Rể Quý Trời Cho

Chương 296: Chương 296: Âm mưu của lý ngôn võ




Tần Đốc Công nghe thấy trọng tài tuyên bố kết quả thì trên mặt cũng lộ ra nụ cười nhẹ nhõm, trong lòng cảm thấy cuộc thi đấu lần này có vẻ ổn.

Đoạn Thiên là người trẻ tuổi xếp thứ hai trong câu lạc bộ cờ vây Hồng Thành, Lâm Thanh Diện có thể dùng mười lăm phút đánh bại anh ta đã đủ chứng minh trình độ của mình cao hơn Đoạn Thiên mấy cấp bậc, nếu vậy thì Lý Ngôn Võ chắc chắn cũng không phải là đối thủ của anh.

Tuy rằng có rất nhiều yếu tố quyết định thắng bại của một trận đấu không chỉ ở trình độ của mỗi người, nhưng sự chênh lệch quá rõ ràng trong trận đấu này thì các yếu tố khác có thể bỏ qua.

“Ông chủ Kim, hiện tại anh còn cảm thấy Lâm Thanh Diện là tên vô dụng không?” Tần Đốc Công quay đầu nhìn về phía Kim Văn Ngạo.

Vẻ mặt Kim Văn Ngạo giống như ăn phân, hận không thể đi xuống bóp chết Đoạn Thiên, lúc đó Đoạn Thiên còn thề thốt trước mặt truyền thông nói sẽ làm cho Lâm Thanh Diện thua trong vòng nửa tiếng, hiện tại anh ta lại thua trong tay Lâm Thanh Diện chưa đến hai mươi phút, có thể thấy được truyền thông sẽ đưa tin chuyện này không kiêng dè thế nào.

Đến lúc đó câu lạc bộ cờ vây Hồng Thành sẽ biến thành một trò cười, mà danh tiếng của nhà tài trợ là địa ốc Hải Vân chắc chắn cũng sẽ giảm mạnh.

Lần này Kim Văn Ngạo định dựa vào cuộc thi cờ vây ở thành phố Thanh Vân để tạo sự nổi tiếng, không ngờ trận đấu vừa bắt đầu mười lăm phút thì bọn họ đã trở thành một trò cười.

Nếu lần này Lý Ngôn Võ không thể lấy được giải quán quân thì địa ốc Hải Vân không chỉ không nổi tiếng mà chuyện này truyền khắp Hồng Thành, đến lúc đó còn ảnh hưởng đến việc kinh doanh của địa ốc Hải Vân ở Hồng Thành.

“Đồ đáng chết!” Kim Văn Ngạo cắn răng nhìn Đoạn Thiên phía dưới, hai tay nắm chặt lại, cả người run lên vì tức giận.

Đoạn Thiên nghe thấy trọng tài tuyên bố kết quả thì hận không thể tìm một lỗ chui vào, lần này anh ta thật sự mất hết mặt mũi.

Lâm Thanh Diện châm chọc nhìn Đoạn Thiên hỏi: “Anh muốn ăn quân cờ không, không ăn thì tôi đi đây.”

Đoạn Thiên đứng lên hung dữ nhìn Lâm Thanh Diện một cái, sau đó phủi đi ra ngoài.

Lúc đó anh ta dám nói ăn quân cờ là vì tin tưởng Lâm Thanh Diện là tên vô dụng, không nghĩ anh có thể thắng mình nên mới dám nói như vậy, nhưng hiện tại anh ta thật sự thua, sao anh ta có thể thật sự ăn quân cờ chứ.

Có người giống như vậy, lúc đánh cược thì thề thốt đủ điều, không muốn bỏ cuộc, nhưng đến lúc mình thua lại không giữ lời hứa.

Đoạn Thiên đi ra ngoài thì một đám người lập tức vây quanh anh ta, không ngừng hỏi nhiều vấn đề.

