Rể Quý Rể Hiền

Chương 475: Chương 475: Không phải là đang nằm mơ!




Mặc dù đã tâm của Kiều Thu Vân rất lớn, nhưng cho tới tận bây giờ, bà ta cũng chưa từng nghĩ đến rằng có một ngày có thể ra vào tự do trong biệt thự trung tâm ở khu Phương Đông này.

Bởi vì có một số chuyện, người bình thường ngay cả ảo tưởng cũng không có tư cách

Bàn tay Kiều Thu Vân run rầy rút chìa khóa ra, đi về phía cổng biệt thự.

Kết quả là Cao Phong có nói dối hay không thì chỉ cần nhìn xem chùm chìa khóa này có thể mở được cổng biệt thự hay không thôi.

Đầu tiên, Kiều Thu Vân nhìn qua ổ khóa, quả nhiên là cổng này được đặt làm riêng, trên đời tuyệt đối không tìm được loại Ổ khóa như thế này.

Ổ khóa đặc biệt này được làm theo yêu cầu, đương nhiên là cũng rất dễ nhận chìa khóa

Bản tay Kiểu Thu Vân run rẩy tìm được chìa khóa công mạ vàng, chậm rãi dùt vào trong ổ khóa. “Ông Hải, ông giúp tôi tỉ đi." Kiểu Thu Vân thở dài, sau đó từ từ văn chìa khóa. "Cạch cạch."

Một âm thanh lanh lành truyền tới, lúc này, cửa biệt thự được mở ra. “Hoan nghênh chủ nhân về nhà."

Cùng lúc đó, một giọng nói điện tử vang lên theo trong đêm tối yên lặng ở đây, khiến cho hai người giật cả mình.

Nhìn cổng biệt thự từ từ mở ra, giờ phút này, trái tim Kiều Thu Vân và Kim Ngọc Hải bỗng nhiên co rút lại. Trong nháy mắt, khuôn mặt bọn họ tràn đầy vẻ khiếp sợ. “Mờ, mở được rồi..." Kiều Thu Văn lẩm bẩm nói. "Cái này... Thật sự mở ra rồi..." Mặt Kim Ngọc Hải cũng đờ đẫn

Giờ phút này, bất kể là Kiều Thu Vân, hay là Kim Ngọc Hải, trong đầu đều này ra rất nhiều suy nghĩ.

Chìa khóa biệt thự này là Cao Phong đưa cho, Bây giá, bọn họ cắm chìa khóa mở biệt thự ra, mà biệt thự này giá trị hơn hai trăm tỷ. Nói cách khác, Cao Phong thật sự đã lấy ra hơn hai trăm tỷ Hai người dừng chân đứng sừng sở trước cổng gần ba phút liên, sau đó mới chậm rãi hồi phục lại tình than. "Bốp." Kiểu Thu Vận tự tát lên mặt mình một cái, âm thanh vang vọng truyền đi rất xa giữa nơi yên tĩnh này.

Một cái tát không hề nể nang, má trái của Kiều Thu Vân ửng đỏ. "Ôi, không phải là nằm mơ" Kiều Thu Vân cảm nhận được cảm giác đau đớn lan truyền khắp khuôn mặt, lầm bầm nói. "Không phải là nằm mơ..." Trong lòng Kim Ngọc Hải cũng vô cùng chấn động. "Đi thôi! Vào xem một chút!" Giọng nói của Kiều Thu Vân có chút run rẩy, kéo theo Kim Ngọc Hải đi vào bên trong biệt thự. "Tách tách tách

Trong biệt thự cao cấp sử dụng hệ thống quản lý cảm ứng, cảm ứng được có người bước vào, ánh đèn lập tức được bật lên.

Trong nhà Kim Tuyết Mai.

Cao Phong đang nói chuyện với Kim Tuyết Mai, bóng nhiên có người gọi điện thoại tới, Nhìn thấy dãy số là, Cao Phong tiền tay án tắt máy, những người gọi điện thoại đến vẫn rất kiên nhẫn, gọi lại lần nữa.

