Hơn nữa, khí thế của Cao Phong giống như bậc đế vương, vô cùng mạnh mẽ.
Chị Dương đang ở bên cạnh Kim Tuyết Mai cũng hoài nghi, chẳng lẽ Cao Phong là chủ tịch của khối tập đoàn Đế Phong sao?
Khối tập đoàn Đế Phong, chữ Phong này, có phải chính là tên của Cao Phong không?
Cho dù Cao Phong không phải là chủ tịch của khối tập đoàn Đế Phong, thì bối cảnh mạnh mẽ mà anh thể hiện ngày hôm nay cũng là tồn tại mà mọi người chỉ có thể ngước nhìn.
Cao Phong quay đầu lại, nói bên tại Lâm Vạn Quân vài câu, Lâm Vạn Quân gật đầu.
Sau đó quay đầu nhìn Kim Tuyết Mai và hỏi: “Cô Kim Tuyết Mai, và chủ tịch Dương, tôi muốn mời hai người tham gia vào Khối tập đoàn Đế Phong với tư cách là phó chủ tịch của Khối tập đoàn Đế Phong. Không biết ý của hai người thế nào?”
Đột nhiên Kim Tuyết Mai và chị Dương ngẩn ra.
Chị Dương chợt nhớ ra, trước đây Cao Phong đã nói, là sẽ cho cô ấy một cơ hội để phát triển tập đoàn Thịnh Vượng.
Chẳng lẽ là cái này sao?
Ánh mắt chị Dương lóe lên, trong lòng đã đoán được Cao Phong rất có thể là chủ tịch của khối tập đoàn Đế Phong.
Ngay cả Kim Tuyết Mai vào lúc này cũng nhận ra được một chút.
Tuy nhiên, cô không thể tin được, cô cảm thấy như mình đang mơ.
Một tên rác rưởi bị chê cười suốt ba năm, lại trở thành nhân vật cấp cao nhất thành phố Hà Nội, lại còn là chủ tịch của liên minh mạnh nhất sao?
Điều này, dù có nghĩ như thế nào, cũng cảm thấy thật vô lý. “Chủ tịch của các người, là... Kim Tuyết Mai hít một hơi thật sâu, liếc nhìn Cao Phong, rồi hỏi Lâm Vạn Quân. Có một số chuyện Cao Phong không muốn nói cho chính mình, nhưng cô có thể hỏi Lâm Vạn Quân!
Lâm Vạn Quân dừng lại một chút, sau đó nhẹ giọng đáp: “Đương nhiên là cậu chủ Cao của chúng tôi rồi.”
Kim Tuyết Mai và chị Dương đồng thời sửng sốt, Kim Tuyết Mai cũng mở to mắt, vô thức nhìn Cao Phong. “Cậu chủ Cao, anh ấy tên là gì?” Kim Tuyết Mai từ từ thu lại ánh mắt nhìn Cao Phong, nghiêm giọng đáp.
Cô biết rằng Lưu Vạn Quân tiếp theo sẽ nói ra tên của Cao Phong!
Vì vậy, trái tim Kim Tuyết Mai lúc này đang đập loạn xạ. Kim Tuyết Mai cũng từ từ nghiêng đầu, vểnh tai lên chờ câu trả lời của Lâm Vạn Quân.
Lâm Vạn Quân lại do dự, sau đó nhẹ giọng thở dài đáp: “Cậu chủ Cao của chúng tôi họ Cao, tên là Kình Thiên!”
Cao Phong nghe thế liền quay đầu lại, có chút nghi hoặc nhìn Lâm Vạn Quân.
Không phải ông ta muốn nói với Kim Tuyết Mai rằng anh là chủ tịch của khối tập đoàn Đế Phong sao? “Cậu Phong, Cổ Minh Tuân đã làm cậu khó dễ. Đó là một câu chuyện dài, sau bữa tiệc chúng ta sẽ nói chuyện. Lưu Vạn Quân giải thích lý do một cách mơ hồ.
Nghe vậy, sắc mặt Cao Phong có chút ảm đạm, siết chặt lòng bàn tay lại.
Chỉ biết rằng bọn họ sẽ không để mình đạt được mục đích một cách suôn sẻ như vậy! “Cao Kình Thiên... Kim Tuyết Mai sửng sốt, sau đó cười tự giễu, chậm rãi lắc đầu.
Sao mình lại nghĩ Cao Phong với chúa tể của thành phố Hà Nội là một chứ?
Cao Kình Thiên, cô chưa bao giờ nghe đến cái tên này. Có lẽ người bây giờ đang nổi danh Hà Nội là cậu chủ
Cao này!
Mặc dù anh ta và Cao Phong đều họ Cao, nhưng họ không phải là cùng một người, giống như cô và Kim Ngọc Dung, đều cùng họ Kim. “Đừng nghĩ ngợi lung tung, cho anh một chút thời gian, ba ngày sau vào ngày sinh nhật của em, mọi thứ sẽ được sáng tỏ.” Cao Phong chậm rãi vươn tay ra nằm lấy lòng bàn tay của Kim Tuyết Mai.
Khi nghe những lời này của Cao Phong, trái tim của Kim Tuyết Mai đột nhiên trở nên thông suốt.
Không quan trọng Cao Kình Thiên hay là ai, chỉ cần có
Cao Phong bên cạnh là đủ rồi! “Cái mà anh gọi là món quà lớn, theo tôi thấy thì thật sự rất buồn cười. “Bây giờ, cô còn điều gì muốn nói nữa không?” Cao Phong nhìn Kim Ngọc Dung, nói nhẹ. Giọng điệu bình thản, ánh mắt thờ ơ, ánh mắt của anh không buồn cũng không vui, giống như đang nhìn một người xa lạ.
