Rể Quý Rể Hiền

Chương 302: Chương 302: Một cú đấm phân cao thấp!




“Nếu không chọc giận tôi, anh vẫn có thể vững vàng ngồi ở vị trí người mạnh nhất thành phố Hà Nội này.”

“Nhưng anh cố tình lại đi khiêu khích tôi, vậy vị trí này Cao Phong tôi đây sẽ nhận.” Cao Phong tiến lên, lãnh đạm nói.

Lúc này, khí thế của Cao Phong đã bộc lộ rõ.

Trong mắt mọi người, anh giống như một thanh bảo kiếm vô song đã che khuất nhiều năm, bây giờ đã được tuốt vỏ bộc lộ tài năng!

Giọng nói của anh khiến mọi người điếc tai, ánh mắt của anh làm người ta sợ hãi, vẻ mặt giống như người từ trên cao đang quan sát chúng sinh.

“Đây thực sự là Cao Phong?” Kim Tuyết Mai không chắc chắn.

Lời nói ngạo mạn của Cao Phong đã khiến toàn trường phất lên một trận mưa to gió lớn.

Cao Phong thực sự đã nói sẽ đánh bại Triệu Thiết Hào ngay tại chỗ và thay thế Triệu Thiết Hào trở thành người mạnh số một ở thành phố Hà Nội này?

Lúc này khuôn mặt không đổi sắc của Triệu Thiết Hào cũng hơi nheo mắt lại, hiển nhiên là vì tâm tình cũng dao động.

Nhưng đó chỉ là một dao động nhẹ thôi.

Triệu Thiết Hào đã tung hoành ngang dọc thành phố Hà Nội này được năm năm, không biết có bao nhiêu người đã nói những lời kiêu ngạo như thế này trước mặt anh ta.

Nhưng kết cục cuối cùng của những người đó cũng không tốt lắm.

“Anh rất tự tin, vậy nói thêm cũng vô dụng, để cho người có kiến thức hạn hẹp như Triệu Thiết Hào tôi, có thể nhìn thấy chút thực lực của anh rồi chứ?” Triệu Thiết Hào thản nhiên mở miệng nói chuyện.

“Vậy anh hãy quan sát cho thật kỹ.” Cao Phong tiến thêm một bước, ngẩng đầu đối mặt với Triệu Thiết Hào.

“Người kế thừa võ thuật của nhà họ Triệu, Triệu Thiết Hào!”

Triệu Thiết Hào lập tức làm động tác chào của võ thuật mà vái lạy Cao Phong.

“Cao Phong.” Cao Phong cũng lạnh nhạt nói.

Lúc này, giữa hai người xuất hiện bầu không khí giương cung bạt kiếm.

Những người xung quanh lui ra từng bước, để lại một khoảng sân rộng cho hai người.

Ngay cả Thái, người đã bị Cao Phong phế bỏ hoàn toàn bàn chân phải cũng cố gắng kiềm chế cơn đau mà vội vàng bò khỏi sân khấu.

Anh ta hiểu rõ hơn ai hết, nắm đấm sắt của võ sư Triệu Thiết Hào đáng sợ như thế nào.

Thái đã từng thấy Triệu Thiết Hào chỉ dùng một cú đấm đã làm uốn cong một tấm thép dày 5cm, mà nắm đấm của Triệu Thiết Hào vẫn bình an vô sự.

Nếu chẳng may bị Triệu Thiết Hào ngộ thương, nhất định sẽ bị tàn tật suốt đời!

Chẳng mấy chốc, mọi người xếp thành một vòng tròn, để lại một khoảng không gian rộng lớn cho hai người họ.

Câu lạc bộ thể hình này là do Cao Phong dùng số tiền lớn để xây dựng nên diện tích rất lớn đây cũng vừa may cung cấp cho cả hai cơ hội để thi triển quyền cước.

“Tôi có thể thấy rằng anh có một nền tảng tốt và anh cũng đã trải qua quá trình tập luyện rất dài, nhưng xét cho cùng, anh vẫn còn quá trẻ.” “Nhìn các ngôi sao sáng trong giới võ thuật ai mà không phải đã có tuổi đời tương đối lớn chứ, bọn họ đã trải qua những năm tháng lắng đọng lại thì mới có thể tạo ra những thành tựu như vậy.”

“Dù sao thì anh vẫn còn quá trẻ.” Triệu Thiết Hào nhẹ nhàng nói.

“Anh đừng có mà cậy già lên mặt.” Cao Phong vẻ mặt lãnh đạm.

“Vậy tôi sẽ cho anh động thử trước! Miễn sau này lại nói Triệu Thiết Hào tôi lớn ăn hiếp nhỏ.” Triệu Thiết Hào đứng yên, hơi thở vô cùng trầm ổn.

Mà lời nói của anh ta lại đem phần hơn thuộc về mình, để Cao Phong trở thành một người dưới phận.

Một tia giễu cợt thoáng qua khóe miệng Cao Phong, anh không nói thêm lời nào phóng thẳng lên.

Dù ở xã hội nào thì luôn là cá lớn nuốt cá bé, người mạnh hơn sẽ được tôn trọng.

Cuối cùng ai là người trên còn ai là người dưới thì vẫn chưa biết được.

Triệu Thiết Hào cậy già lên mặt, Cao Phong không muốn nói thêm nhiều lời vô nghĩa với anh ta, anh ta để cho Cao Phong lên trước, thì Cao Phong cũng sẽ không chần chừ nữa.

“Bộp bộp bộp!”

Cao Phong giẫm chân liên tục, trong phút chốc đã thu hẹp khoảng cách với Triệu Thiết Hào.

