Nghe thấy giọng nói này, Cao Phong và Kim Tuyết Ngọc đồng thời quay sang nhìn về phía nhóm người đó, thấy Lê Trọng Việt mặc một bộ suit được cắt may kỹ càng, vẻ mặt kiêu căng được đám người vây quanh đi về phía họ.
Chung quanh Lê Trọng Việt là mấy chục nam sinh nữ sinh, đều ăn mặc quần áo đắt tiền, có vẻ đều là con nhà giàu.
“Cao Phong, tôi đang hỏi anh đấy, anh tới đây làm gì?” Lê Trọng Việt chạy đến trước mặt hai người, nhìn thoáng qua Kim Tuyết Ngọc rồi trực tiếp chất vấn Cao Phong.
Tống Thủy Tiên vốn còn đang bực bội, thấy cảnh này thì ánh mắt tức khắc sáng ngời, lập tức đi đến sau lưng Lê Trọng Việt.
“Lê Trọng Việt, anh có ý gì hả? Tại sao Cao Phong lại không thể tới đây?” Kim Tuyết Ngọc nhíu mày nhìn anh ta.
“Tuyết Ngọc, cô phải biết rằng hôm nay là buổi họp mặt của lớp chúng ta, là chuyện riêng trong lớp chúng ta, người ngoài đừng nên xuất hiện thì tốt hơn.” Lê Trọng Việt cười khẽ, bình tĩnh đáp..
Anh ta không ngờ Cao Phong lại thật sự dám đến đây với Kim Tuyết Ngọc. Nếu Cao Phong đã dâng tận mồm cho mình chơi chết anh ta thì Lê Trọng Việt không ngại làm cho Cao Phong mất hết mặt mũi.
“Đúng đấy Tuyết Ngọc, hôm nay là buổi hợp lớp của lớp chúng ta, cậu cho một người ngoài ở đây thì không phù hợp đâu.”
“Tôi thấy anh Lê nói rất đúng. Chúng ta bàn về chuyện ngày xưa, người ngoài lại không biết, chẳng lẽ chỉ ngồi một chỗ ăn cơm?”
“Cậu nói nghe có lý, người bình thường thì chẳng có cơ hội đến khách sạn New Island này đâu, có thể ngồi ở đây ăn cơm cũng là cơ hội hiếm có mà!”
Đám bạn học bên cạnh Lê Trọng Việt đương nhiên dựa theo đúng kế hoạch đã bàn sẵn, đều khinh thường nhìn Cao Phong.
Những người khác vốn còn nghĩ Kim Tuyết Ngọc dẫn người khác tới cũng chẳng sao, bây giờ bị họ nói vậy thì bắt đầu thấy Kim Tuyết Ngọc không nên làm thế.
“Buổi họp lớp của chúng ta đâu có quy định đó? Nếu tôi nhớ không nhầm thì lúc trước các cậu còn mời Cao Phong tới tham dự cơ mà!”
Đúng lúc này, Lâm Đan Phượng đứng dậy đi đến bên cạnh Kim Tuyết Ngọc.
Nghe Lâm Đan Phượng nói vậy, sắc mặt Lê Trọng Việt trầm xuống. Đương nhiên chính anh ta đã nói vậy, mục đích là để Cao Phong tới đây, mình mới có thể dẫn người đối phó với Cao Phong. Chẳng qua anh ta không ngờ Cao Phong lại thật sự dám đến dự buổi họp mặt. Chẳng lẽ anh ta không đoán được mình sẽ đối phó với anh ta hay sao?
Cao Phong đứng sau lưng Kim Tuyết Ngọc hờ hững liếc Lê Trọng Việt, vẻ mặt không chút cảm xúc, khiến người ta không thể nhìn thấu suy nghĩ của anh.
Lê Trọng Việt? Chẳng qua là con kiến mà thôi, Cao Phong thậm chí còn không có hứng thú nói chuyện với anh ta.
“Trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ. Buổi họp lớp hôm nay là do cậu Phan tổ chức đấy nhé.”
“Tôi nghĩ có lẽ cậu Phan cũng không muốn có mặt người ngoài trong lúc các bạn học cũ đang ôn chuyện với nhau đâu nhỉ?”
Quả nhiên, sau khi Lê Trọng Việt lôi cậu Phan ra thì không còn ai dám cả gan phản bác lời nói của anh ta. Dù sao thì thân phận của cậu Phan ở thành phố Hà Nội này rất là đáng sợ.
“Rốt cuộc Cao Phong là ai vậy? Không phải là tài xế của Kim Tuyết Ngọc à?” Tống Thủy Tiên khó hiểu hỏi.
“Ha ha ha, tài xế à? Cậu nói đúng, Cao Phong lái một chiếc BMW đấy nhé!”
Lê Trọng Việt cười phá lên, sau đó quay sang hỏi Cao Phong: “Cao Phong này, BMW của anh đâu? Cho chúng tôi mở rộng tầm mắt đi!”