Cao Phong khẽ cau mày, nhận điện thoại. “A lộ, anh Phong đúng không? Tôi là Đường Thành Công đây." Điện thoại vừa được kết nối, con cháu đời thứ ba của nhà họ Đường, Đường Thành Công đã lập tức nói không cho người khác kịp chen ngang.

Cao Phong nhớ anh ta, lúc trước ở trong biệt thự nhà vườn của nhà họ Đường, anh ta cũng không ít lần lên tiếng giêu cợt Cao Phong.

Nhưng mà lúc anh ta gọi điện thoại tới, Cao Phong cũng không hề cảm thấy bất ngờ.

Tối hôm qua lúc ông cụ Đường Bảo Nam gọi điện thoại tới, Cao Phong cũng nhận ra được Đường Bảo Nam có ý tốt với mình.

Bây giờ, Đường Thành Công kia gọi điện thoại tới, ý để đó ngày càng rõ ràng. “Ừ, cậu nói đi." Cao Phong hờ hững trả lời. “Khu, cái này, anh Phong, chuyện lúc Đường Thành Công có vẻ hơi lúng túng. trước. “Đều đã qua rồi, không cần nhắc lại" Giọng Cao Phong day dửng dưng. "Da da da, anh Phong, chuyện là như thế này. Ngày mai có một buổi tiệc rượu, tôi muốn mời anh cùng đến." Giong Đường Thành Công đầy thấp thỏm.

Nhưng mà anh ta được giao nhiệm vụ tạo qua hệ tốt với Cao Phong Đường Bảo Nam cử dặn di dặn lại, nhất định phải làm tốt việc này. "Tôi không có thời gian." Cao Phong lạnh lùng trả lời. Ngày mai có thể anh còn phải đến tìm nhà họ Ngô để thanh toán khoản nợ rồi, làm gì có thời gian đến tiệc rượu gì đó chứ. "Ui... Anh Phong, là như thế này. Tiệc rượu ngày mai có rất nhiều các nhân vật lớn của các công ty cũng tham gia. Ý của ông nội tôi là, có thể làm quen vài người bạn ở đó... Đường Thành Công nói theo đúng dặn dò của Đường Bào Nam.

Nghe đến đây, nét mặt Cao Phong hơi thay đổi. Bây giờ, quả thực là anh cần phải làm một vài chuyện khẩn cấp, chính là đánh bóng tên tuổi của Cao Phong anh ở Thành phố Hà Nội.

Những thể lực của bốn dòng họ lớn này, có thể hợp tác thì hợp tác, không thể hợp tác thì sẽ loại bỏ

Còn những thế lực nhỏ lẻ kia thì cần phải trấn áp bằng thủ đoạn mạnh tay, tốt nhất là dùng một vài thủ đoàn để rán de bọn họ. Dù Cao Phong không cần trợ giúp của bọn họ, cũng không muốn những thế lực nhỏ này, nhưng đến lúc đó lại ảnh hưởng đến kế hoạch của Cao Phong. Cho nên, trong trường hợp những thế lực này tụ tập với nhau, Cao Phong vẫn phải mau chóng chạy đến xem.

Cao Phong nhìn Kim Tuyết Mai ở bên cạnh một cải, sau đó trả lời: “Ừ, để tôi suy nghĩ đã, ngày mai rồi nói sau. "Được được, anh Phong. Anh suy nghĩ xong thì bảo lại với tôi một tiếng. Ngày mai, tôi sai người đi đón anh" “Không không, tôi sẽ tự mình đến đón anh" Đường Thành Công gật đầu không ngừng.

Đợi Cao Phong cúp điện thoại xong, Kim Tuyết Mai mới hỏi: "Ai gọi điện thoại đến thế?" “Đường Thành Công của nhà họ Đường, nói là mới anh đến tham gia một buổi tiệc rượu" Cao Phong trả lời đúng sự thật.

