Rể Quý Rể Hiền

Chương 841: Chương 841: Hòa Bình chú trọng võ thuật!




"Đây là lần đầu tiên chúng tôi gặp mặt."

Cao Phong trả lời đúng sự thật.

Nam Phương Minh Nghị dừng lại một chút, ông ta thấy Cao Phong không muốn nói nhiều, nên ông ta cũng không hỏi đến vấn đề này nữa.

"Ông cụ Nghị, tôi không phải là người thích giấu giếm, nên ông đừng nói mấy lời vô nghĩa đó nữa."

"Bây giờ chúng ta nói vào chuyện chính đi, ông cảm thấy thế nào?"

Cao Phong hơi suy nghĩ hai giây, sau đó anh nói thẳng vào vấn đề chính. . truyện tiên hiệp hay

Nói xong câu này thì Cao Phong ngẩng đầu nên, đúng mực đối mặt với Nam Phương Minh Nghị.

Nam Phương Minh Nghị nhìn thật sâu vào ánh mắt Cao Phong mấy giây, sau đó ông ta cầm một tách trà tráng nước trên đó, nói: "Người trẻ tuổi bao giờ cũng vì lợi ích trước mắt, chuyện này cũng không tốt lắm đâu."

"Chuyện gì, cũng cần một quá trình, cần một thời gian."

Cao Phong cười nhạt, anh xua tay nói: "Thứ mà bây giờ tôi cần nhất chính là thời gian."

Nam Phương Minh Nghị gật đầu một cái, sau đó ông ta cười nói: "Nếu cậu phong đã thích nói thẳng vào vấn đề như vậy thì ông già này sẽ không cảm thấy bản thân mạo phạm cậu.

"Không biết sau khi cậu Phong đến thành phố Hòa Bình thì tiếp theo cậu định làm gì?"

"Ha ha, ông cụ Nghị còn chưa nói thẳng với tôi này, tất nhiên tôi đến đây làm việc tôi phải làm."

"Về phân đó là việc gì thì giống như suy nghĩ trong lòng ông đó."

Cao Phong cười ha ha một tiếng, anh không do dự trả lời một câu.

Vẻ mặt của Nam Phương Minh Nghị không thay đổi, nhưng trong lòng ông ta hơi ngạc nhiên.

Tính cách của Cao Phong rất trầm ổn, khí tràng của anh quá mạnh mẽ.

Cả đời này ông ta đã gặp qua rất nhiều người, ông ta đã nhìn thấy rất nhiều thanh niên tài giỏi và đẹp trai.

Nhưng kể cả thân phận họ là gì thì cũng không thể nào ngăn cảm được nội tâm thấp thỏm của Nam Phương Minh Nghị.

Mà từ khi Cao Phong bắt đầu đi vào trong phòng VIP, anh cực kì bình tĩnh, khí tràng của anh có thể ngang bằng với Nam Phương Minh Nghị.

Nhưng nếu nói Cao Phong giả vờ thì làm sao thời gian trôi qua lâu thế mà Cao Phong vẫn trả vờ được? Nói không chừng, đó chính là sức mạnh thật của anh, trong lòng Nam Phương Minh Nghị nghĩ vậy.2089095_2_25,60

"Trong lòng tôi nghĩ..Tôi đoán cậu Phong sẽ áp đảo mọi người trở thành người đứng đầu của thành phố Hòa Bình."

Lời nói lần này của Nam Phương Minh Nghị cực kì thẳng thắn.

Lời này phát ra, trái tim trong ngực Nam Phương An Khang và Nam Phương Minh Nguyệt đập mạnh một cái.

Cao Phong dám trả lời câu này không? Dòng họ Nam Phương là thế lực đứng đầu ở khu Thành Nam, lại hỏi câu này với Cao Phong, giống như một bên là vua đang hỏi các quan chức bên dưới có muốn xưng bá thiên hạ không.

Nếu như các quan bên dưới muốn xưng bá thiên hạ thì vị đế vương kia định làm gì? Cho nen Nam Phương Minh Nguyệt cảm thấy, chỉ cần Cao Phong không phải đứa ngốc thì sẽ không trả lời mình có suy nghĩ như vậy.

Nhưng mà, lần này Nam Phương Minh Nguyệt vẫn nghĩ lầm Cao Phong rồi.

"Ông cụ Nghị đoán không sai, đúng là tôi có ý nghĩ này: "Tôi muốn dằm đạp thành phố Hòa Bình này dưới chân như lời tôi đã hứa."

Cao Phong bình tĩnh nói, nhưng trong giọng nói lại chứa sự kiêu ngạo.

Anh nói xong câu này thì bên trong phòng VIP rơi vào sự im lặng.

Ba người Nam Phương Minh Nghị đều nhìn chằm chằm vào Cao Phong, nhưng họ không nói câu nào.

Mà người đàn ông trung niên không nói gì đứng yên bên cạnh lại chậm rãi ngẩng đầu lên.

nhìn về phía Cao Phong.

Đó là một đôi mắt sâu thẳm như biển rộng lóe lên một tia sáng và cùng với đó là một hơi thở uy hiếp.

Hơi thở trên người ông ta phóng ra ngoài, làm cho người khác kinh ngạc.

Nhìn dáng vẻ của ông ta thì chỉ cần Nam Phương Minh Nghị nói một câu, ông ta sẽ đi lên đánh Cao Phong.

Bây giờ hai cha con Nam Phương Minh Nghị và người đàn ông trung niên kia, ba hơi thở này giống như gió mạnh bão lớn xông thẳng về phía Cao Phong.

Nếu là người ngoài thì sợ rằng sẽ không chịu nổi hơi thở này, rồi chắc chắn họ sẽ phải cúi đầu.

