Rể Quý Rể Hiền

Chương 422: Chương 422: Em căng thẳng!




Không khí lãng mạn phủ khắp phòng, không cô gái nào có thể giữ bình tĩnh. Chùm đèn pha lê Swarovski treo trên trần lúc này tỏa ra ánh sáng màu hồng. Chỉ cần trong căn phòng này sẽ khiến người ta có cảm giác diễm lệ, khiến hormone nam nữ tiết ra không ngừng tăng lên. Loại không khí này tạo cảm xúc mạnh hơn mọi loại thuốc. Đối với căn phòng được chế tác tỉ mỉ đến vậy, Kim Tuyết Mai đã không biết phải nói gì cho hay, ngoài cảm động ra thì cũng chỉ có sự phấn khích. Hai người đi theo con đường trải đầy hoa hồng thì đến một phòng khách rộng lớn. Một hình trái tim khổng lồ được xếp bằng vô vàn cánh hoa hồng hiện ra trước mắt Kim Tuyết Mai. Trong hình trái tim có hai chữ Phong - Mai!

Thấy hai chữ này, Kim Tuyết Mai thất thần trong phút chốc, bởi theo bản năng, cô nghĩ ngay đến bất động sản Phong Mai. Xét cho cùng, danh tiếng của bất động sản Phong Mai ở Hà Nội quá lớn. Nhưng không để cô nghĩ nhiều, cảm giác xúc động đã chiếm trọn tâm trí cô. Không biết từ lúc nào, trong phòng vang lên một bản nhạc nhẹ nhàng rất phù hợp với không khí.

"Cao Phong, cảm ơn anh..." Kim Tuyết Mai không biết phải nói gì cho hay, cũng không biết nên nói cái gì mới xứng với màn cảm động mà Cao Phong dành cho cô.

"Anh cũng cảm ơn em, ba năm nay đã không rời bỏ anh."

"Anh biết em vẫn luôn chờ ngày anh có thể lấy lại tất cả."

"Vì ba năm nay, anh sẽ biến em thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế gian, đi cùng anh!"

Cao Phong nhẹ nhàng dắt tay Kim Tuyết Mai, đi về phía ban công.

"Xoạch!" Cao Phong mở rèm ra, cửa sổ sát đất to lớn hiện ra trước mặt họ. Qua cửa kính trong suốt có thể thu hết cảnh đêm Hà Nội vào trong mắt.

Tầng chín mươi chín, độ cao hơn sáu mươi mét. Từ độ cao này không những quan sát hết được cả Hà Nội mà còn nhìn xa ra những nơi khác được. Phóng tầm mắt ra xa, từng câu "Tuyết Mai, anh yêu em" càng lóa mắt vô cùng. Những câu này tụ lại như thể tạo thành tấm lòng vô cùng chân thành, chính là tấm lòng của Cao Phong dành cho Tuyết Mai.

Đôi mắt xinh đẹp của Kim Tuyết Mai càng thêm xúc động, nước mắt lại rơi không ngừng. Cao Phong nhẹ kéo tay Tuyết Mai ngồi xuống bàn tròn nho nhỏ bên cạnh. Lúc này trên bàn tròn bày ra rất nhiều loại rượu vang đỏ, Romani Conti, French Remy, Collector's Edition 82 Lafite... tất cả các loại rượu ngoại hàng đầu.

Kim Tuyết Mai không thích uống rượu, nhưng tối nay ai mời cô cũng không từ chối, uống cùng Cao Phong cho đến cạn ly.

Vừa thưởng thức cảnh đêm Hà Nội, hai người vừa nhâm nhi rượu ngoại, trong một căn phòng tràn đầy không khí lãng mạn. Cảm giác thật khó diễn tả thành lời.

Tửu lượng của Cao Phong rất được, nhưng uống liên tục vài ly cũng có chút say. Cảnh đẹp, người đẹp, người không uống cũng tự say!

"Tuyết Mai, mẹ anh bảo bà muốn bế cháu rồi." Trên mặt Cao Phong treo nụ cười nhẹ.

Mặt Kim Tuyết Mai đỏ hồng, không biết do ngại ngùng hay do uống quá nhiều. Khi nghe lời của Cao Phong nói, cô không lập tức từ chối cũng không đồng ý ngay. Cầm ly rượu vang nốc hết một lượt.

"Em uống chậm thôi, không ai tranh của em đâu, rượu còn nhiều." Cao Phong lắc đầu khẽ cười.

