Rể Quý Rể Hiền

Chương 173: Chương 173: Không đủ số dư




“Nhiều hay không, không phải số tiền cậu có thể lấy ra, đừng ở đây phồng má làm người mập nữa, nghiện mất mặt rồi à?”

“Lòe thiên hạ!” Người phụ nữ diêm dúa lòe loẹt hừ lạnh một tiếng, trên gương mặt tràn ngập khinh thường.

Cao Phong chỉ liếc mắt nhìn thoáng qua cô ta, sau đó lấy một chiếc thẻ, đưa cho Trương Ái Nhi.

“Quet thẻ, tôi mua ngôi biệt thự này.” Cao Phong thản nhiên nói.

“Hả? Thưa anh, anh chắc chắn chứ?” Trương Ái Nhi lập tức sửng sốt.

Cao Phong này, không khỏi quá thẳng thắn rồi? Ngay cả nhà cũng không xem, thậm chí còn chưa tìm hiểu gì, đã trực tiếp mua luôn?

Chuyện này, khiến Trương Ái Nhi có cảm giác như mình đang mơ.

Mà nhân viên bán hàng lúc trước phục vụ người thanh niên, lúc này cũng hơi luống cuống, khi thấy Cao Phong lấy thẻ ra, vẻ mặt cô ta lập tức rất khó coi.

Ngôi biệt thự này vốn là cô ta có thể bán được, hơn nữa lúc trước Cao Phong còn hỏi cô ta.

Kết quả thì sao, kết quả là cô ta tự mình đẩy cơ hội này ra ngoài, chuyện này có thể trách ai đây?

“Giả bộ gì chứ...” Người phụ nữ diêm dúa lòe loẹt rất muốn nói lời chanh chua, nhưng nghĩ một lúc lâu vẫn không thể nói ra.

Lúc này Cao Phong đã lấy thẻ ra, cuối cùng có thể mua nhà hay không, lát nữa quẹt thẻ sẽ biết.

Những người khác cũng âm thầm kinh hãi, cách làm một lời không hợp lập tức mua biệt thự này của Cao Phong, quả thực quá khí phách rồi?

“Chắc chắn, quẹt thẻ đi” Cao Phong thản nhiên nói.

“Được, được, anh đợi một lát.” Trương Ái Nhi vui muốn chết.

Lúc trước Cao Phong nói với cô ta, nếu cô ta tin Cao Phong, thì đứng một bên đợi anh.

Khi đó Trương Ái Nhi cảm thấy, Cao Phong không phải là tên bị bệnh thần kinh đấy chứ?

Hiện giờ mới biết được, hóa ra Cao Phong muốn trích phần trăm hoa hồng cho cô ta!

Trương Ái Nhi cảm thấy vô cùng may mắn với quyết định lúc trước của mình, nếu không số tiền thưởng đã bay mất!

Rất nhanh, có nhân viên công tác mang máy pos tới.

“Thưa anh, xin hỏi anh họ gì?” Trương Ái Nhi tôn kính hỏi.

“Cao” Cao Phong lạnh nhạt trả lời.

“Được rồi anh Cao, anh chắc chắn bây giờ muốn trả ba tỷ tiền đặt cọc có phải không?” Trong lòng Trương Ái Nhi có chút hưng phấn.

Chỉ cần Cao Phong thanh toán ba tỷ, vậy chuyện này hoàn toàn định chắc rồi!

Sau đó mình có thể nhận được phần trăm hoa hồng, lại giảng giải tường tận cho Cao Phong ưu thế của ngôi biệt thự này, rất nhanh sẽ thu lại được các khoản cuối.

Đến lúc đó, lại nhận được phần trăm không nhỏ.

“Không phải.” Nằm ngoài dự kiến của mọi người, Cao Phong lập tức từ chối.

“Ha ha ha! Tôi biết ngay mà, tên quỷ nghèo này đang đùa giỡn với mấy cô thôi!” Người phụ nữ diêm dúa lòe loẹt vội vàng nói, cô ta cười rất to.

Nhân viên bán hàng kia cũng cười mỉa, không nhịn được thở dài một hơi, ngay lúc trước cô ta còn cảm thấy mình thật ngu, vậy mà bỏ lỡ một khách hàng lớn như vậy.

Bây giờ xem ra, Trương Ái Nhi bận rộn một lúc lâu, chẳng qua là bị Cao Phong lừa dối! Nghĩ tới đây cô ta lại muốn cười.

Người xung quanh cũng khẽ lắc đầu, trên gương mặt có chút khinh thường.

“Chuyện này... Thưa anh, anh muốn tìm hiểu về ngôi biệt thự này rồi mới quyết định có trả tiền đặt cọc hay không sao?” Trương Ái Nhi sửng sốt một lát, sau đó vội vàng hỏi.

“Ha ha, cho rằng biệt thự mười hai tỷ là rau cải trắng à? Ai muốn mua cũng có thể mua sao?” Người thanh niên kia cười khinh thường.

“Không cần tìm hiểu về biệt thự này, cũng không cần trả tiền đặt cọc, tôi sẽ thanh toán toàn bộ.”

“Mười hai tỷ đúng không? Cô quẹt mười hai tỷ là được.” Cao Phong lạnh nhạt trả lời.

Những lời này vừa vang lên, mọi người lập tức khiếp sợ!

