Một lần nữa Kim Tuyết Mai đi đến trước cửa sổ to sát đất, cẩn thận quan sát.
Cửa sổ sát đất to lớn sáng sủa sạch sẽ, được dát pha lê cao cấp, nhìn giống như một bức tranh xinh đẹp.
Kim Tuyết Mai duỗi ngón tay ra, nhẹ nhàng vuốt qua pha lê, trong ánh mắt hiện lên sự mong ước.
Ánh nắng bên ngoài chiếu vào, chiếu lên người Kim Tuyết Mai, để cô cảm thấy cả người ấm áp.
“Tuyết Mai, bây giờ không có ai khác, nói anh biết em có thích không?” Cao Phong dừng một chút, vẻ mặt nghiêm túc mà hỏi.
Kim Tuyết Mai sững sờ, sau đó trả lời thật lòng mình: “Thích, vô cùng thích.”
Sau đó, vẻ mặt lại trở nên buồn rầu mà nói: “Mà thích thì cũng vô dụng thôi, dù cho hai chúng ta cố gắng mười năm cũng không mua nổi biệt thự này.”
“Anh hứa với em sẽ để cho em vào ở một căn biệt thự càng đẹp, càng lớn, càng xa hoa hơn thế này.” Cao Phong cười nhạt một tiếng.
“Khoan! Vậy phải mất bao lâu?” Kim Tuyết Mai biết Cao Phong nói lời này là trêu đùa mình, nhưng vẫn cố ý cười hỏi.
“Nhiều nhất là một tháng.” Cao Phong một ngón tay ra, vẻ mặt vô cùng tự tin.
“Hả...? Một tháng?” Kim Tuyết Mai sững sờ, cô đang nghĩ Cao Phong sẽ giống như nhân vật nam chính trong phim truyền hình, nói ba năm, năm năm gì đó.
Không nghĩ tới, vậy mà Cao Phong lại nói một tháng, thế này thì hơi quá rồi.
“Đúng, một tháng sau em sẽ thấy rõ tất cả.” Khóe miệng Cao Phong hiện lên sự suy nghĩ.
Chỉ một tháng, đủ để cho mình cho toàn bộ thành phố Hà Nội bỏ vào túi mình.
Khi đó, mình đã có đủ sức chống lại nhà họ Cao, thoát khỏi sự khống chế của nhà họ Cao cũng không phải việc gì khó!
Cho nên, Cao Phong mới dám định ra thời hạn một tháng với Kim Tuyết Mai.
“Tại sao là một tháng?” Kim Tuyết Mai cảm thấy mờ mịt.
“Tháng sau là sinh nhật của em, anh muốn trong ngày sinh nhật của em cho em một bất ngờ to lớn.” Cao Phong chăm chú nhìn Kim Tuyết Mai.
Kim Tuyết Mai im lặng mấy giây, rồi trầm mặc nói: “Được, em tin tưởng anh chỉ cần một tháng!”
Hai người sóng vai đứng dưới cửa sổ sát đất, khẽ nói gì đó, bầu không khí vô cùng ấm áp.
Dưới tầng.
“Sao bọn Cao Phong còn chưa xuống tới nữa?” Kiều Thục Lan đã xem hết căn biệt thự, lúc này mới phát hiện Cao Phong và Kim Tuyết Mai còn chưa xuống tới.
“Có lẽ là sợ mất mặt đó, đồ anh ta không mua nổi, chỉ có thể nhìn với vẻ hâm mộ thôi.” Lý Siêu thấy Cao Phong không ở đó, nói chuyện càng không giữ chừng mực.
“Lý Siêu, em đừng nói hươu nói vượn nữa, nhanh cút ra ngoài cho chị!” Đột nhiên Lý Quyên Tú la lên một tiếng.
Đám người sững sờ, cũng không biết sao Lý Quyên Tú lại có phản ứng lớn như thế.
Lý Siêu cũng không nghĩ tới, mình chỉ nói Cao Phong một câu, sao Lý Quyên Tú lại tức giận như thế.
“Hừ!” Lý Siêu hừ lạnh một tiếng, xoay đầu qua một bên.
“Sao thế? Mẹ lại cảm thấy những điều Siêu Siêu nói là thật, bằng không thì sao cậu ta còn chưa dám xuống đây?”
“Nghèo chính là nghèo, không có năng lực chính là không có năng lực, lại còn không dám thật sự đối mặt, thật là...” Kiều Thục Lan chậm rãi lắc đầu, dáng vẻ xem thường Cao Phong.
“Mẹ, mẹ đừng nói nữa.” Đương nhiên Lý Quyên Tú không dám nổi giận với Kiều Thục Lan, nhưng vẫn cản lại.
“Mẹ, Cao Phong đang trên tầng gọi điện thoại, có lẽ lát nữa sẽ xuống. Bây giờ chúng ta xem phòng đi, xem phòng.”
Hồ Quốc Khánh giải thích thay Cao Phong một câu, sau đó dẫn theo đám người đi đến căn phòng bên cạnh.
“Đây là căn phòng cuối cùng, là phòng ngủ chính!” Đầu tiên, Hồ Quốc Khánh nhìn thoáng qua cửa phòng, sau đó mới cho đám người giới thiệu nói.