“Chúng tôi nghe nói anh là cao thủ trẻ tuổi xếp thứ hai Hồng Thành, nhưng lần này anh lại thua bởi một người nổi tiếng là tên vô dụng ở Hồng Thành trong mười lăm phút, xin hỏi trong đó có nội tình gì không?”

“Xin hỏi vì sao anh lại đào cho mình một cái hố lớn như thế, hay là anh cố ý, muốn cho mọi người xem kịch vui?”

“Thua cuộc trong mười lăm phút có thể nói là chuyện hiếm có trong cuộc thi, xin hỏi anh có suy nghĩ gì?”

“Xin hỏi hiện tại anh muốn ăn quân cờ sao?”



Sắc mặt Đoạn Thiên u ám nhìn mấy người trước mắt, anh ta không nói một lời, đẩy một người ra rồi đi ra ngoài.

“Hiện tại chúng ta có thể nhìn thấy tuyển thủ Đoạn Thiên của câu lạc bộ cờ vây Hồng Thành, bởi vì anh ta đã tạo ra kỷ lục thua nhanh chóng trong cuộc thi cờ vây ở thành phố Thanh Vân, cho nên thẹn quá thành giận, ra tay với phóng viên chúng tôi…” Một phóng viên đang phát sóng trực tiếp tình hình thực tế nói một câu.

Lâm Thanh Diện ngồi một lát thì đứng dậy đến phòng nghỉ, chuẩn bị buổi chiều thi đấu.

Trận đấu thứ hai, Lâm Thanh Diện đối đầu với một thanh niên đến từ Vân Thành, bởi vì anh sợ trận đấu kết thúc nhanh quá thì sẽ nhàm chán, vì thế Lâm Thanh Diện kéo dài nhịp điệu, hạ gục người kia trong hai tiếng.

Buổi sáng Đoạn Thiên thua trong vòng mười lăm phút làm cho trong lòng thanh niên này rất lo lắng, dù sao thực lực của anh ta không bằng Đoạn Thiên, Đoạn Thiên chỉ kiên trì được mười lăm phút thì anh ta càng ngắn.

Cho nên sau khi anh ta rút thăm thi đấu với Lâm Thanh Diện thì càng tuyệt vọng.

Nhưng cuối cùng thanh niên thua cuộc thì phát hiện mình có thể kiên trì được hai tiếng, chuyện này làm cho anh ta không chỉ không mất mát mà ngược lại còn cảm thấy may mắn, dù sao anh ta có thể kiên trì lâu như vậy cũng coi như mình cũng có thực lực.

Ngày đầu tiên thi đấu nhanh chóng kết thúc, ngoại trừ Lâm Thanh Diện biểu hiện nhẹ nhàng thì Tần Vô Song và Mã Tấn Bình cũng không gặp phải đối thủ lợi hại, nên thắng liên tiếp hai trận.

Mà bên câu lạc bộ cờ vây Hồng Thành có vẻ thê thảm, bởi vì Đoạn Thiên thua bởi Lâm Thanh Diện làm cho người của câu lạc bộ cờ vây Hồng Thành bắt đầu hoang mang, khí thế giảm sút, thực lực vốn không yếu nhưng tâm trạng không tốt nên, không thể phát huy toàn bộ thực lực, kết quả trong ngày thi đấu đầu tiên thì người của câu lạc bộ cờ vây Hồng Thành rớt hơn một nửa.

Tuy rằng buổi chiều Lý Ngôn Võ dùng hơn ba mươi phút thắng đối thủ cũng làm cho mọi người kinh ngạc, nhưng sức ảnh hưởng của anh ta cũng không thể so sánh với Lâm Thanh Diện.

Vào ban đêm, ở khách sạn của câu lạc bộ cờ vây Hồng Thành.

Trong một căn phòng tổng thống, Kim Văn Ngạo ngồi trước sô pha, sắc mặt u ám.

Đoạn Thiên quỳ gối trước mặt Kim Văn Ngạo, hai vệ sĩ lực lưỡng thay phiên tát vào mặt anh ta, lúc này khuôn mặt anh ta đã sưng lên, khóe miệng không ngừng chảy máu.