Lê Trọng Việt vừa nói vừa nhìn thoáng qua bãi đỗ xe ngoài trời thông qua tường thủy tinh trong suốt ở đại sảnh, ai dè lại không thấy chiếc BMW của Cao Phong đâu. Anh ta nhớ rõ chiếc BMW của Cao Phong có màu xanh lam lóa mắt, trông rất nổi bật, nếu đỗ ở bên ngoài thì chắc chắn sẽ thấy ngay. Chẳng qua con BMW của Cao Phong chỉ có mấy trăm triệu mà thôi, hôm nay mình cố ý lái một chiếc xe sang trị giá gần 2 tỷ đồng, trừ việc khoe khoang với bạn bè ra thì quan trọng nhất là muốn đè bẹp Cao Phong.
“Chúng tôi không lái BMW đến đây.” Kim Tuyết Ngọc đáp.
Bây giờ cô ta đã nhận ra rõ ràng Lê Trọng Việt đang cố ý khó xử mình và Cao Phong.
“Không lái à? Chẳng lẽ hai người gọi taxi đến đây?” Lê Trọng Việt sửng sốt. Cao Phong thật sự không đi xe tới đây ư?
“À tôi hiểu rồi, thực ra chiếc xe kia là do Cao Phong thuê, bây giờ chủ xe đòi lại thì hai người phải trả cho người ta chứ gì?” Lâm Thiên Hùng cười gian xảo.
Nghe vậy, mọi người lập tức cười phá lên.
Chúng đã nghe tin anh rể Cao Phong của Kim Tuyết Ngọc là một kẻ vô tích sự từ lâu, không ngờ anh ta còn thích giả vờ làm người giàu, dám mượn xe để khoe khoang, đúng là nực cười.
“Lê Trọng Việt! Chúng tôi lái xe đến hay gọi taxi đến đây thì liên quan gì tới anh?”
Chẳng lẽ buổi họp lớp hôm nay chỉ là một cuộc họp mặt so bì thôi sao?” Kim Tuyết Ngọc cắn răng quát.
Câu nói này khiến rất nhiều người đỏ mặt, đồng thời Cao Phong cũng nhét chìa khóa xe Bentely vào túi quần.
Kim Tuyết Ngọc nói không sai. Cái gọi là họp lớp vốn dĩ chỉ là một cuộc họp mặt để mọi người so bì mà thôi. Dù sao bạn cùng lớp ngày xưa đã mấy năm không gặp, ai cũng muốn xem thử đối phương có làm ăn bằng mình hay không. Chẳng qua đối với Cao Phong mà nói, hành động này chẳng có ý nghĩa gì cả.
“Vậy thì không nói vụ này nữa, tóm lại là buổi họp lớp hôm nay không được dẫn người ngoài đến, đây là quy tắc!”
Thấy mọi người im lặng, Lê Trọng Việt lập tức đổi đề tài, tiếp tục nhắm ngay Cao Phong.
“Anh ta cũng không phải là người của lớp chúng ta, tại sao anh ta lại có thể tham dự?” Kim Tuyết Ngọc chỉ vào một chàng trai mặc đồ vest.
Chẳng lẽ Kim Tuyết Ngọc lại không biết bạn bè học cùng lớp với mình hay sao? Cô ta biết rõ chàng trai này không phải là bạn cùng lớp với mình.
“Kim Tuyết Ngọc, cậu có ý gì hả? Anh ấy là bạn trai tôi, tại sao anh ấy lại không thể đến dự?” Nghe vậy, Tống Thủy Tiên tức giận bước lên kéo tay Chúc Hàn.
Người thanh niên này mỉm cười liếc Cao Phong, lắc lư chìa khóa chiếc Mercedes-Benz trên tay.
“Còn nữa, cha của anh Tiền quen biết với giám đốc khách sạn New Island, chúng ta có thể tổ chức liên hoan ở đây không thể thiếu công lao của anh Tiền, Cao Phong là cái đinh gì mà cũng dám so sánh với anh Tiền?” Lâm Thiên Hùng nhảy ra, chỉ vào Cao Phong khinh thường kêu.
Kim Tuyết Ngọc cắn răng, trong lòng vô cùng phẫn nộ, chỉ hận không thể dẫn Cao Phong xoay người bỏ đi. Buổi họp lớp này không tham gia cũng được!
Nhưng rời đi trong ánh mắt cười nhạc của mọi người không phải là tính cách của Kim Tuyết Ngọc.
Không ai nhận thấy khi họ đang nói chuyện thì một chiếc xe thể thao Porsche 911 màu đỏ đã đến khách sạn từ khi nào. Porsche 911 dừng lại, một cô gái khí chất tao nhã chậm rãi xuống xe.
Thấy cảnh tượng bên này, cô gái lập tức nhận ra Cao Phong trong đám đông. Cô ta không khỏi sửng sốt, sau đó vui sướng bước vào bên trong. Tuy nhiên càng đến gần, nghe thấy đối thoại bên này, cặp lông mày xinh đẹp của cô gái càng nhíu chặt, sắc mặt cũng trở nên lạnh lẽo.
“Hay là thế này đi, dù sao Cao Phong cũng là do Tuyết Ngọc dẫn tới, trực tiếp đuổi người ta đi thì cũng khó coi.” Thấy Kim Tuyết Ngọc tức giận, Lê Trọng Việt ra vẻ tốt bụng đề nghị: “Hay là cho Cao Phong một cái ghế để anh ta ngồi trước cửa, thứ gì chúng ta không thích ăn thì cho anh ta là được, mọi người thấy thế nào?”