Giống như là, tất cả những gì Kim Ngọc Dung đã cố tình làm, không có tư cách làm cho Cao Phong phải tức giận.
Cả căn phòng im lặng, không ai dám nói gì.
Không ai dám phát ra tiếng động nhỏ nhất khi Cao Phong đang nói. “Anh! Anh!” Kim Ngọc Dung cắn môi, trên môi xuất hiện một vết trắng đậm. “Chẳng qua là anh dựa vào mối quan hệ với bất động sản Phong Mai mà thôi. Nếu anh không quen biết giám đốc Lâm, thì anh vẫn chỉ là một tên rác rưởi mà thôi!” Kim Ngọc Dung chỉ ngón tay vào Cao Phong.
Cao Phong chậm rãi lắc đầu nói: “Nhưng tôi lại quen đấy cô làm khó được tôi à?” “Nếu cô mà rời khỏi nhà họ Kim thì cũng không bằng một con chó, tôi sẽ bán cô làm gái!” Trương Hồ chỉ vào mũi Kim Ngọc Dung và chửi bởi.
Tuy nhiên, lúc này Kim Ngọc Dung không quan tâm đến người khác, chỉ nhìn chằm chằm Cao Phong. “Anh cho rằng anh có quan hệ với bất động sản Phong Mai thì oai phong lắm phải không?” “Tôi nói cho anh biết, anh chẳng qua là đang chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng mà thôi!” Kim Ngọc Dung nghiến răng nghiến lợi, chỉ vào Cao Phong mắng. “Mẹ kiếp! Tôi không nhịn được!”
Trương Hổ ngay lập tức đứng dậy, đột ngột lao về phía Kim Ngọc Dung. “Dám mắng cậu Phong là chó, chẳng phải nói chúng tôi không bằng một con chó sao?” “Không đánh cô, thì cô không biết xã hội đen tối như thế nào!”
Giọng nói Trương Hổ vừa dứt, một cái tát đột nhiên vung lên, và một âm thanh giòn giã, Kim Ngọc Dung lùi về phía sau vài bước.
Nhìn thấy con gái mình bị đánh, Kim Phúc Khang đi về phía trước hai bước, rồi lại rụt người lại, không dám nói gì.
Những người khác cũng không dám ngăn cản.
Trương Bảo đi theo Vương Hoàng Hà, Vương Hoàng Hà là ông chủ của công ty vệ sĩ Hắc Hổ, công ty vệ sĩ Hắc Hổ lại là thành viên của khối tập đoàn Đế Phong, ai dám khiêu khích chứ?
Kim Ngọc Dung nhận một cái tát vào mặt, nhưng cũng không quan tâm, liên tục cười lạnh.
Đầu tóc rối bù và trông cô ta điên cuồng, như một kẻ mất trí thực sự. “Cho dù có đánh tôi, thì tôi vẫn cứ nói!” “Cao Phong đã làm phế vật được ba năm rồi thì cả đời vẫn cứ là phế vật mà thôi. Hôm nay chỉ là một tên phế vật có quyền lực. Anh ta luôn là phế vật trong lòng tôi!”
Khi Kim Ngọc Dung nói điều này, Trương Hổ bước tới muốn đánh thêm phát nữa.
Cao Phong chậm rãi vươn tay ra ngăn cản Trương Hồ, nói: “Cô nghĩ như thế nào cũng không có ảnh hưởng gì đến tôi, bởi vì từ đầu đến cuối cô cũng chỉ là con kiến trong mắt tôi thôi”
Kim Ngọc Dung thậm chí không thèm nghe, chỉ vào Cao Phong, hét lớn: “Anh đừng có nghĩ là mình đã một tay che trời, anh cũng không thể làm gì được ở Hà Nội!” “Anh cho rằng mình có thể làm mưa làm gió ở Hà Nội sao? Nếu không có giám đốc Lâm quan tâm thì anh còn không bằng một quả rắm!” “Còn có, cho dù người khác nguyện ý cho anh mặt mũi, nhưng anh đi khỏi thành phố Hà Nội thì Bồng Thiên phế vật! Phế vật!”
Mái tóc Kim Ngọc Dung bù xù, giống như một người phụ nữ điên, hét lên một cách cuồng loạn. “Tập đoàn Fraken, chủ tịch Tần Chung Thành tới chúc mừng!”
Đột nhiên, ngoài cửa vang lên một tiếng hồ.
Có người cảm thấy hơi kinh ngạc, sao đến lúc này vẫn có người tới chúc mừng chứ?
Theo lý thuyết, thì người đến cuối cùng luôn là người quan trọng nhất.
Chỉ là chưa bao giờ nghe nói về tập đoàn Fraken này, đúng không? Tuy nhiên, chỉ một số ít người tỏ ra hoang mang, còn nhiều người rơi vào tình trạng bàng hoàng.
Bao gồm Long Chí Minh, Lưu Vạn Quân, và những người từ ba dòng họ lớn, cũng như một số người giàu có tiếng, vào thời điểm này tất cả đều trang nghiêm.
Có thể nhiều người ở thành phố Hà Nội không biết đến tập đoàn Fraken.
Thành phố Hà Nội này tin tức vẫn không được linh hoạt.
Nhưng chỉ có những ông chủ lớn mới biết rằng Tần Chung Thành này là một chuyên gia kinh doanh cực kỳ nổi tiếng trong nước
Chỉ là không biết, khi nhà họ Kim tổ chức tiệc sinh nhật, thì tại sao Tần Chung Thành lại đến chúc mừng sinh nhật chứ?
Chẳng lẽ thế lực của Cao Phong không chỉ ở thành Hà Nội, mà còn ở những nơi khác nữa sao?