Lý Ngôn Võ đứng sau lưng Đoạn Thiên, anh ta cúi đầu, vẻ mặt ảm đạm, không dám lên tiếng.

“Hội… Hội trưởng, tôi thật sự không bị mua chuộc, cầu xin ông tha cho tôi, tôi thật sự không cố ý, không biết vì sao tên ngốc Lâm Thanh Diện lại phản ứng nhanh như vậy, tôi không chống đỡ được cho nên mới thua nhanh như thế.” Đoạn Thiên nhìn Kim Văn Ngạo cầu xin nói.

Kim Văn Ngạo hừ lạnh một tiếng nói: “Con mẹ nó, không phải Lâm Thanh Diện là tên vô dụng sao, sao cậu ta lại lợi hại như vậy? Trừ khi cậu bị mua chuộc thì tôi không nghĩ ra khả năng nào khác, có phải Tần Đốc Công nói cậu cố ý làm như vậy, nếu tiếp tục như thế thì địa ốc Hải Vân còn danh tiếng ở thành phố Thanh Vân này nữa, sao tôi có thể tin tưởng cậu chứ?”

“Tiếp tục đánh cho tôi, đánh tới khi cậu ta thừa nhận mới thôi!”

Hai vệ sĩ tiếp tục tát vào mặt Đoạn Thiên không chút lưu tình.

“Hội trưởng, tôi… Tôi thật sự không có lừa ông, tôi chưa gặp qua Tần Đốc Công.” Đoạn Thiên kêu lên, hai người thay phiên tát vào mặt anh ta, làm cho anh ta nói chuyện không rõ ràng.

“Hội trưởng, Đoạn Thiên thật sự không nói sai, cậu ta vẫn luôn ở chung với chúng ta, không thể nào bị nhà họ Tần mua chuộc, tôi cũng đã em video cậu ta thi đấu với Lâm Thanh Diện, nếu đổi là tôi thì chỉ sợ cũng không thể chống đỡ tốc độ phản ứng kinh khủng của anh ta.” Lý Ngôn Võ thật sự không nhìn nổi, thay Đoạn Thiên giải thích một câu.

Kim Văn Ngạo tức giận nhìn Lý Ngôn Võ một cái, ông ta đương nhiên biết khả năng Đoạn Thiên bị mua chuộc rất nhỏ, nhưng hiện tại trong lòng ông ta đầy tức giận, cần phải trút giận ra ngoài, Đoạn Thiên trở thành nơi trút giận của ông ta.

“Ý của cậu là cậu cũng không thể thắng tên vô dụng Lâm Thanh Diện?” Kim Văn Ngạo nhìn chằm chằm vào Lý Ngôn Võ.

Cả người Lý Ngôn Võ run lên, nhưng anh ta cũng không dám mạnh miệng, bởi vì Đoạn Thiên mạnh miệng mới có kết cục như bây giờ, cho dù trong lòng anh ta sợ hãi cũng chỉ có thể ăn ngay nói thật.

“Trước mắt là… Là như vậy.”

Kim Văn Ngạo cầm cái ly trên bàn ném về phía Đoạn Thiên.

Cái ly trúng vào đầu Đoạn Thiên, Đoạn Thiên kêu lên thảm thiết rồi hôn mê bất tỉnh.

Lý Ngôn Võ sợ tới mức lùi lại mấy bước, anh ta biết rõ tính cách của hội bọn họ, nếu không phải ngày mai anh ta còn thi đấu thì cái ly sẽ ném về phía anh ta.

“Hôm nay tên vô dụng Đoạn Thiên đã ném hết mặt mũi của địa ốc Hải Vân đi, nếu cậu không lấy được giải quán quân, lần này tôi không chỉ không tạo được sự nổi tiếng ở thành phố Thanh Vân, mà danh tiếng bên Hồng Thành cũng sẽ chịu ảnh hưởng, cậu có biết chuyện này sẽ mang lại cho tôi tổn thất thế nào không?” Kim Văn Ngạo tức giận mở miệng nói.