Bây giờ trong lòng Hồ Quốc Khánh và Lý Quyên Tú đều thở ra một hơi.
Cuối cùng cũng xem xong, dù nói thế nào thì cũng sắp qua cửa ải này rồi.
Chỉ cần lừa được Kiều Thục Lan, thì sau này có thể giải thích được rồi!
Nghĩ tới đây, Hồ Quốc Khánh vội vàng đi về phía trước, đưa tay cầm lấy chốt cửa muốn vặn ra.
Nhưng mà cửa phòng lại không hề nhúc nhích.
Hồ Quốc Khánh sững sờ, tất cả những căn phòng trong biệt thự này đều không có khóa, có thể đẩy đi vào
được. Mà căn phòng này lại bị khóa trái, chẳng lẽ lúc nãy khi Cao Phong đi vào đã cố ý khóa lại?
Hay là nói, Cao Phong vốn không muốn bọn họ đi vào căn phòng này?
Hồ Quốc Khánh càng nghĩ càng thấy có khả năng này, nên không muốn đi vào căn phòng này.
Cao Phong đã khóa lại, vậy nói rõ đây là nơi riêng tư của anh. Nếu Hồ Quốc Khánh tự tiện đi vào, chắc chắn sẽ làm Cao Phong không vui!
“Mẹ, căn phòng này cũng là phòng ngủ, trang trí cũng giống những căn phòng khác thôi, có lẽ không cần xem nhỉ?” Hồ Quốc Khánh quay đầu cười nói.
Mặc dù Lý Quyên Tú không biết chuyện gì xảy ra, nhưng lúc này không hề do dự mà phối hợp với Hồ Quốc Khánh.
“Đúng đó mẹ, bên công ty của Quốc Khách còn rất nhiều chuyện, chúng ta đừng lãng phí quá nhiều thời gian ở đây.”
Nhưng lại không nghĩ Kiều Thục Lan lại khoát tay nói: “Vậy không được, thật vất vả mới đến đây một chuyến, đã xem thì phải xem hết.”
Bà ta muốn làm mất mặt mấy người Kiều Thu Vân, sao có thể bỏ qua cơ hội này?
Cơ hội tốt như thế, cũng vô cùng hiếm có nữa!
“Ôi mẹ ơi, sau này mẹ muốn gì cũng được, hôm nay đến đây là được rồi. Công ty của Quốc Khách thật sự có việc đó.” Lý Quyên Tú hơi sốt ruột.
“Đúng đó mẹ... Nếu không thì hôm khác chúng ta lại đến xem được không?” Hồ Quốc Khánh cũng vội vàng gật đầu.
“Không được!” Kiều Thục Lan vẫn kiên trì như cũ, nói: “Làm việc phải làm đến nơi đến chốn, nhất định phải có đầu có đuôi, mở cửa!”
“Anh rể, anh mau mở cửa đi, để em xem phòng ngủ này thế nào. Nếu đẹp thì sau này em sẽ ở đây!” Lý Siêu nói với vẻ thách thức.
Hồ Quốc Khánh cắn răng, chỉ có thể gật đầu đồng ý, sau đó lấy chìa khóa mở cửa.
Nhưng lúc mở cửa, bàn tay của Hồ Quốc Khánh lại có chút run rẩy, chuyện này thật sự là không có tự tin!
Thử mấy chìa khóa, cuối cùng Hồ Quốc Khánh cũng mở cửa phòng ra, dừng một chút, mới đẩy cửa vào.
Chưa đợi đám người sau lưng đi đến, Hồ Quốc Khánh đã nhanh chóng đi vào phòng, nhìn quanh phòng một vòng.
“Ồ!” Nhìn cảnh trong phòng, Hồ Quốc Khánh kêu lên một tiếng.
Cũng may, phòng ngủ này cũng không có dấu vết từng có người ở. Cách trang trí của phòng này cũng giống những phòng khác, làm người ta rất dễ chịu.
“Ối, căn này là phòng ngủ chính à. Căn phòng này còn xa hoa hơn khách sạn bốn sao mà con từng ở!” Sau khi đám người đi vào, Lý Siêu nhịn không được cảm thán một tiếng.
Trong căn phòng ngủ này, chẳng những được trang trí vô cùng độc đáo, mà đồ vật nên có thì có hết. Tivi LCD treo tường, mền mềm mại, thảm lông dê thoải mái dễ chịu.
“Mấy người cởi giày ra rồi vào, đây chính là thảm lông dê cao cấp!” Kiều Thục Lan nhíu mày nói với mấy người Kiều Thu Vân.
Mà ngay cả bà ta lúc cất bước đi vào cũng không có ý muốn cởi giày ra.
Bà ta cố ý dùng cách này để tỏ vẻ mình mới là chủ nhân của biệt thự này.
“Mẹ, thật ra vừa rồi con đã muốn nói, khi đến biệt thự nên bảo mấy người họ cởi giày ra.” Lý Siêu cũng bất mãn là nói lầm bầm.
Lời nói của mẹ con hai người làm cho ba người Kiều Thu Vân và Kim Ngọc Hải, còn có Kim Tuyết Ngọc đỏ mặt ngay tức khắc.