Lúc Cao Phong nói câu trước, mọi người còn không nhịn được cười mia, nhưng nghe tới câu sau, mỗi người đều rơi vào trong đờ đẫn.

Cao Phong anh, anh muốn thanh toán toàn bộ sao?

Thanh toán mười hai tỷ một lần luôn, mua biệt thự này?

Đây... Đây là đang nói đùa đúng không?

“Anh Cao, anh chắc chắn không nói đùa đấy chứ, đây là mười hai tỷ, hiện giờ anh không biết gì về biệt thự này, tôi còn chưa giới thiệu cho anh đâu!” Lúc này Trương Ái Nhi có chút luống cuống chân tay.

“Không cần.” Cao Phong lạnh nhạt xua tay: “Cô đi chợ mua rau cải trắng, còn cần hỏi cải trắng này trồng thế nào, đến từ nơi đâu, bón loại phân gì sao?”

Sau khi nghe xong, vốn dĩ mọi người còn mơ hồ, nhưng ngay lập tức tất cả đều chấn động tinh thần.

Hóa ra biệt thự có giá trị mười hai tỷ này, ở trong mắt Cao Phong, chỉ đơn giản như rau cải trắng?

Rất nhiều người đều đã há to miệng, Cao Phong này, cũng quá kiêu ngạo rồi?

Anh thật sự có nhiều tiền như vậy, hay là đang phồng má giả làm người mập?

Sắc mặt khó coi nhất, vẫn là người thanh niên tên anh Hồ kia.

Lúc trước anh ta vừa mới nói xong, cậu nghĩ biệt thự có giá trị mười hai tỷ này là rau cải trắng sao?

Kết quả Cao Phong người ta quay đầu đã nói, biệt thự có giá mười hai tỷ này, chỉ là giá rau cải trắng ở trong mắt anh.

Đây gọi là gì, gọi là vả mặt, vả mặt một cách điên cuồng!

Lúc này Trương Ái Nhi sung sướng muốn chết, khách hàng mua nhà trả toàn bộ, trong ba năm cô ta bán bất động sản, Cao Phong là người đầu tiên!

Dù sao mười hai tỷ đối với người có tiền chân chính mà nói, tuy không tính là nhiều, nhưng cũng không thể dễ dàng lấy ra.

Mà nhân viên bán hàng tiếp xúc với người thanh niên kia, đã hối hận tới mức ruột sắp xanh lại rồi.

Mười hai tỷ đó, thanh toán toàn bộ!

Ông trời của tôi, như vậy có thể lấy được bao nhiêu phần trăm hoa hồng, chỉ cần đơn hàng này thành công thì có thể trở thành quán quân bán hàng năm nay rồi!

Mình phải bán được năm biệt thự, mới có thể vượt qua được khoản bán biệt thự mười hai tỷ!

Hơn nữa nhà ở khu dân cư Phương Đông này, sao có thể dễ dàng bán được?

“Anh Cao, anh chắc chắn muốn thanh toán toàn bộ chứ?” Trương Ái Nhi kìm nén kích động trong lòng xuống.

“Ừ, mua.” Cao Phong lạnh nhạt gật đầu, vẻ mặt không thèm để ý.

Mọi người cảm thấy lúc trước mình nghĩ sai rồi, lúc trước bọn họ luôn cảm thấy, nghe giọng điệu của Cao Phong, mười hai tỷ giống như một triệu hai. . ngôn tình hoàn

Hiện giờ xem ra, lúc trước bọn họ nghĩ sai rồi, ở trong mắt của Cao Phong mười hai tỷ này đâu đáng một triệu hai, qua thực là mười hai nghìn thì có!

Trương Ái Nhi vội vàng cho thẻ vào máy pos quet thẻ, sau đó tôn kính đưa tới trước mặt Cao Phong.

“Anh Cao, anh xem số tiền đi, nếu không sai thì có thể nhập mật mã.” Trương Ái Nhi cung kính nói.

Cao Phong thuận tay cầm lấy máy quẹt thẻ, nhập mật mã vào, trả lại cho Trương Ái Nhi lần nữa.

Trương Ái Nhi ấn vài cái, sau đó ẩn xác nhận.

Tất cả mọi người ở xung quanh không nói gì, đều nhìn chằm chằm bên này không dời mắt, nhìn động tác của Trương Ái Nhi.

Dù sao rau cải trắng này cũng là mười hai tỷ đấy!

Rốt cuộc Cao Phong là người giàu có khiêm tốn, hay là tên nghèo phồng má giả làm người mập, vậy phải xem thẻ này có thể quet được mười hai tỷ hay không!

Lúc này tay của Trương Ái Nhi cũng hơi run rẩy, trong lòng nói không khẩn trương là giả.

“Tách!” Trương Ái Nhi ấn nút xác nhận màu đỏ.

“Tách tách!”

Trong máy quét thẻ truyền tới âm thanh đọc số liệu, dù sao số tiền lớn như vậy, máy quét thẻ cần phải xử lý.

Trong đại sảnh bộ phận bán hàng lặng ngắt như tờ, tất cả đều lẳng lặng chờ đợi..

Năm giây trôi qua, bỗng nhiên máy quét thẻ sáng lên đèn đỏ.

“Thẻ này không đủ số dư, quét thẻ thất bại!” Một giọng nói điện tử lạnh lẽo truyền từ trong máy quét thẻ ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.