, Kim Tuyết Mai không thể cứu vãn thất bại.

“Các người xem đã, cũng không phải chỉ có một người!”

Vẻ mặt Cao Phong cân nhắc, anh đưa tay cầm chai nước khoáng uống một hớp, lần thứ hai nhìn về phía điện thoại di động.

Theo động tác của anh, có người trong lòng bắt đầu hoảng hốt.

“Trương Dương là ai? Cao Phong liếc mắt nhìn điện thoại, ngẩng đầu hỏi.

Câu này vừa hỏi ra, một người đàn ông trung niên mặc com lê trong nháy mắt sắc mặt biến đổi, nội tâm vừa nãy còn cảm thấy may mắn giờ bị đánh tan tành.

Thậm chí, ông ta không dám trả lời Cao Phong.

Nhưng trong nháy mắt các cổ đông khác nhìn về phía ông ta, vì vậy ông ta lên tiếng hay không cũng không sao cả.

Vầng trán Trương Dương đổ mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu, sắc mặt vàng như nghệ.

“Hình như trông ông rất căng thẳng?”

“Cậu…tôi không hề làm gì cả.” Trưởng Dương lấy khăn giấy ra lau trán một cái.

“Được, mạnh miệng đúng không.” Cao Phong chậm rãi gật đầu, thì thâm đọc: “Trương Dương, cổ đông xí nghiệp Kim Thiên, nắm cổ phần 5%.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.