"Không... Cao Phong, em phải uống, nếu không em sợ em sẽ bị căng thẳng..." Kim Tuyết Mai nói, rồi lại tự rót cho mình một ly lớn nữa.

Rượu vào gan lớn, tối nay Kim Tuyết Mai muốn uống rượu để lấy can đảm.

"Em đồng ý?" Cao Phong đột nhiên ngẩng đầu.

Kim Tuyết Mai dừng lại sau đó khẽ gật đầu, âm thanh nhỏ như muỗi kêu

"Vậy còn chần chờ gì nữa?" Cao Phong bật dậy, chạy đến bên Kim Tuyết Mai, bế cô lên.

Kim Tuyết Mai bị Cao Phong bế kiểu công chúa, một tay Cao Phong ôm lưng cô, một tay luồn qua hai đầu gối. Tiến về phía phòng ngủ.

"Cao Phong, anh..." Lúc này mặt Kim Tuyết Mai càng ửng hồng, gò má đỏ như trái táo chín mọng khiến người ta muốn cắn một miếng.

"Một khắc đêm xuân đáng giá ngàn vàng, đừng lãng phí thời gian." Cao Phong không cho Kim Tuyết Mai cơ hội từ chối, bế cô đi thẳng vào phòng.

Vất vả tạo dựng tối ngày hôm nay mới khiến Kim Tuyết Mai dao động, sao Cao Phong có thể cho cô cơ hội đổi ý chứ?

Kim Tuyết Mai giãy giụa hai cái cho có rồi buông xuôi, duỗi tay ôm Cao Cao Phong, đầu dựa vào trước ngực anh.

Khoảng cách đến phòng ngủ ngày càng gần, ngay cả Cao Phong cũng có chút căng thẳng. Tuy anh là con cháu dòng chính của nhà họ Cao, trước kia có vô số phụ nữ nhào vào ngực anh. Nhưng Kim Tuyết Mai thì khác, đây là người phụ nữ anh yêu.

Lúc này Cao Phong như nâng niu bảo vật quý báu, nhẹ nhàng đặt Kim Tuyết Mai xuống giường cao su mềm mại. Trong phòng tràn ngập không khí lãng mạn, ngay cả chiếc giường cao cấp này cũng là hình trái tim thật lớn. Nếu Cao Phong có nhu cầu thì có thể nhấn cái nút đầu giường, giường sẽ bơm nước vào, biến thành giường nước mềm mại. Tuy nhiên hai người không có thời gian để ý tới chuyện này, Cao Phong nhẹ nhàng đặt Kim Tuyết Mai lên giường, dùng vẻ mặt thâm tình nhìn Kim Tuyết Mai. Bây giờ trong lòng Kim Tuyết Mai vô cùng căng thẳng, trái tim cứ như có hai con nai chạy loạn nên trong, cứ thình thịch liên hồi.

Khuôn mặt đỏ bừng với biểu cảm ngượng ngùng khiến lòng Cao Phong gợn sóng không làm chủ được. Giây tiếp theo Cao Phong không nhịn được đưa tay ôm Kim Tuyết Mai vào lòng, hôn cô.

Ba năm! Còn hơn cả ba năm!

Giữa hai người không cần làm gì cả, chỉ một nụ hôn, đó mới là cách biểu đạt tốt nhất.

Kim Tuyết Mai cảm nhận được sự bá đạo của Cao Phong, trợn to đôi mắt, muốn né tránh theo bản năng. Nhưng động tác mạnh mẽ của Cao Phong và hơi thở bá đạo khiến cả người Kim Tuyết Mai chấn động, trong nháy mắt tất cả sức lực đều bị rút đi hết, không còn chống cự nổi nữa.

Sự bá đạo của Cao Phong, hơi thở gấp gáp của anh khiến cô không thể kháng cự. Phòng ngủ tràn ngập không khí ái muội lãng mạn càng khiến Kim Tuyết Mai kích thích, không tìm ra lý do nào để cự tuyệt!

Kim Tuyết Mai thả lỏng người, khẽ khép đôi mắt lại.

Trong ba năm, đây là lần thứ hai Cao Phong hôn cô.

Lần đầu là ở trên sân thượng khách sạn Oriental Jade vào ngày Kim niệm ba năm ngày cưới của họ.

Lần này là ở trong phòng tổng thống tầng cao nhất của khách sạn Oriental Jade, không khí lần này còn kích thích hơn lần trước rất nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.