Người mới đến quát một tiếng, đã khiến Thôi Minh Xung run rẩy như cầy sấy.
"Mẹ nói, đứa nào dám đánh anh Minh của chúng ta, đánh nó!"
Ngay sau đó, Thôi Minh Xung từ phía sau một đứa đàn em muốn chạy trốn.
Tuy nhiên, Thôi Minh Xung vừa quay người đã bị người khác vung mạnh cánh tay một cái.
"Bốp!"
Một cái tát vang dội vang lên.
Mọi người xung quanh đều bị cảnh tượng trước mặt làm cho kinh ngạc.
"Anh, anh Dương..."
Thôi Minh Xung dùng bộ dạng ngoan ngoãn nói.
"Anh Dương!"
Những người đứng sau Thôi Minh Xung cũng gọi một tiếng với người vừa tới.
Người vừa tới là một thanh niên khoảng ba mươi tuổi, cả người mặc bộ đồ đen, trông có vẻ rất lạnh lùng.
Có người xung quanh nhìn người này rồi đột nhiên nhận ra anh ta.
"Đây không phải là Quan Dương...
Anh Dương sao? Người có thế lực đang tiếp quản cả khu phố xám này hay sao?"
"Không phải chỉ có mỗi con phố này thôi đâu mà bốn con phố liền kề đều trong phạm vi tiếp quản của anh Dương."
"Hèn gì, Thôi Minh Xung còn chẳng thèm nể mặt Lão sẹo, thì ra anh ta là cái đuôi của anh Dương!"
Quyền lực của Lão sẹo không thấp, nhưng ở trước mặt Quan Dương thì cũng không là cái đinh gỉ gì cả.
Đối với việc này Quan Dương không để vào mắt, chỉ lạnh lùng nhìn Thôi Minh Xung.
"Anh Dương, em...
Em đã làm gì sai gì sao?"
Thôi Xung một tay ôm mặt run rẩy hỏi.
Quan Dương liếc anh ta một cái, nhưng không nói lời nào.
Mà chỉ chậm rãi quay đầu lại nhìn Cao Phong, sắc mặt nghiêm nghị hỏi: "Cậu...
Cậu có biết anh Cường không?"
Lúc này Nam Phương Minh Nguyệt bị làm cho kinh hãi, nhìn thái độ của Quan Dương thì có vẻ anh ta rất tôn kính Dư Văn Cường? Xem ra cái người tên Dư Văn Cường này có thân phận lớn hơn Lão sẹo rất nhiều! Cái tên Cao Vũ chết tiệt này, không ngờ lại quen biết một ông lớn có máu mặt như thế! "Đương nhiên biết"
Cao Phong nhẹ gật đầu.
Nghe câu trả lời dứt khoát của Cao Phong, Quan Dương im lặng trong giây lát.
"Anh Dương, đừng có nghe anh ta nói linh tinh!"2070836_2_25,60
"Anh ta có thể biết ông chủ, nhưng không có nghĩa là ông chủ cũng quen biết anh ta!"
Thôi Minh Xung từ phía sau hét lớn.
"Bốp!"
Quan Dương không nói lời nào liên quay người cho anh ta một cái bạt tai.
Một cái tát này đã khiến Thôi Minh Xung lùi vê sau năm sáu bước.
Thôi Minh Xung che mặt, không dám nói thêm nửa lời vô nghĩa nữa.
"Xin hỏi, anh tên là gì?"
Ánh mắt Quan Dương nghiêm nghị nhìn Cao Phong.
"Cao Vũ."
Cao Phong vòng tay sau lưng đáp.
"ực!"
Nghe Cao Phong nói về mình, Quan Dương không khỏi hít một ngụm khí lạnh, ánh mắt kinh hãi nhìn Cao Phong.
"Anh, anh chính là anh Vũ sao?"
Giọng nói Quan Dương đầy kích động hỏi.
Thái độ của Quan Dương lúc này như thể còn kích động hơn khi gặp được chính cha ruột của mình! Mọi người xung quanh đều sửng sốt, Nam Phương Minh Nguyệt cũng ngạc nhiên.
