Rể Quý Rể Hiền

Chương 230: Chương 230: Phan Anh




Có Lâm Đan Phượng, có những người bạn học của Kim Tuyết Ngọc. Nhận xét của những người này tất cả đều vô cùng ghen tị.

Suy cho cùng biệt thự đó vừa nhìn đã biết giá trị không hề nhỏ, trang trí cũng cực kỳ cao cấp.

Lê Trọng Việt nhíu mày, anh ta cũng bị làm cho kinh ngạc. Chất lượng của những đồ trang trí này thì ngay cả nhà của anh ta cũng có phần không so sánh được.

“Dự đoán là đâu đi, hử, nhưng mà, đây lại không phải nhà của cô ta.” Lê Trọng Việt hừ một tiếng lạnh lùng.

“Anh Lê, đây là Kim Tuyết Ngọc, không phải là tối qua đi cùng với Mộc Phong sao, gặp mặt nhau chưa?” Lâm Thiên Hùng trước đó gật đầu, sau đó trong đầu lóe lên một tia sáng. Suy cho cùng biệt thự này không phải người bình thường có khả năng sở hữu.

Trong nhận thức của bọn họ, Kim Tuyết Ngọc không thể quen biết người giàu có như vậy.

Trong số các bạn cùng lớp cũng chỉ có nhà của Phan Anh là có điều kiện như vậy nhưng Phan Anh và Kim Tuyết Ngọc cũng không tiếp xúc với nhau nhiều.

Lê Trọng Việt nghe vậy cũng sửng sốt, vội vàng nói: “Cậu mau hỏi xem cô ấy đang ở đâu, tiện thể hỏi xem đi cùng với ai.”

Lê Trọng Việt không biết liệu anh ta có phải thực sự thích Kim Tuyết Ngọc hay không, hay anh ta chỉ là đang phiền lòng. Chỉ cảm thấy bản thấy đã theo đuổi con gái lâu như vậy, nếu như không giành được thì cũng thật tệ đúng không?

Lâm Thiên Hùng đáp lại và nhanh chóng nói với Kim Tuyết Ngọc vài câu.

“Anh Lê, Kim Tuyết Ngọc nói, cô ấy đang đi cùng chị gái cô ấy, còn có cả Cao Phong, đây là trong nhà bạn của Cao Phong.” Lâm Thiên Hùngngẩng đầu lên đáp.

Lâm Thiên Hùng nghe thấy điều này vô cùng ngạc nhiên: “Chị gái của Kim Tuyết Ngọc? Cao Phong? Cao Phong có thể có bạn bè nhiều tiền như vậy sao?”

Anh ta thực sự không dám tin Cao Phong lại có thể quen biết với người có nhiều tiền như vậy. Nhìn vẻ xa hoa của căn biệt thự này chắc hẳn chủ nhận là người vô cùng giàu có..

Cho dù là không so sánh được với Phan Anh nhưng cũng rất gần với đẳng cấp của Phan Anh.

“Anh Lê, anh thấy người có tiền có thể như thế sao, bạn bè có tiền không có nghĩa anh ta có tiền, anh còn không nhận ra vài người có tiền sao?”

“Chúng ta còn biết Phan Anh, chẳng lẽ tiền của Phan Anh sẽ thành của chúng ta sao?” Lâm Thiên Hùng cực kỳ khinh thường.

Lúc đầu Lê Trọng Việt sửng sốt sau đó cũng hiểu ra. Đúng vậy! Cao Phong cho dù quen biết người giàu nhưng sao có thể thể hiện bản thân anh có tiền đúng không?

Cao Phong quen biết đám người Trương Vũ nhưng Cao Phong có phải là ông chủ của đám người Trương Vũ không?

“Bất luận Cao Phong quen biết với Trương Vũ hay không cũng không có ích gì, ở trước mặt Phan Anh, anh còn không tính là cái rắm gì.”

“Anh Lê anh có thể không biết nhưng em biết rất rõ, Phan Anh vừa bắt đầu đã là chơi với Vũ Hoàng Minh,vậy chẳng là ngang hàng với Vũ Hoàng Minh sao.”

“Trương Vũ? Trương Vũ chính là một con ngựa con của cậu Vũ, cậu Vũ chỉ cần tùy ý bỏ ra một chút tiền thì Trương Vũ sẽ đi làm việc cho cậu Vũ.”

Lâm Thiên Hùng nói về những người như Trương Vũ vẫn là có chút khinh thường, trong mắt anh ta, Phan Anh là người tuyệt nhất.

Lê Trọng Việt khẽ gật đầu, chuyện này anh ta cũng đã từng nghe qua. Lực lượng tiếp viện nhà họ Cao làm việc vô cùng bí mật, hôm đó sau khi tấn công đám người Hổ Ca, mọi chuyện sau đó đã được giải quyết vô cùng gọn gàng. Nhưng vẫn cố tình tung ra một số tin đồn, mục đích chính là để răn đe thành phố Hà Nội, cho một số thế lực ở thành phố Hà Nội biết rằng nhà họ Cao không dám đến thành phố Hà Nội chẳng qua là không muốn mà thôi. Nếu như muốn thì bất cứ lúc nào cũng có thể thu thập thành phố Hà Nội.

“Ngày mai không phải là họp lớp sao? Đến lúc đó chúng ta từ từ tính số với Cao Phong.”

“Nếu như có thể nhận được sự giúp đỡ của Phan Anh, Cao Phong chính là con tôm con cá nhỏ, căn bản không có giá trị nhắc đến.” Lê Trọng Việt cười lạnh lùng.

Vốn dĩ lúc này Lê Trọng Việt không để ý gì đến gia đình Kim Tuyết Ngọc.