Lý Ngôn Võ lập tức mở miệng: “Hội trưởng, chúng ta không đoán được chuyện lần này, ai biết Lâm Thanh Diện lại biến thái như thế, nếu không có Lâm Thanh Diện thì tôi dám đảm bảo chúng ta sẽ đoạt giải quán quân.”

“Ý của cậu là loại trừ Lâm Thanh Diện?” Kim Văn Ngạo nhìn chằm chằm Lý Ngôn Võ.

Lý Ngôn Võ không nói chuyện, nhưng từ biểu cảm của anh ta thì thật sự đúng như vậy.

“Đây là thành phố Thanh Vân, là địa bàn nhà họ Tần, Lâm Thanh Diện đang là đối tượng quan tâm của nhà họ Tần, muốn loại trừ cậu ta thì cũng không dễ dàng.” Kim Văn Ngạo mở miệng.

“Hội trưởng, tôi biết loại bỏ Lâm Thanh Diện ở thành phố Thanh Vân rất khó khăn, nhưng chúng ta không cần phải giết anh ta, chỉ cần làm cho anh không tham gia thi đấu, hoặc là làm cho anh ta chủ động nhận thua là được.” Lý Ngôn Võ mở miệng.

“Làm cho cậu ta chủ động nhận thua? Cậu lấy thú gì làm cho cậu ta chủ động nhận thua?” Kim Văn Ngạo nhìn Lý Ngôn Võ.

Lý Ngôn Võ lộ ra nụ cười xấu xa nói: “Nếu tôi nhớ không lầm thì trước đó hội trưởng đã từng nói vợ của Lâm Thanh Diện còn tìm ông bàn chuyện làm ăn, nhưng cậu chủ muốn có vợ của anh ta nên đã từ chối, việc làm ăn này không thành công.”

“Thành phố Thanh Vân là địa bàn nhà họ Tần, chúng ta không thể ra tay với Lâm Thanh Diện, nhưng Hồng Thành là địa bàn của hội trưởng, chúng ta không ra tay với Lâm Thanh Diện thì có thể ra tay với vợ của Lâm Thanh Diện, hội trưởng có thể cho cậu chủ lấy lý do hợp tác làm cớ để bắt vợ của Lâm Thanh Diện, đến lúc đó vợ anh ta nằm trong tay cậu chủ, nếu anh ta dám thắng cuộc thi thì cậu chủ có thể ra tay với vợ anh ta.”

“Với mức độ quan tâm của Lâm Thanh Diện với vợ mình thì có lẽ không nỡ để cô ta bị bắt nạt, sau khi anh ta nhận thua thì cậu chủ có thể tùy tiện ra tay với vợ của Lâm Thanh Diện, một tên vô dụng cũng không gây ồn ào đến đâu, chẳng phải là một công đôi việc sao.”

Kim Văn Ngạo nghe Lý Ngôn Võ nói thì khuôn mặt vốn u ám cũng lộ ra nụ cười, ánh mắt cũng trở nên nham hiểm.

“Không nghĩ tới nhóc con cậu còn có ý đồ lên người vợ cậu ta.” Kim Văn Ngạo cười nói một câu.

“Không phải tôi nghĩ cho cậu chủ sao.” Lý Ngôn Võ cũng nở nụ cười.

“Được rồi, cứ làm theo lời cậu nói, công ty nhà họ Hứa ở Hồng Thành không nổi tiếng gì, cho dù bắt Hứa Bích Hoài thì bọn họ cũng không dám ồn ào, tôi không giải quyết được bên thành phố Thanh Vân nhưng bên Hồng Thành thì chẳng sợ ai cả.”

Kim Văn Ngạo nói xong thì lấy điện thoại gọi cho Kim Tôn.

“Alo, con trai, hiện tại có một chuyện tốt giao cho con giúp ba hoàn thành, đến lúc đó con có thể ôm người đẹp về nhà.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.