Nam Phương Minh Nguyệt cau mày nhìn Cao Phong, trong lòng thầm nghĩ, cái tên Cao Vũ chết tiệt này hình như không đơn giản như cô nghĩ! Nhưng mà, một giây tiếp theo, Quan Dương lập tức thu lại vẻ kích động của mình rồi nhanh chóng lấy điện thoại di động ra gọi.
"A lô, Anh Cường, em là Quan Dương..."
"Cậu Vũ mà anh nhắc tới, em gặp được rồi...
Đúng, đúng, bây giờ đang ở bên cạnh em."
"Được, để em đưa điện thoại cho anh ấy."
Quan Dương hít sâu một hơi, vội vàng bước tới, ấn nút loa ngoài, đưa điện thoại cho Cao Phong.
Tất nhiên, lý do của việc này là đế xác minh thân phận của Cao Phong.
Dù sao anh cũng không thể nói rằng anh là Cao Vũ được, vậy cứ coi anh là cậu Vũ đi? Nam Phương Minh Nguyệt cũng nheo mắt nhìn Cao Phong, muốn xem xem Cao Phong sẽ làm gì.
Cao Phong không chút do dự cầm lấy điện thoại "A lô"
một tiếng.
"Cậu Vũ, thật sự là cậu Vũ!"
Dư Văn Cường nghe thấy giọng nói của Cao Phong thì lập tức kích động.
Nghe được câu nói của Dư Văn Cường, Cao Phong không có cảm giác gì nhiều, nhưng hai chân Quan Dương bắt đầu run lấy bấy.
"Ra ngoài đi dạo, không may đụng phải người của anh."
"Người của anh có chút điên cuồng."
Cao Phong sờ sờ chóp mũi, lạnh lùng nói.
"Cậu Vũ, cậu đang ở đâu? Tôi sẽ lập tức qua đón rồi nhất định xử lý vụ việc cho đến khi cậu cảm thấy hài lòng!"
Dư Văn Cường không chút do dự nói.
Câu nói này truyền qua loa điện thoại rồi truyền đến tai mọi người một cách chính xác.
Da mặt Quan Dương không ngừng co rút, vô thức cúi đầu thấp xuống.
"Không cần đâu, tôi sẽ đi luôn."
Cao Phong nhẹ giọng đáp.
"Cậu Vũ, tôi đã nói tên của cậu với tất cả đàn em phía dưới rồi."
"Bọn họ nhìn thấy cậu thì cũng giống như thấy tôi.
Cậu có thể tùy ý dạy dỗ bọn họ."
"Nếu bọn họ dám nói nửa chữ "Không"
với cậu, cậu cứ nói cho tôi biết!"
Dư Văn Cường gật đầu, vô cùng nghiêm túc nói.
Nghe thấy lời Dư Văn Cường nói qua điện thoại, mọi người lại chấn động.
Nhìn thái độ của Quan Dương, chắc chắn cái người tên Dư Văn Cường này hẳn là đại ca của Quan Dương.
Nhưng mà lúc này Dư Văn Cường lại coi trọng Cao Vũ như vậy, rốt cuộc Cao Vũ có thân phận gì? Cả người Thôi Minh Xung như bị điện giật.
Vì sao anh ta lại có thể gây sức ép lên đầu Lão sẹo, không phải là vì anh ta đã đi theo Quan Dương sao? Quan Dương có thể lợi hại như vậy, còn không phải có người có địa vị cao hơn chống lưng cho sao? Lúc này, Thôi Minh Xung mới hiểu rằng người chống lưng đứng đằng sau của Quan Dương chính là anh Cường...
Mà Dư Văn Cường lại vô cùng kính trọng cái người tên là Cao Vũ...
Đây là anh ta đã đắc tội với đại ca của đại ca của đại của đại ca mình rồi hay sao? Nghĩ đến đây, hai hàm Thôi Minh Xung run lập cập, va đập không ngừng, sắc mặt xám như tro tàn.
Cao Phong gật đầu, vươn tay đưa điện thoại cho Quan Dương.
"Cậu Vũ...
Quan Dương gọi một tiếng, hai tay nhanh chóng cấm lấy điện thoại, áp điện thoại lên tai.
"Cậu ấy chính là cậu Vũ, nhớ rõ những gì tôi đã nói với cậu."