Nhưng mà, Vẻ mặt Cao Phong không thay đổi, anh vẫn lười biếng ngôi đó, bình tĩnh đối mặt với Nam Phương Minh Nghi.

"Ha ha..."

Đầu tiên Cao Phong cười nhẹ một tiếng, sau đó giọng nói anh thay đổi: 'Nếu tôi đã dám một mình đến đây, thì ông cho là chỉ cần như này thì có thể kiềm chế được tôi à?"

Giọng nói của anh vô cùng kiêu ngạo.

Giống như ngay cả Nam Phương Minh Nghị anh cũng không coi là cái gì cả.

Rất nhiêu năm rồi, chưa có người nào dám nói chuyện như vậy với Nam Phương Minh Nghị.

Những lời nói của Cao Phong vẫn có một chút tác dụng.

Nam Phương Minh Nghị không quay đầu lại mà xua xua tay, người trung niên sau lưng lập tức thu hơi thở của mình lại, ông ta lại cúi đầu đứng sang một bên.

"Cậu Phong nói, nhất định cậu phải đạp tất cả thành phố Hòa Bình ở dưới chân?"

Nam Phương Minh Nghị vừa uống trà vừa nói.

"Chuyện này chỉ là sớm hay muộn mà thôi."

Cao Phong tràn đầy tự tin nói.

"Nếu như vậy, nếu thế lực không muốn bị cậu Phong đạp dưới chân thì phải làm sao?"

Nam Phương Minh Nghị hỏi một lần nữa.

"Có thể hợp tác với tôi hoặc bị tôi dẫm đạp dưới chân, chỉ có hai lựa chọn này mà thôi."

Cao phong cầm điếu thuốc lá đất tiên trên bàn trà, ôi tự châm lửa cho mình.

Lời này phát ra, Nam Phương Minh Nghị lại im lặng một lần nữa.

Còn vẻ mặt Nam Phương Minh Nguyệt khiếp sợ nhìn Cao Phong, thật sự cô ta không nghĩ đến, Cao Phong vẫn dám dùng bộ dạng lông bông này của mình để đối mặt với ông cụ Nghị.

Chẳng lẽ, thật sự là trên đời này không có việc gì làm anh sợ à? Hay là, anh đủ tự tin về sức mạnh của mình, nên không coi dòng họ Nam Phương là gì? Nhưng mà không thể không nói, bây giờ Cao Phong làm cho Nam Phương Minh Nguyệt cảm thấy rất thích thú.

Bá đạo mạnh mẽ như vậy, lại còn bướng bỉnh phá phách.

"Chẳng lẽ cậu Phong nghĩ là, chỉ cần tập hợp lại với cậu thì cậu có thể dùng một tay che trời ở thành phố Hòa Bình này?"

"Tôi không ngại nói cho cậu Phong biết một chuyện, thành phố Hòa Bình này không đơn giản như cậu nghĩ đâu."

"Các dòng họ đứng đầu ở đây không cần hợp tác với các dòng họ tầm trung, mà thê sluwcj của các dòng họ đứng đầu mới là trụ cột chống đỡ thành phố Hòa Bình này."

"Không biết cậu Phong đã nghe kể chuyện này chưa, Hòa Bình chú trọng võ thuật!"

Nam Phương Minh Nghị suy nghĩ một lúc rồi nói một cau dài.

"Nói đến chỗ này thì ngược lại Cao Phong có một việc muốn ông cụ Nghị dạy bảo."

"Đã nói Hòa Bình chú trọng võ thuật, vậy mà tôi ở đây lâu như vậy, nhưng không thấy bất cứ nguyên tố nào liên quan đến võ thuật."

"Cho nên tôi muốn hỏi chú trọng võ thuật là ở chỗ nào?"

Bay giờ Cao Phong hỏi câu nghi ngờ trong lòng.

Cái vấn đề này đã làm anh phải suy nghĩ một thời gian dài.

"Đó là vì, địa vị bây giờ của cậu không đủ trình độ để biết nó, ngay cả tư cách tiếp xúc với những mục đích chú trọng võ thuật thì cậu cũng không có."

Nam Phương Minh Nguyệt cong cong khóe miệng nhỏ nhắn trả lời.

Nam Phương Minh Nghị gật đầu rồi nói: "Mặc dù lời của Minh Nguyệt nói hơi khó nghe nhưng đó là sự thật."

"Hòa Bình chú trọng võ thuật, nhưng chỉ có các thế lực đứng đầu mới biết đến nó, còn các thế lực bên dưới không có tư cách để tiếp xúc với nó."

"Khu Thành Nam có dòng họ Nam Phương chúng tôi, còn hai khu thành khác thì sẽ có dòng họ võ thuật, và họ sẽ có chiếu võ riêng."

"Chuyện chú trọng võ thuật chỉ được lưu truyền trong các dòng họ đứng đầu."

"Nhưng chắc cậu Phong biết, sức mạnh khổng lồ của võ giả mạnh mẽ đến cỡ nào."

"Cho nên, cho dù dòng họ Nam Phương đẻ mặc kệ cho Tập đoàn Lân Vũ thu phục hết các thế lực tâng trung ở thành phố Hòa Bình thì cậu cũng không có cách nào thu phục hết tất cả thành phố Hòa Bình."

Nam Phương Minh Nghị hơi ngheo mắt, ông ta không khách sáo nói thẳng câu này.

Sự ngạo mạn vừa nãy của Cao Phong làm cho Nam Phương Minh Nghị không vui lắm.

"Nếu thế lực của trung tâng không đủ thì tôi sẽ đánh lên thể lực của các dòng họ cấp cao vậy."

Giọng nói của Cao Phong vẫn cương quyết như cũ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.