Kim Tuyết Mai có chút kinh ngạc nhìn Cao Phong. Tập đoàn Bắc Liễu cũng rất khách sáo với Cao Phong như vậy, ngay cả nhà họ Đường ở Hà Nội cũng lấy lòng Cao Phong? “Anh cũng nói với em rồi mà, ông cụ Đường Bào Nam đã ngường mộ anh từ rất lâu rồi Ngày đó tới nhà họ Đường cũng là ông cụ Nam mới anh qua đó. Cao Phong nhân cơ hội giải thích một phen. “Thật không hiểu nổi, rốt cuộc anh có gì tốt đẹp mà nhiều người thương nhớ anh đến vậy." Kim Tuyết Mai sửng sốt vài giây, sau đó bất đắc dĩ trả lời.

Sau đó lại hỏi: "Tiệc rượu gì vậy? Có phải là tiệc rượu giao lưu giữa các công ty trong Thành phố Hà Nội hay không?" "Hình như là vậy." Cao Phong gật đầu một cái. "Ôi, vậy thì thật là tốt. Ngày mai em cũng phải đến, đến lúc đó, chúng ta đi cùng nhau nhé?" Kim Tuyết Mai vô cùng vui vẻ nói. "Thật không?" Cao Phong có chút kinh ngạc. "Đương nhiên rồi. Em là Chủ tịch của xí nghiệp Kim Thiên mà. Những bữa tiệc rượu giao lưu giữa các công ty như thế này, đương nhiên em cũng cần phải đến tham gia rồi." Kim Tuyết Mai tự hào trả lời.

Cao Phong mìm cười gật đầu một cái, sau đó gửi cho Đường Thành Công một đoạn tin nhắn ngắn.

Đường Thành Công nhận được tin nhắn ngắn, đi nhiên là vô cùng kích động, luôn miệng đồng ý. “Cách cách" Lúc này, cửa nhà bị mở ra, hai vợ chồng Kiều Thu Vận đi vào.

Cao Phong cũng không thèm nhìn hai người họ củi đầu nhìn điện thoại di động.

Còn Kim Tuyết Mai lại vội vàng đứng dậy, nhìn hai người Kiều Thu Vận đầy thấp thỏm.

Lúc này, trên mặt Kiểu Thu Vân cũng không rõ là biểu cảm gì, giống như là biểu cảm gì cũng có, nhìn rất là phức tạp.

Bao gồm cả người bên cạnh bà ta, Kim Ngọc Hải, cũng hơi cúi đầu không nói một lời nào. "Mẹ, thế nào rồi?" Kim Tuyết Mai có chút lo lắng hòi.

Kiều Thu Vân nhìn Cao Phong, trẻ miệng, cứ thể không biết nên mở miệng thể nào. "Khu khu, biệt thự kia..." Kim Ngọc Hải họ khan một tiếng. "Biệt thự thế nào, nói đi mà!" Kim Tuyết Mai dâm chân đầy gấp gáp. “Biệt thự kia là có thật, mẹ và ba cầm chìa khóa Cao Phong đưa cho, mở được công của biệt thự trung tâm..." Kim Ngọc Hải nói tới chuyện này, cảm giác văn giống như là dụng nằm mơ kim Tuyết Mai đột nhiên mở to hai mắt, bằng nhiên quay đầu nhìn Cao Phong.

Mà Cao Phong cũng không hề nằm ngoài dự đoán. Về mặt vô cùng bình tĩnh, đây vốn là chuyện nằm trong dự liệu của anh. "Chuyện này." Kim Tuyết Mai cũng á khẩu, không trả lời được.

Biệt thự ở khu dân cư Phương Đông, trị giá hơn hai trăm tỷ là là của Cao Phong?

Cho dù là Cao Phong đi mượn đi, có thể mượn được căn biệt thự như vậy thì liệu có thể là người bình thường được sao?

Kim Tuyết Mai đột nhiên cảm nhận được, cô càng ngày càng đến gần với câu trả lời trong lòng kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.