Dư Văn Cường nói xong liền "Hừ"
lạnh một tiếng rồi cúp điện thoại.
Quan Dương sợ hãi, da mặt lại co rút thêm lần nữa.
Còn chưa kịp cất điện thoại, hắn ta đã quay lại nhìn Cao Phong.
"Anh Vũ, tôi xin lỗi..."
Một câu "Xin lỗi"
vừa vang lên, Quan Dương đã khụy hai chân quỳ gối trước mặt Cao Phong.
Hắn ta biết rõ ai là người đưa hẳn ta lên vị trí ngày hôm nay.
Hắn ta cũng biết rõ thủ đoạn của Dư Văn Cường độc ác đến mức độ nào.
Càng hiểu rõ hơn câu nói của Dư Văn Cường, nhìn thấy cậu Vũ như nhìn thấy anh Cường có ý nghĩa ra sao.
"Hả!"
Mọi người xung quanh bị làm cho kinh sợ! Dù là những người xung quanh, Thôi Minh Xung, hay bao gồm cả Nam Phương Minh Nguyệt, mười mấy người tất cả đều sững sờ.
Người bị làm cho kinh động nhất chính là Nam Phương Minh Nguyệt.
Cô ta luôn cho rằng Cao Phong chỉ là một tên vô dụng, một tên vô dụng không có bất kỳ mối liên hệ cá nhân nào.
Cô ta cũng đã điều tra rõ ràng lai lịch của Cao Phong, anh ta cùng lắm cũng chỉ là một đứa trẻ mồ côi mà thôi.
Chính vì vậy cô ta cảm thấy sự kiêu ngạo của Cao Phong chẳng qua là đang sĩ diện hão.
Mà bây giờ, cô ta thực sự bị làm cho choáng váng.
Quan Dương, người phụ trách mấy con phố, ấy vậy mà lại quỳ hai gối trước Cao Phong? "Dư Văn Cường, Dư Văn Cường..."
Nam Phương Minh Nguyệt cau mày đọc cái tên này hai lần.
Đột nhiên, cô ta chấn động, cuối cùng cô ta cũng nhớ ra người này.
Mười năm trước, khi Thị trấn Biển Đông còn là một chốn hỗn loạn, Nam Phương Minh Nguyệt mới mười tuổi.
Vào thời điểm đó, Dư Văn Cường đã xúc tiến, xây dựng khai phá khu Tân Lập ở ngoại thành.
Thời gian đầu, Dư Văn Cường khai phá khu Tân Lập ở ngoại thành, vì người trọng nghĩa khí, thủ đoạn lại đủ tàn nhẫn nên rất nhanh đã tập hợp được một nhóm anh em nổi tiếng khäp thị trấn Biển Đông này.
Về sau, Dư Văn Cường đã rửa tay gác kiếm rút khỏi giang hồ.
Nhưng những đàn em theo ông ta lúc đầu từng người từng người trở thành những ông lớn.
Thậm chí, có rất nhiều người đã trở thành doanh nhân thành đạt, một số khác thì trà trộn vào khu vực vùng xám của Thị trấn Biển Đông.
Dư Văn Cường chỉ cần vẫy tay một cái, thì những người này sẽ lập tức kính cẩn theo sau Chẳng trách ngay cả Lão sẹo cũng không dám làm bừa với Thôi Minh Xung...
Trên đường, gặp phải người của Dư Văn Cường thì có ai dám chọc vào? Trừ khi là những thế lực hàng đầu, họ mới đủ tư cách để cạnh tranh với Dư Văn Cường.
Nếu không phải là bất đắc đĩ, họ cũng sẽ không dám không nể mặt Dư Văn Cường.
Suy cho cùng, người của Dư Văn Cường, chỉ cần bọn họ muốn bắt ép ai đó thì họ có thể làm ra bất kỳ chuyện gì.
Chỉ là Nam Phương Minh Nguyệt thực sự không ngờ rằng Cao Phong lại có thể quen biết một người đàn ông có thế lực như vậy.
Nhìn thái độ của Dư Văn Cường đối với Cao Phong, dường như Cao Phong mới chính là đại ca của Dư Văn Cường...
Nam Phương Minh Nguyệt càng nghĩ thì cô ta càng không thể tin được.