Bốn khu trong sân nhỏ, bên Kim Nhạc Sơn đã ngồi kín nửa già rồi, chỗ Kim Phúc Khang cũng đã ngồi một nửa số ghế.
Thậm chí bên phía con cháu nhà họ Kim cũng có hàng chục người là quan khách đến mừng thọ.
Những người đến tặng quà mừng đương nhiên là nể mặt ai thì sẽ ngồi cùng với người đó.
Mà bốn người nhà Kim Ngọc Hải, từ đầu đến giờ vẫn chỉ có bốn người, có vẻ như còn rất nhiều chỗ trống. Chỉ là trông mặt vợ chồng Kiều Thu Vân giống như bị ai tát vài cái vậy, đỏ đến mức có thể nhỏ ra nước.
Cho dù Kim Tuyết Mai chẳng bận tâm đến những điều này, nhưng lúc này cô cũng thấy không được thoải mái cho lắm.
Đám người nhà họ Kim ở xung quanh đang chỉ trỏ bàn tán cùng với mấy ông chủ nhà giàu quyền thế mà họ kết thân.
Để Kim Tuyết Mai cảm thấy bốn người nhà cô giống như khỉ trong vườn thú, mua vui cho người khác vậy. “Haizz, Tuyết Mai, bên anh sắp hết chỗ rồi, hay là cho anh mượn chỗ bên bọn em nhé?”
Kim Hồng Vũ đứng dậy, hỏi Kim Tuyết Mai với thái độ cot nha.
Kim Tuyết Mai im lặng hai giây rồi nói: “Người đến đều là khách, khách muốn ngồi đâu cũng được. “Hahaha! Em Tuyết Mai hiểu chuyện thật đấy, chẳng trách bà nội lại coi trọng em.” “Không được, chỗ của chúng tôi không đủ để ngồi, thế nên tiết kiệm thì hơn.” Đúng lúc này Cao Phong bình thản nói.
Kim Hồng Vũ sững sờ, sau đó cười chế giễu, những người khác cũng cười cợt nhả.
Bốn người ngồi bảy tám cái bàn, còn không đủ chỗ? Hahaha! Đúng là nực cười thật đấy! “Này, Hồng Vũ ngồi xuống đi, bọn chú nể mặt chủ tịch Mai nên mới đến, cháu để bọn chú ngồi cùng với người bên cạnh, chẳng phải là đuổi bọn chú đi sao?”, Chu Hữu Tài cố ý tỏ vẻ tức giận nói. “Ôi chào chú Chu, cháu không có ý đó, cháu chỉ tiện mồm nói thôi, kết quả người ta cũng đâu cho chúng ta ngồi đâu!” Kim Hồng Vũ vội cười nói.
Bà cụ Kim ngồi ở vị trí đầu tiên nhìn thấy cảnh này, không chịu nổi bèn khẽ lắc đầu, trong lòng thấy vô cùng thất vọng.
Đều là con trai của ông cụ Kim, sao Kim Ngọc Hải lại tệ như vậy chứ?
Tên Kim Phúc Khang mặc dù ăn chơi lêu lổng, kém cỏi dốt nát, nhưng ít nhiều cũng có quen biết với một số người, đây đều là sức mạnh về sau có thể dùng tới!
Ở nhà dựa dẫm vào bố mẹ, ra ngoài nhờ cậy bạn bè. Lang thang kiếm sống ở bên ngoài, nhiều bạn thì nhiều đường đi, ít bạn thì ít cơ hội, Kim Ngọc Hải chẳng quen biết ai, sao có thể kế thừa sản nghiệp nhà họ Kim chứ?
Mặc dù bây giờ Kim Tuyết Mai điều hành tổng công ty nhà họ Kim, nhưng suy cho cùng thì nền móng vẫn chưa sâu, một người con gái cũng chẳng thể nào có nhiều mối quan hệ được.
Sau này phải tìm cơ hội, để Kim Nhạc Sơn quay trở lại công ty.
Bà cụ Kim vừa nảy ra cái ý nghĩ này, nhân viên gác cửa lại hô to một câu. “Tổng giám đốc Dương của công ty TNHH bất động sản Vương Thành đến chúc mừng!”
Nghe thấy giọng nói này, đám người Kim Nhạc Sơn và Kim Phúc Khang đều thấy bất ngờ.
Bất động sản Vương Thành không nổi danh lắm ở thành phố Hà Nội, nhưng cũng không phải là công ty nhỏ.
Nghe nói chủ của bất động sản Vương Thành là một nữ cường thương nghiệp thực sự, tuổi còn trẻ mà đã có thủ đoạn lợi hại giúp công ty Vương Thành phát triển nhanh đến chóng mặt.
Chỉ là bọn họ chưa từng tiếp xúc với công ty này!
Lúc đám đông đang tò mò khó hiểu, một người phụ nữ cao ráo, khí chất mạnh mẽ dẫn theo hai trợ lý, từ ngoài cửa bước vào trong.