Anh ta muốn dùng cách khác để ép buộc Kim Tuyết Ngọc, căn bản không cần quan tâm đến phía nhà họ Kim. Bởi vì anh ta sớm đã điều ra kỹ lưỡng gia đình Kim Tuyết Ngọc, ở nhà họ Kim, Kim Tuyết Ngọc hoàn toàn không nhận được sự chào đón.

Vì vậy trong kế hoạch của Lê Trọng Việt, mối đe dọa lớn nhất chính là Cao Phong, suy cho cùng thế lực của đám người Hổ Ca, Lê Trọng Việt vẫn có phần không dám khiêu khích. Tuy nhiên, nếu như có được sự giúp đỡ của Phan Anh vậy thì mọi chuyện sẽ khác.

Có sự giúp đỡ của Phan Anh, Hổ Ca cũng chỉ là tầm thường, đến lúc đó Cao Phong không có sự giúp đỡ của đám người Hổ Ca còn không phải là sẽ bị Lê Trọng Việt tùy ý treo lên đánh sao?

“Công ty của nhà Phan Anh vốn có thể xếp vào top mười ở thành phố Hà Nội nên địa vị đương nhiên đứng đầu.”

“Cũng chính là vì, trước đây khi tập đoàn nhà họ Vũ còn ở đó nên Phan Anh bị Vũ Hoàng Minh đè ép nhưng bây giờ Vũ Hoàng Minh đi rồi, ngay lập tức Phan Anh tồn tại ở top 9 xếp trong giới đệ nhị thành phố Hà Nội.”

Lâm Thiên Hùng nói về Phan Anh trong ánh mắt tràn đầy vẻ sùng bái.

Lê Trọng Việt rất đồng ý với những lời này, anh ta tiếp xúc với Phan Anh nhiều hơn nên càng hiểu rõ thế lực nhà họ Phan lớn mạnh như thế nào.

Nếu như nhà họ Phan nỗ lực hết mình thì ngay cả nhà họ Kim cũng có thể không chống đỡ được.

“Nhưng gần đây Phan Anh có vẻ trầm tính hơn rất nhiều cũng không biết là vì nguyên nhân gì.”

“Nhưng dù Phan Anh có như thế nào cũng không phải là thứ mà Cao Phong có thể chống đối được. Ngày mai là họp lớp, chỉ cần Cao Phong dám đi thì tôi cũng dám đánh anh ta không bằng một con chó.” Khóe miệng Lê Trọng Việt nhếch lên một nụ cười lạnh lùng, trong mắt cực kỳ oán hận.

Chỉ cần Cao Phong vấp phải trở ngại, thì bản thân không phải là muốn đối xử với Kim Tuyết Ngọc như thế nào thì sẽ đối xử như thế đó sao.

Bên trong biệt thự Khu dân cư Phương Đông.

Ba người Kiều Thu Vân đã đến tham quan biệt thự một lần nữa. Lần này trên mặt của cả ba người đều vô cùng hài lòng, Kim Tuyết Ngọc cũng rất vui.

Rốt cuộc lần này, bọn họ muốn xem nơi nào thì xem nơi đó, muốn vào phòng nào thì vào phòng đó. Lại không có ai nói họ mỗi khi vào trong phòng thì cần phải cởi giày.

“Tuyệt, thật sự rất tuyệt, căn nhà trị giá hơn sáu tỷ này đúng thật là rất tuyệt.”

Kiều Thu Vân tự nhiên liên tục thốt lên lời cảm thán, nhìn ánh mắt của Cao Phong cũng trở nên thư thái hơn.

Trước đây còn cảm thấy Cao Phong không thể so sánh với Hồ Quốc Khánh nhưng bây giờ càng nhìn càng cảm thấy vừa mắt.

“Đúng vậy, đúng là không tệ, so với căn nhà cụ bà đang ở đúng là cao cấp hơn nhiều” Kim Ngọc Hải cũng gật đầu.

Nhìn thấy vài người đều rất vui vẻ, Cao Phong cũng đang mỉm cười.

Đến nhà họ Kim ba năm rồi, khoảnh khắc cả nhà đều hạnh phúc vui vẻ như vậy, hôm nay là lần đầu tiên.

“Cao Phong, ngày mai anh có thời gian không?” Kim Tuyết Ngọc bỗng nhiên mở lời, chủ động hỏi Cao Phong.

“Không chắc nữa, có chuyện gì vậy?” Cao Phong do dự một chút nhưng không nói hết.

“Con lại muốn đi làm gì, mỗi ngày Cao Phong làm việc riêng đều bận rộn.” Kiều Thu Vân không khỏi xem thường.

Mặc dù bà ta cũng không biết rốt cuộc Cao Phong đang bận chuyện gì nhưng dựa vào Cao Phong có thể mua được căn biệt thự hơn sáu tỷ này, bà ta biết chuyện mà Cao Phong bận nhất định không đơn giản.

“Ôi mẹ ơi, không phải trước đó con hỏi Cao Phong có thời gian hay không hay sao? Nếu như có, con sẽ nói tiếp.” Kim Tuyết Ngọc nhìn Kiều Thu Vân với ánh mắt quở trách.

“Chị nói này Tuyết Ngọc, Cao Phong thực ra là của chị sao bây giờ ngược lại là bị em kéo đi vậy?” Kim Tuyết Mai cố ý giễu cợt nói với Kim Tuyết Ngọc.

“Chuyện này..” Kim Tuyết Ngọc ngay tức khắc đỏ bừng mặt, cúi đầu xuống không nói lời nào, trên mặt lộ rõ vẻ xấu hổ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.