Trong quá trình chạy đó anh cũng tích lũy năng lượng, Cao Phong đột nhiên nắm chặt lòng bàn tay thành nắm đấm, tiếp theo là một nắm đấm vung thắng ra đập mạnh vào mặt Triệu Thiết Hào.

“Xoạt xoạt!”

Tốc độ của Cao Phong cực nhanh, nhanh đến mức tạo ra âm thanh ma sát trong không khí.

Lúc này Cao Phong chống chân trái xuống đất làm trụ, chân phải về phía trước để giữ thăng bằng, toàn thân đột nhiên nghiêng về phía trước.

Trọng lượng toàn thân đột ngột dồn về phía trước, dồn lực toàn lực lên cánh tay, điều này giúp làm tăng uy lực của nắm đấm thẳng này.

Vừa ra tay một cái là đã biết có phải người trong nghề hay không.

Đôi mắt Triệu Thiết Hào khẽ nheo lại, nhìn tư thế của Cao Phong khi vung ra nắm đấm này thì đã biết anh nhất định không phải người thường.

Mắt Thái trừng lớn, kinh ngạc tới nỗi muốn rớt cằm xuống đất.

Lúc này, Cao Phong đã phát huy hết sức rồi sao?

Dù cách rất xa nhưng Thái vẫn có thể cảm nhận được cú đấm khủng bố của Cao Phong.

Vừa rồi khi đối phó với anh ta, nếu Cao Phong sử dụng cú đấm này, Thái tuyệt đối không thể tránh khỏi, hơn nữa chỉ còn phải nằm im mà hứng trọn cú này.

Nếu như bị Cao Phong vung một đấm như vậy vào mặt, e rằng bây giờ Thái cũng không có cơ hội nhìn thấy trận chiến này, ít nhất não anh ta cũng sẽ bị chấn động nặng.

Ngược lại Triệu Thiết Hào vẫn giữ vẻ mặt lãnh đạm, đối mặt với cú đấm mạnh mẽ của Cao Phong, anh ta không những không cảm thấy lo lắng, mà thậm chí trên khóe miệng lại hiện lên một chút ý cười.

Anh ta vẫn đứng yên tại chỗ như trước cũng không thèm né tránh, hai tay hờ hững vắt chéo sau lưng, như thể anh ta là người ngoài cuộc.

Thắng cho đến nắm đấm của Cao Phong cách mặt anh ta khoảng 20cm thì mới bắt đầu ra tay.

“Quá chậm!”

“Độ mạnh cũng không đủ.”

Triệu Thiết Hào nhàn nhạt bình luận, sau đó đột nhiên chân phải đứng tại chỗ vẽ một đường vòng cung, thân hình cũng nương theo đó lùi lại một bước.

Ngay sau đó, Triệu Thiết Hào duỗi tay phải ra, nắm chặt năm ngón tay lại thành nắm đấm, thoải mái tung nắm đấm về phía trước.

Nhìn vẻ mặt không để ý của Triệu Thiết Hào, cứ như thể anh ta đang đánh một đứa trẻ vậy.

Nắm tay màu đồng của Triệu Thiết Hào lóe lên vẻ đồng thau sáng bóng, và ngay lập tức va chạm với nắm đấm của Cao Phong.

“Bốp!”

Một âm thanh nặng nề chưa từng thấy vang lên bên tai mọi người.

Nó giống như tiếng búa đập mạnh xuống đất.

Lực lượng cường đại đương nhiên sẽ mang đến phản lực khủng bố không gì sánh nổi.

Lúc này, Đồng tử Cao Phong co rút lại, anh cảm giác cú đấm của mình giống như đã đập vào một bức tường bê tông dày.

Một cơn đau đớn ập đến, rồi một lực phản kích mạnh mẽ xuất hiện, giống như sóng biển, hết đợt này đến đợt khác đập vào cánh tay.

“Bộp bộp bộp!”

Cao Phong bị phản lực mạnh mẽ này đẩy ra, cả người không tự chủ được liên tiếp lui về phía sau, hai chân dậm xuống sàn phát ra tiếng vang nặng nề.

Lòng bàn chân không ngừng dồn sức nặng xuống mặt đất đem phản lực phân tán, sau khi lùi về sau mấy bước thì Cao Phong mới ổn định lại cơ thể giúp bản thân không ngã.

“Bộp!” Đến bước cuối cùng, Cao Phong đột nhiên giậm chân trên mặt đất mới có thể ổn định cơ thể.

Chỉ với một cú đấm này, Cao Phong đã lùi hơn mười bước!

Mà Triệu Thiết Hào vẫn giữ nguyên tư thế vung đấm.

Sau khi Cao Phong đứng yên, anh mới chậm rãi thu lại nắm đấm, tiếp theo cũng thu chân phải lại, đứng yên tại chỗ.

Mọi người kinh hãi phát hiện Triệu Thiết Hào vẫn đứng tại chỗ, không nhúc nhích nửa bước.

Từ đầu đến cuối, Triệu Thiết Hào đứng tại chỗ như cột bê tông cốt thép, không bị lay động chút nào.

Một cú đấm, đã thể hiện rõ sự chênh lệch, phân chia cao thấp rõ ràng.

“Rầm!” Tất cả mọi người có mặt trên sân đều há hốc mồm.

“Cái này... cái này, cái này, đây là thực lực của Triệu Thiết Hào!”

“Thật xứng với danh xưng là cao thủ số một thành phố Hà Nội. Chả trách với thực lực cường đại này, làm sao có thể không đoạt đai vàng vô địch quyền anh thành phố Hà Nội được chứ!”

“Người đã từng đấu với Triệu Thiết Hào, không ai có thể tiếp được ba cú đấm của anh ta. Không biết Cao Phong có thể tiếp được bao nhiêu đây?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.