Người phụ nữ này trông tầm ba mươi tuổi, cô nở nụ cười nhạt, từng cử chỉ hành động đều rất có khí chất “Chị Dương!” Kim Tuyết Mai sững sờ, vội đứng dậy chào hỏi tổng giám đốc Dương. “Chủ tịch Mai, có chút chuyện nên hơi chậm trễ, đừng trách nhé.” Chị Dương cười hững hờ, khách khí nói với Kim
Tuyết Mai. “Không đâu ạ.” Kim Tuyết Mai vội xua tay. “Bất động sản Vương Thành, chúc bà cụ Kim phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn.” Chị Dương chúc bà cụ Kim, đặt quà mừng trên bàn rồi đến ngồi bên cạnh Kim Tuyết Mai.
Bà cụ Kim gật đầu, trong ánh mắt thể hiện sự bất ngờ, Kim Tuyết Mai thực sự có quen biết với người khác sao?
Sắc mặt hai vợ chồng Kiều Thu Vân mới dễ chịu hơn chút.
Cuối cùng thì bên bọn họ không phải chỉ có mỗi bốn người, ít nhiều cũng đỡ ngượng ngùng hơn.
Kim Nhạc Sơn cũng thấy hơi bất ngờ, không ngờ rằng phía nhà Kim Ngọc Hải năm nay lại phá vỡ kỷ lục không, cũng thú vị đấy. “Xì, có mỗi một người thôi mà? Làm chủ tịch mà chẳng quen biết ai, bất tài quá rồi đấy” Kim Hồng Vũ bĩu môi.
Kim Ngọc Dung cũng hừ lạnh lùng một tiếng, rồi nói một mình: “Đến đi, đến càng nhiều càng tốt, nếu không thì làm sao để cho nhiều người biết đến phần quà thứ hai của mình chứ? Haha.
Lúc đầu đám đông ùn ùn kéo đến chúc mừng, về sau người đến cũng thưa dần. Cứ cách một lúc lại đến một người, cuối cùng người gác cửa cũng được thả lỏng. “Tổng giám đốc Tiền của công ty Jiesta Protect & Gamble đến chúng mừng!” “Ông chủ Châu của tập đoàn Hồng Thịnh đến chúc mừng!”
Cách vài phút lại có khách đến, người càng đến sau thì đương nhiên thân phận càng cao quý.
Về sau, ngay cả bà cụ Kim cũng ngồi thẳng người, thể hiện sự tôn kính đối với khách đến.
Những người đến chúc mừng lần lượt ngồi vào vị trí mà mình nên ngồi. Đương nhiên vẫn là bên Kim Nhạc Sơn chiếm số lượng đông nhất.
Sau khi tổng giám đốc Dương đến bên Kim Tuyết Mai, lại có ba người phụ nữ và một người đàn ông trung niên đến.
Trong đó có hai người phụ nữ là người mà Cao Phong gặp ở phòng tập Phong Minh.
Ngoài năm người đó ra, bên Kim Tuyết Mai vẫn không có ai đến chúc mừng.
Sau khi Kim Tuyết Mai nhậm chức chủ tịch, mặc dù giúp lợi nhuận của công ty tăng vọt, nhưng cô chỉ tập trung vào duy trì khách hàng chất lượng trọng điểm.
Ví dụ tập đoàn lớn như bất động sản Phong Mai, còn có khách hàng chất lượng như chị Dương.
Những khách hàng mà Kim Nhạc Sơn bồi dưỡng đa phần đều là những kẻ mưu mô chỉ biết đến lợi nhuận, Kim Tuyết Mai đã hủy hợp đồng với tất cả bọn họ.
Vì thế không những không có nhiều mối quan hệ mà còn đắc tội với không ít người. Nhưng điều này khiến vợ chồng Kiều Thu Vân khá hài lòng rồi, chí ít thì bọn họ không còn cục diện ngượng ngùng chỉ có bốn người thôi.
Khi vị khách quyền thế cuối cùng đến, những người đến chúc mừng trước đó rơi vào thế cách biệt.
Nhân lúc này, Kim Hồng Vũ lặt bắt đầu nhảy lên, anh ta không thể bỏ qua cơ hội tốt thế này được. “Cao Phong, Tuyết Mai, nhìn thấy chưa? Các người luôn miệng nói nỗ lực vì nhà họ Kim, đây là sự nỗ lực của các người sao?” “Trong giới kinh doanh, chắc không cần tôi phải nói nhiều về tầm quan trọng của việc quen biết đúng không?” “Nếu như nhà họ Kim cần giúp đỡ, chú Trương bọn họ sẽ ra tay viện trợ bất cứ lúc nào, đây đều là sức mạnh lớn.” Kim Hồng Vũ cười haha, nhìn Cao Phong và Tuyết Mai rồi nói với giọng vô cùng khinh bỉ.
Bà cụ Kim không ngăn cản, bà cũng muốn để Cao Phong và Kim Tuyết Mai nhìn rõ được hiện thực.
Điều quan trọng hơn là lúc này có rất nhiều quan khách quyền thế ngồi phía Kim Hồng Vũ, đây đều là mối quan hệ của Kim Nhạc Sơn!